Đã lâu không có ngủ thư thái như vậy,sau khi Linh Lung tỉnh dậy, nhất thời cảm thấy thần thanh khí sảng, tiếp theo nàng hoang mang nhìn áo
ngủ bằng gấm phủ ở trên người, còn cột giường được chạm trổ tinh tế.
“Ta tại sao lại ở chỗ này?”.
Linh Lung bỗng nhiên ngồi thẳng người, kinh ngạc hơn còn ở phía sau,
đầu tiên là thấy Tiểu Thuận Tử dựa vào cạnh tường gáy lien tục, tiếp
theo là Nạp Lam gục ở trên bàn chợp mắt.
Một vị hoàng đế trên trăm ngàn người lại đem giường tặng cho nàng…… Linh Lung nhất thời kinh ngạc nói không ra lời.
Thói quen giữ vững tỉnh táo để ứng phó hoàng đế và Tiểu Thuận Tử, chỉ cần có tí xíu tiếng vang cũng đủ kinh động giấc ngủ của hắn .
Hắn nhỏ giọng nói:“Linh Lung cô nương, côi rốt cục đã tỉnh.”.
“Thực xin lỗi, ta tại sao lại ngủ ở đây?” Linh Lung khó hiểu hỏi.
Tiểu Thuận Tử làm động tác bảo cô yên lặng,sau đó lặng lẽ đưa nàng ra ngoài ngoài, mới dễ dàng nói chuyện.
“Cô nương không nhớ rõ chính mình té xỉu sao?”.
sắc mặt của Linh Lung đột nhiên thay đổi, tất cả đau thương trong trí nhớ đều hiện lên trong lòng.“Ta nhớ ra rồi, nhưng mà, Hoàng Thượng đáng lý phải đuổi ta về Phượng Minh Điện, hoặc là nơi khác, mà không phải
nơi này.”.
“Việc này còn phải hỏi sao? Đương nhiên là vì hoàng thượng lo lắng
cho cô, ngài ấy tự mình chăm sóc cô cả một đêm, còn không cho người đưa
cô đi, cũng không chịu đến nơi khác nghỉ ngơi,ngài ấy luôn ở bên cạnh cô nha.” Tiểu Thuận Tử thành thật nói.
Linh Lung không khỏi buồn bực.“Thuận công công, ta không hiểu.”.
“Cô biết là,ngoài miệng hoàng thượng không nói, là vì mặt mũi, kỳ thật ngài ấy đã thích cô nha .”.
“Hả, thích ta?” Linh Lung nghe vậy chấn động,“Thuận công công, ngươi
đừng nói giỡn .Hoàng Thượng chán ghét ta như vậy, luôn miệng nói muốn
đuổi ta ra cung, thậm chí cười nhạo ta đừng vọng tưởng bay lên làm
phượng hoàng, làm sao lại thích ta nha?”.
Ngón tay của Tiểu Thuận Tử giống với hoa sen,chỉ vào đầu mũi khéo léo của nàng.“Ai nha! Ta cần gì phải nói dối cô nha? Nhìn long sàng bên
trong của hoàng thượng xem, cho tới bây giờ chưa có nữ nhân khác ngủ
qua,cô là nữ nhân đầu tiên, Hoàng Thượng cho phá lệ cô, vậy còn chưa đủ
sao?”.
Vẻ mặt của Linh Lung bối rối không biết làm sao.
“Từ khi cô nương vào cung, liền áp chế uy phong của Hoàng Thượng, lại đánh bại ngài mấy trận, có lẽ cô chính là nữ tử đầu tiên dám đối chọi
với ngài. Mới đầu, Hoàng Thượng mỗi lần nhắc tới cô liền hận nghiến răng nghiến lợi, nhưng mà, gần đây ta phát hiện một việc, chỉ cần cô nương
vừa xuất hiện, ánh mắt Hoàng Thượng liền nhìn chằm chằm cô nương, làm
sao cũng không thể chuyển sang nơi khác.”.
Linh Lung giật mình kinh ngạc một lát mới nói:“Thuận công công nhất định nghĩ sai rồi.”.
“Đây chính là chuyện thiên chân vạn xác, ta không thể nào tính sai.” Tiểu Thuận Tử bảo đảm nói.
Nàng kinh hoàng hỏi:“Vậy bây giờ phải làm sao?”.
Tiểu Thuận Tử lấy tay rẽ qua nàng,“Đây cũng là phúc phận, chỉ cần cô
nương có thể làm cho Hoàng Thượng vui mừng, nói không chừng hoàng hậu
nương nương ngai vàng chính là của cô nương .”.
“Ta không cần!” Linh Lung cự tuyệt.
Tiểu Thuận Tử ngẩn người.“Cô nương,cô……”.
“Ta không cần làm hoàng hậu, cũng không làm phi tử của hắn.” Linh
Lung không hề nghĩ ngợi liền phủ định đề nghị của Tiểu Thuận Tử. Chỉ cần nghĩ đến một đống nữ nhân giành một nam nhân, nàng liền thấy cả người
không thoải mái.
“Cô nương, đây chính phúc mà muốn cầu cũng không được,cô cần phải hiểu và nắm chắc cơ hội.”.
Linh Lung nhếch môi.“Ta sẽ đem cơ hội tốt này tặng cho người khác.”.
“Hay là cô nương chán ghét hoàng thượng?” Tiểu Thuận Tử lo lắng hỏi.