Nhà Có Bé Ngoan

Chương 55:




Ở ký túc xá, Lâm Du và Văn Chu Nghiêu về vừa lúc thấy rất nhiều người chen chúc trước cửa lẫn trên hành lang. Không biết ai lên tiếng nói là: "Đừng có nháo nhào lên nữa, Văn Chu Nghiêu về rồi." Sau đó đoàn người tự động tách ra hai bên. Lâm Du đi theo sau Văn Chu Nghiêu, thấy nhóm Từ Thiệu Huy đang gầm gừ với nhóm Chu Cường.
Văn Chu Nghiêu liếc mắt quan sát tình hình bên trong rồi trở tay xỉa trán Lâm Du.
Anh bảo: "Đừng vào trong, chờ bên ngoài đi."
Rồi bước thẳng vào trong trở tay khóa cửa.
Lâm Du dụi mũi nhìn cánh cửa trước mặt, nhìn quanh đám người thấy không có gì vui đang xù xì định bỏ đi, kéo đại một người hỏi: "Anh ơi, anh biết Chu Cường gọi ai đến không?"
"Không biết." Nam sinh bị cậu kéo lại lắc đầu, "Nhưng chắc không phải trường mình đâu."
"Tao biết." Một nam sinh khác đứng cạnh sáp lại, "Hồi mấy năm trước Chu Cường từng dạy thay trong một câu lạc bộ Muay Thái ngoài trường. Nó gọi người bên đó sang, thằng này cũng giỏi đánh đấm."
Anh chàng vừa dứt lời thì bên trong có tiếng binh bang rất lớn.
Sắc mặt Lâm Du khó coi hẳn, lập tức đưa tay đập cửa.
Không ai trả lời, cậu lại đập mấy cái.
Lần này cuối cùng cũng có người hé cửa.
Là Từ Thiệu Huy, Lâm Du vừa thấy mặt anh chàng là nhìn sâu vào trong, chỉ thấy được mỗi bóng lưng của đám Chu Húc Tân, cho nên cậu thò chân chắn giữa khe cửa, bảo: "Cho em vào với."
"Em trai, em làm thế là làm khó anh Thiệu Huy rồi." Từ Thiệu Huy thấy Lâm Du không chịu dời chân thì cũng hết cách, chần chừ vài giây rồi dứt khoát lôi Lâm Du vào, nói nhỏ: "Đừng lên tiếng, anh em động thủ rồi."
Bấy giờ Lâm Du mới thấy cạnh cánh cửa kính dẫn ra ban công là một chiếc ghế nát bét với đủ thứ linh tinh bừa bãi. Văn Chu Nghiêu thì đang nghiến một tay vào cằm một người khác, mặt lạnh buốt. Anh đè hắn lên khung giường sắt, ép đến độ nửa bên mặt của hắn biến dạng, máu mũi chảy theo khóe môi đến mang tai.
Chẳng phải ai xa lạ, chính là Chu Cường.
Từ Thiệu Huy nghiêng đầu giải thích với Lâm Du: "Vừa rồi tự dưng Lão Văn xuống tay, làm anh giật cả mình. Đừng thấy anh em thế mà lầm, thường ngày nó lười để mắt đến cái loại như Chu Cường lắm, mà cũng gần như chưa từng động thủ với ai."
Đám người Chu Cường dẫn đến đang láo nháo bên kia, nhưng không một tên nào dám tiến lên.
Chu Húc Tân đứng trước Lâm Du, nghe Từ Thiệu Huy nói vậy cũng quay lại nhìn Lâm Du rồi thuận tay chỉ chỉ mấy món đồ gỗ trên sàn.
"Đó, chỉ vì mấy thứ đó."
Để mau tiến bộ, đồ Lâm Du khắc khi luyện tay đều hướng tới mức tinh xảo và hoàn mỹ.
Có lúc khắc con kiến với cào cào gì đó, từ tư thế đậu trên chiếc lá cho đến từng sợi râu lẫn hoa văn trên người chúng nó đều được khắc rất rõ, sống động như thật, vô cùng đẹp mắt.
Nhưng những thứ đó cần nâng niu, một khi rơi vỡ hư hỏng là sẽ mất hết giá trị, chỉ còn là một cục gỗ.
Từ Thiệu Huy gật đầu, "Nói chứ, anh để ý mấy món đồ gỗ đó lâu lắm rồi, năn nỉ Lão Văn tặng một món mà nhất định không cho."
"Hỏng rồi đáng tiếc thật." Chu Húc Tân nói, "Thằng Chu Cường cũng ngu quá, giẫm ngay kíp nổ của Lão Văn, vừa lắm!"
Lâm Du không nói gì, ánh mắt cậu đi từ những món đồ trên đất lên mặt anh mình.
Trong ấn tượng của Lâm Du, khi Văn Chu Nghiêu thật sự nổi giận thường không nói gì nhiều, sự im lặng sẽ chiếm đại đa số.
Hiện tại hơi khác một chút, đường hàm anh cắn chặt, mắt sắc lẹm chẳng buồn che giấu.
Anh của lúc này rõ rệt và phơi bày hơn rất nhiều, như người anh cả vẫn quen nhẫn nhịn và kín kẽ nhiều năm trước đã cất phần trầm lặng vào kín hơn, phần rõ rệt thì lại càng mạnh mẽ và lan tỏa theo những năm tháng anh trưởng thành.
Từ thời khắc bước vào Cừ Châu, gặp anh, Lâm Du như vẫn luôn bị lồng trong chiếc lưới của Văn Chu Nghiêu, chưa từng thoát ra. Anh cũng sẽ không cho phép cậu bỏ trốn.
Trong một khoảng thời gian cực ngắn, anh trực tiếp kéo Lâm Du khỏi trạng thái còn hoang mang và chần chừ vào mối quan hệ thân mật.
Thậm chí còn không cho cậu cơ hội phản ứng, cứ tấn công liên tục.
Bên kia lại đột nhiên có tiếng hét, Chu Cường ngộp đỏ cả mặt, tay run rẩy, "Buông, buông ra, tay tao sắp gãy rồi, tao xin lỗi."
Văn Chu Nghiêu đang túm ngược tay Chu Cường khiến tay hắn quặp lại thành hình móng gà kỳ quặc.
Nghe Chu Cường cầu xin, cuối cùng Văn Chu Nghiêu cũng cười lạnh rồi lên tiếng: "Xin lỗi? Tay mày đáng mấy đồng? Hôm nay tao có bẻ luôn cả hai tay thì mày cũng không đền nổi thứ phải đền."
Đến giây phút này, nhìn Văn Chu Nghiêu trước mắt, cuối cùng Lâm Du mới cảm nhận được sức khống chế tỏa ra từ đầu đến chân anh của cậu.
Không phải dạng dễ dàng bóp nắn trong lòng bàn tay như đối với những kẻ tự đâm đầu vào lưới trước mắt.
Mà là đối với Lâm Du.
Ngay từ khi mới bắt đầu, là sự tự nhiên của Văn Chu Nghiêu đã tiêu trừ sự xa lạ và mù mờ sau nhiều năm xa cách của Lâm Du.
Là anh đã dẫn đường từng bước một, khống chế nhịp điệu toàn quá trình, chờ đợi Lâm Du gật đầu.
Anh như một thợ săn ưu tú đang đặt bẫy, giữ cự ly ở thời điểm không thích hợp rồi tuyển chọn thời cơ chín muồi nhất để dứt khoát xuống tay, không chút do dự.
Tuy bản thân Lâm Du tự nguyện, nhưng tiết tấu hoàn toàn mất khống chế.
Bước chân cậu lảo đảo, mấy hôm nay trông có vẻ như miễn cưỡng ngang tay với Văn Chu Nghiêu, nhưng xét cho cùng, cái ăn chỗ ở của cậu đều nằm dưới sự sắp xếp của Văn Chu Nghiêu, đi theo con đường anh đã vẽ sẵn.
Từ lúc đến Cừ Châu cho tới tối hôm đó, bắt đầu từ câu hỏi có muốn hôn môi không của Văn Chu Nghiêu, Lâm Du đã bị tấn công đến tan tác.
Lâm Du bỗng như chợt tỉnh ngộ, rồi tiếp ngay sau đó là dở khóc dở cười.
Thầm nghĩ mình đang làm gì thế này.
Nhưng nói sao thì cậu vẫn là Lâm Du, dù cam tâm tình nguyện trở thành con mồi mà anh mình đang săn, cậu vẫn là Lâm Du.
Lâm Du chen lên từ giữa hai người phía trước để đến cạnh Văn Chu Nghiêu, túm lấy cánh tay anh cậu, lên tiếng: "Bỏ đi anh, lát nữa quản lý ký túc xá tới sẽ phiền lắm đó."
Văn Chu Nghiêu nghiêng đầu nhìn cậu, thả tay ném hắn ra.
Sau đó anh kéo Lâm Du lùi lại một bước.
Chu Cường tự giữ tay, nhìn hai người bằng sắc mặt khó giải thích.
Lâm Du nói: "Tôi khuyên anh bây giờ tốt nhất là dẫn người đi đi. Không phải anh ghét nhất chuyện anh tôi có người chống lưng sao? Tôi có thể cho anh biết, phải, hôm nay anh mà gây chuyện, không chỉ anh tôi sẽ làm khó dễ anh, mà còn vô tận những phiền phức đang chờ anh."
Lâm Du bước tới nhặt một tượng gỗ trang trí đã gãy đế trên đất lên, cầm trong tay rồi nói với Chu Cường: "Có biết đây là gì không?"
Chu Cường vẫn cố cứng miệng: "Một khúc gỗ mục thôi, mày hù ai?"
Lâm Du tung nhẹ thứ đó trong tay rồi mỉm cười nói: "Tác phẩm này tên là Du Long Hí Châu, là bản khắc thử đầu tiên của tác phẩm triển lãm cỡ đại kinh điển nhất cho tới hiện tại của Ý Linh Lung, trên đời chỉ có một chiếc này thôi. Thành phẩm sau cùng thì đang được trưng bày trong đại sảnh của phòng triển lãm nghệ thuật cấp quốc gia, giá trị liên thành. Món trong tay tôi đây mà mang đi đóng dấu của Ý Linh Lung vào thì giá trị ít nhất cũng sáu con số."
Mọi người xung quanh bắt đầu nín thở theo lời Lâm Du, nghe tới đây ai cũng hít sâu đầy sửng sốt.
Vì nhìn kĩ thì thứ trong tay Lâm Du thật sự không tầm thường.
Đôi rồng quấn vào nhau, toàn bộ thành phẩm chỉ dài cỡ lòng bàn tay người trưởng thành, nhưng mỗi một chi tiết đều vô cùng tinh xảo.
Mặt Chu Cường chuyển từ đỏ sang xanh, rồi từ xanh về trắng.
Lâm Du nói: "Anh dự định đền hay chờ tôi đi kiện đây?"
Chu Cường vô thức lùi lại một lúc, ánh mắt tránh né, cuối cùng vẫn nói: "Tao không tin, Ý Linh Lung cái gì, tao hoàn toàn không biết tới. Mày tưởng tao ngu hả?"
"Không muốn bị kiện cũng đơn giản thôi." Lâm Du nói, "Con người tôi sợ phiền hà lắm, chỉ một yêu cầu duy nhất."
Chu Cường bất giác hỏi: "Yêu cầu gì?"
Lâm Du biết trong đáy lòng hắn sẽ sợ, liền tiến tới một bước chậm rãi nói với hắn: "Đơn giản, sau này thấy ba chữ Văn Chu Nghiêu thì đi vòng đường khác cho tôi, hiểu chưa?"
Ánh mắt Chu Cường chần chừ, đảo láo liên.
Văn Chu Nghiêu lên tiếng rất đúng lúc: "Cút."
Chu Cường cứ như chớp được cơ hội, hô đi một tiếng rồi nhanh chóng dẫn đồng bọn lẩn mất.
Cuối cùng căn phòng hỗn loạn cũng yên tĩnh lại, trong một chốc không ai lên tiếng.
Cuối cùng Từ Thiệu Huy phá vỡ sự im lặng, bước tới chỉ vào món đồ trong tay Lâm Du hỏi: "Em trai, đùa anh đúng không, cái này đắt vậy hả?"
"Đâu có." Cậu cười cười, "Lừa hắn thôi."
Thật ra cũng không hoàn toàn là lừa, thành phẩm được trưng bày là thật, thứ trong tay là căn nguyên cảm hứng cũng là thật, cũng là một tác phẩm rất hoàn chỉnh rồi. Nếu không hư hại, được đóng dấu của nhà họ Lâm hoặc Ý Linh Lung thì tuy giá trị không đến sáu con số nhưng vẫn đạt năm con số.
Từ Thiệu Huy vỗ ngực, "Hú hồn, anh còn tưởng mắc dữ vậy chữ, thảo nào hồi trước Lão Văn còn không cho sờ vào."
"Đương nhiên phải nói cho nghiêm trọng một chút." Lâm Du bảo, "Các anh nói gia đình Chu Cường cũng bình thường thôi mà, con số lớn như thế ập xuống đầu một học sinh chưa tốt nghiệp như hắn sẽ rất đáng sợ. Chắc sau này hắn không dám kiếm chuyện nữa đâu."
Văn Chu Nghiêu đi tới cầm lấy đồ trong tay Lâm Du, cẩn thận để xuống bàn.
"Có thời gian anh sẽ dán lại." Anh nói.
Lâm Du tựa vào bàn, bình thản bảo: "Hỏng thì thôi anh. Mai mốt em tặng anh mấy món mới."
Mở cửa phòng ra, bọn Từ Thiệu Huy bắt đầu quét dọn mớ hỗn độn trên sàn, phòng kế bên cũng sang giúp. Vì chẳng có mấy đồ bị xê dịch, lại có nhiều người sang thăm tình hình nên nhìn thoáng qua thấy trong phòng toàn người là người.
Có người hỏi Lâm Du: "Đúng rồi, lúc nãy em nhắc đến Ý Linh Lung, là gì thế?"
"Cửa hàng nhỏ trong nhà thôi anh." Lâm Du đáp.
Cậu để ý thấy Trần Dương và Từ Tiền Thịnh cũng có mặt. Trần Dương nhìn như đang cúi đầu xuống nhưng rõ ràng rất lắng tai nghe cậu nói chuyện.
Lại có người hỏi: "Này, anh thấy em với Lão Văn khác họ, chắc không phải anh em ruột nhỉ?"
"Hơn cả thế." Lâm Du khoanh tay bình thản: "Nhà họ Văn là nhà, nhà họ Lâm cũng là nhà. Mấy năm nay anh em bôn ba bên ngoài một mình, người nhà ai cũng lo lắng, sợ anh ấy gặp phiền phức."
Nói tới đây, đột nhiên Trần Dương ngẩng đầu nhìn sang, Lâm Du nhìn lại thẳng thừng.
Ai cũng tưởng cậu đang nói tới Chu Cường.
"Yên tâm đi, Chu Cường không dám chọc Lão Văn thật đâu."
"Nó mà là phiền phức gì, một thằng vô lại thôi."
Mắt Lâm Du hướng thẳng vào Trần Dương, miệng thì nói: "Đúng vậy, hắn thì không đáng xem là phiền phức thật. Chỉ sợ gặp phải hạng không tự nhìn rõ bản thân cũng không thấy rõ người khác, không biết một vừa hai phải."
Từ khi Lâm Du biết Trần Dương có liên quan đến nhà họ Văn, đồng thời còn ỷ vào mối quan hệ đó để xuất hiện mọi lúc mọi nơi thì cậu chỉ nghĩ được đúng bốn chữ "âm hồn bất tán".
Lúc ở thao trường thì mặt mày tái mét, giờ vẫn có thể trơ mặt đứng đây như không có gì.
Mọi người xung quanh chẳng ai thấy có gì không ổn, cứ như chuyện cậu ta bị Văn Chu Nghiêu từ chối vốn rất bình thường.
Cái kiểu bình thường như thế mới là bất bình thường.
Anh cậu nói khiếm khuyết trong tính cách người này rất rõ ràng, Lâm Du thì thấy tố chất tâm lý của cậu ta không bình thường. Lâm Du từng gặp nhiều người như vậy mà rất ít khi thấy được bản lĩnh này ở một người trông không quá hung hăng.
Trần Dương cũng đang nhìn Lâm Du, đột nhiên cậu ta lên tiếng nói: "Làm người đúng là phải tự nhìn rõ bản thân, trước hai chữ anh em, có thể làm được nhiều hơn bình thường. Nhưng với việc không được làm, không chỉ người ngoài biết rõ, mà bản thân mình càng phải nhận thức rõ hiện thực."
Thời khắc này, cuối cùng Lâm Du cũng thấy rõ ràng địch ý và sự khiêu khích trong ánh mắt cậu ta.
Lâm Du xác nhận cậu ta đã nhận ra gì đó rồi nên mới lấy hai chữ anh em ra để gông vào cậu.
Từ Thiệu Huy đứng cạnh hoang mang ra mặt, "Hai người rào đón gì vậy? Sao tao nghe không hiểu gì sất." Rồi tự dưng lại hỏi: "Ê, Lão Văn đâu rồi?"
Ai đó trả lời: "Chắc ra ngoài rồi, tao mới thấy quản lý ký túc xá lên, chắc nghe được gì đó nên lên bắt."
Rất nhiều người nói cùng ra ngoài xem tình hình.
Lâm Du cũng đứng lên khỏi bàn, lúc đi tới trước mặt Trần Dương bỗng dừng chân.
Cậu nghiêng người nhìn cậu ta.
"Tôi cho anh biết một lần cuối cùng." Cảm xúc trong mắt Lâm Du bỗng khác hẳn, từ một một thiếu niên thong dong trở thành người ra quyết định của cơ đồ lớn như Ý Linh Lung, trở thành người kế thừa của nhà họ Lâm, thành Lâm Du đã sống hai kiếp, bôn tẩu ngược xuôi gặt hái vô số kinh nghiệm.
Cậu bước tới gần hơn, cất tiếng: "Người của tôi, tốt nhất anh đừng vọng tưởng."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.