“Hoàng Thượng, ngài không đuổi theo Linh Lung cô nương sao?” Tiểu
Thuận Tử trước hết phục hồi tinh thần lại,“Nô tài nghĩ đến Linh Lung cô
nương không phải cố ý , nàng chẳng qua là thẹn thùng.”.
Nạp Lam vỗ hai má đang đau, quái dị chính là hắn cũng không có tức
giận như trong tưởng tượng, đối với thiên chi kiêu tử nhưng hắn lại nữ
nhân bạt tay, ngực dâng lên một cỗ cảm thụ không hiểu.
“Thẹn thùng?” Đó là cái gì vậy?
“Nàng dù sao cũng là tiểu cô nương chưa xuất giá, đột nhiên bị nam
nhân cường hôn, mặc dù đối tượng là Hoàng Thượng, đương nhiên vẫn cảm
thấy thẹn thùng.” Tiểu Thuận Tử ý đồ giúp Linh Lung thoát khỏi tội phạm
thượng,“Hoàng Thượng nên đối với nàng dịu dàng một chút, nói tốt hơn là
nghe lời nàng, nữ nhân đều thích như vậy.”.
Nạp Lam mạnh miệng nói:“Tại sao trẫm phải dỗ nàng? Trẫm là Hoàng Thượng.”.
Tiểu Thuận Tử kiềm chế giải thích với tiểu hoàng đế chuyện nam nữ
trong lúc đó rất huyền ảo,“Chẳng lẽ Hoàng Thượng thật sự một chút cũng
không thích Linh Lung cô nương? Bằng không tại sao xúc động hôn nàng? Nữ nhân chỉ cần nam nhân đối với nàng nói vài câu lời ngon tiếng ngọt, về
sau sẽ ngoan ngoãn như con mèo nhỏ,nằm ở trong lòng ngài làm nũng kêu
meo meo, cũng không dám đối nghịch với Hoàng Thượng,như vậy không phải
tốt lắm sao?”.
Một phen nghe từ trên xuống dưới, dường như thực sự có đạo lý, Nạp Lam không muốn thừa nhận, lại không thể không tin.
“Hừ! Trẫm là không cẩn thận mới hôn nàng, cũng không phải là cố ý .”
Muốn hắn thừa nhận chính mình đối với xú nha đầu làm cho hắn mất hết mặt có chút hứng thú, thì còn khó hơn lên trời.
“A, nếu Hoàng Thượng không phủ nhận, nếu Hoàng Thượng không đưa Linh Lung cô nương trở về, nàng sẽ ra cung .”.
Nạp Lam sửng sốt một chút, nhưng không thể mất mặt đuổi theo.“Nàng đi là tốt nhất, trẫm không thấy lạ.”.
“Hoàng Thượng, thân thể Linh Lung cô nương không khoẻ, vạn nhất té
xỉu ở trên đường, lại bất hạnh đụng phải người xấu, có thể gặp nguy hiểm nha.” Quả nhiên, Tiểu Thuận Tử lời vừa ra khỏi miệng, nhân tiện nói
trúng tâm sự của tiểu hoàng đế.
Nạp Lam dùng ánh mắt trách cứ nói,“Trẫm đuổi theo nàng là vì mẫu hậu, không được hiểu sai ý .”.
Trong lòng của Tiểu Thuận Tử chỉ dám cười trộm.“Nô tài không dám.”.
Linh Lung che môi, không cho chính mình khóc thành tiếng, nàng chạy
khỏi Hoàng Cực Điện, đã muốn thở không ra hơi,đành phải tựa vào tường để thở.
Nếu nàng còn có khí lực, vừa rồi sẽ không cho hắn một bạt tai , mà
đáng tên hoàng đế đó nằm trên giường ba ngày xuống được, cho hắn biết
khinh bạc nàng chịu kết cục như thế nào.
Đợi tâm trạng trấn định lại,Linh Lung hít một hơi, hoạt động hai
chân, cố gắng đi về phía cửa cung. Tuy rằng nàng thực xin lỗi nhờ vả của hoàng thái hậu, nhưng mà, nàng sợ lần sau thấy tiểu hoàng đế nàng sẽ ra tay đánh chết hắn, hơn nữa nàng thật sự rất nhớ mẫu thân, mẫu thân
không có ai ở bên cạnh chăm sóc……..
Linh Lung vừa đi vừa nghĩ,cho đến lực chú ý của nàng nhìn đến đám
người nhanh chóng dời đi , chỉ thấy cỗ kiệu hoa lệ còn có thị vệ vương
phủ, thắt lưng đeo đao chuẩn bị đi đến Từ Ninh Cung của hoàng Thái Hậu.
Ngoại trừ hoàng đế, còn ai dám ở trong cung bày ra đám hộ vệ khổng lồ như vậy?
Kiệu từng bước đến gần, sắp đi qua bên người Linh Lung, rèm cửa đột
nhiên bị gió thổi tung lên, làm cho Linh Lung có thể thoáng nhìn diện
mạo chủ nhân trong kiệu.
Là hắn?!
Linh Lung như đụng phải điện đứng im tại chỗ. Cho dù hóa thành bụi, nàng cũng nhận được đối phương.
Trong thiên hạ, ngoại trừ tiên đế, cũng chỉ có Tam Vương gia dám làm
càn như thế, bày ra phô trương chỉ có hoàng đế mới dám làm, nàng hẳn là
sớm dự đoán được mới đúng.
Dường như cảm ứng được trong mắt Linh Lung đầy sát khí và hận ý,người trong kiệu cũng quay đầu sang, tầm mắt hai người ở giữa không trung.
“Dừng kiệu!” Người trong kiệu nhỏ giọng nói.