Hoàng thái hậu mừng rỡ ngồi nhìn ở một bên vừa uống trà vừa ăn hạp
hạt dưa xem kịch vui, đáy lòng càng ngày càng tán thưởng tài trí của
Linh Lung. Nếu chiếu theo kế hoạch của bà tiến hành, không lâu sau nàng
sẽ là cô vợ tốt, không chỉ có hiểu rõ tâm ý tiên đế, cũng có người giúp
bà quản thúc tiểu hoàng đế muốn làm gì thì làm, thật sự là nhất cử lưỡng tiện nha .
“Đúng.” Linh Lung không kiêu ngạo nghiêm túc nói.
Nạp Lam thấy nàng chỉ là một người bình dân cư nhiên dám nhìn thẳng
mắt hắn, trong lòng lại tức giận.“Hừ! Trẫm nhường cho nàng ba chiêu, tùy nàng bắt đầu như thế nào!” Hắn cũng không tin hắn không đối phó được
tiểu nha đầu lừa đảo chỉ cao đến ngực mình, hắn thật muốn đánh mông nàng một chút,để nàng đau đến kêu cha gọi mẹ .
Linh Lung vươn tay phải, trong lòng bàn tay hướng về phía trước.“Vẫn là Hoàng Thượng trước ! Mời!”.
“Được, nhìn nàng có cấp bậc biết lễ nghĩa, trẫm sẽ hạ thủ lưu tình .” Hắn vẫn không thay đổi bản sắc cuồng ngạo.
Linh Lung hơi hơi phát động khóe môi, tư thế oai hùng bừng bừng phấn chấn tung quyền,“Mời !Hoàng Thượng!”.
“Mời.” Âm cuối mới biến mất, Nạp Lam đã hướng về phía Linh Lung ra
một chưởng, đáng tiếc không có đánh trúng, chỉ thấy nàng nhẹ bay sau đó
chợt lóe lên, hắn khẽ quát một tiếng, tiếp theo lại là một chưởng, lúc
này đánh úp về phía đầu vai của nàng, đối lần này trúng mục tỷ số nắm
chắc.“Để xem nàng trốn chỗ nào!”.
“Hoàng Thượng cứ sử dụng công phu mèo quào sao?” Linh Lung chuẩn xác
nắm chặt cổ tay hắn,tiếp theo thuần thục thi triển một cái chiêu cầm nã
thủ, đưa cánh tay hắn ngược lại ở sau thắt lưng,tất cả động tác liền
mạch lưu loát, tiếp theo chỉ thấy hắn thảm hại gương mặt không ra sao,
gắng gượng bị áp đảo trên mặt đất.“Chỉ học qua loa một ít, có thể làm
cho Hoàng Thượng tự mãn như thế.”
Từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ bị người khác đối đãi ác liệt như thế,
sắc mặt Nạp Lam ba hồi trắng ba hồi xanh, nghiến răng nghiến lợi rống
lớn,“ Dân nữ lớn mật! Nàng dám đối với trẫm như vậy? Trẫm nhất định phải chém đầu của nàng, người đâu! Mau đưa xú nha đầu chết tiệt này đi xuống chém!”.
Sắc mặt của Tiểu Thuận Tử cũng không tốt chạy đến, thất kinh kêu
to,“Làm càn! Còn không mau thả Hoàng Thượng ra, nếu Hoàng Thượng bị
thương, nàng, nàng nhất định phải chết!”.
“Hoàng Thượng,ngài nhận thua sao?!” Linh Lung buông ra kiềm chế,để cho hắn lấy được tự do.
Nạp Lam cố tình không chịu phục, liều chết mạnh miệng nói:“Trẫm vừa
vừa rồi là cố ý nhường cho nàng,cho nên không tính, chúng ta có thể đấu
lại một lần,lần này trẫm tuyệt đối có thể đánh bại nàng.”.
Nàng cũng biết nghe lời nói,“Được, để cho Hoàng Thượng tâm phục khẩu phục, chúng ta sẽ đấu lại một lần.”.
“Lần này ngài phải cẩn thận .” Nạp Lam tin tưởng vững chắc mới vừa
rồi chẳng qua là nhất thời thất thủ, không có lý do gì để thất bại.
Hoàng thái hậu nhìn không chuyển mắt về phía Linh Lung không nhanh
không chậm ứng đối, thấy nàng vẫn bình tĩnh chờ đợi tiếp chiêu, ẩn chứa
bên trong than hình nhỏ bé kia dường như là một nghị lực và tín niệm to
lớn, đây cũng là một trong các nguyên nhân vì sao bà lại thích Linh
Lung.Hai người bọn họ cùng tuổi,nhưng so với hoàng đế Nạp Lam thì chính
chắn hơn nhiều, thực làm cho bà làm mẹ cảm thấy có chút xấu hổ.
“A!” Nạp Lam hô to một tiếng,toàn lực ra chiêu.
Chưởng phong đập vào mặt mà đến,Linh Lung nghiêng đầu nói.“Nội lực không đủ.”.
“Đáng ghét!” Nạp Lam nộ khí đằng đằng đá ra một chân.
Linh Lung lại dễ dàng phi thân phóng qua.“Hạ bàn không xong.”.
Mắt thấy công phu mình đắc ý bị phê bình không đáng một đồng,Nạp Lam
lúc này thật sự là hỏa lớn, trong lòng rối loạn, chưởng pháp tự nhiên
cũng rối tinh rối mù.
“Hoàng Thượng muốn thưởng thức một chút võ công chân chính sao?” Linh Lung hỏi.
Nạp Lam thở hổn hển lần nữa phát chưởng, không chịu dễ dàng nhận
thua. Thua trong tay một cái xú nha đầu, mặt hắn sau này để nơi nào
nha!“Hừ! Hãy bớt sàm ngôn đi.”.
Linh Lung khẽ nhếch khóe môi, tâm tư vừa chuyển, quyết định khí
thủ.“Hoàng Thượng, chưởng pháp chân chính hẳn là như vậy mới đúng.”
Tiếng mới vừa ra,thân thể của nàng mềm mại mình giống như phi yến linh
hoạt, ở giữa không trung biến mất, chợt đem lòng bàn tay nho nhỏ hướng
ngực hắn đánh xuống.
Mặc dù nàng bất quá chỉ dùng để một chưởng không dùng đến nội lực,
nhưng vẫn là đem Nạp Lam đẩy lui hai, ba bước, may là Tiểu Thuận Tử
nhanh tay lẹ mắt, bằng không, mặt mũi hoàng đế thật đúng là mất hết .
“Ha ha! Thật sự là quá tốt.” Hoàng thái hậu không giận còn cười to,
vỗ tay trầm trồ khen ngợi,“Linh Lung, ai gia quả nhiên không nhìn lầm
con. Hoàng Thượng, hiện tại ngài thua, như vậy chúng ta ước định cứ như
lúc trước,nửa năm sau liền cho hai con cử hành hôn lễ tại đại điển.”.
Nạp Lam giận đỏ hai mắt, lập tức bỏ ra Tiểu Thuận Tử, hổn hển vọt tới trước mặt hoàng thái hậu quát:“Mẫu hậu, trẫm tuyệt đối không lấy xú nha đầu này!”.
“Hoàng Thượng, quân không nói đùa.” Hoàng thái hậu cười như không cười nói.
Hắn tức giận hét lên,“Mẫu hậu!”.
Hoàng thái hậu xảo trá cười trộm, làm bộ như không phát hiện hắn bởi
vì phẫn nộ mà khuôn mặt tuấn tú vặn vẹo.“Đúng rồi! Ai gia còn phải đi
tới chỗ Thái Hoàng Thái Hậu báo tin vui, không rảnh ở chỗ này cùng các
con, các con trước hết nên tâm sự một chút để tăng them tình cảm.”
“Mẫu hậu…… Đáng ghét a!” Nạp Lam giận không kiềm chế được thầm nguyền rủa, đem tất cả tức giận trút lên người khởi xướng.“Xú nha đầu! Trẫm
mặc kệ nàng đánh như thế nào,đừng mơ tưởng trẫm lấy nàng.”.
Linh Lung cảm thấy nàng thực vô tội, nàng bất quá là tới giúp một việc thôi.
“Hoàng Thượng yên tâm, dân nữ cũng không muốn gả cho một thủ hạ bại tướng.” Nàng cũng không khách khí đối với hắn.
Nghe được bốn chữ “Thủ hạ bại tướng”, làm Nạp Lam lâm vào chán nản,
lộ ra vẻ mặt rối loạn.“Ngàng không tin trẫm đem cả nhà nàng tịch thu tài sản rồi xử trảm sao?”.
Linh Lung thản nhiên thoáng nhìn.“Đương nhiên tin, ngài là Hoàng
Thượng, muốn mạng ai, không ai dám nói nửa chữ, bất quá, lạm sát kẻ vô
tội chỉ là lưu lại danh xấu thiên cổ, cũng tổn hại thanh danh tiên đế,
Hoàng Thượng cần phải cân nhắc.”.
“Nàng…… xú nha đầu lại dám giáo huấn Trẫm?” Nạp lam tức giận chỉ vào cái mũi của nàng quát.
“Linh Lung không dám.” Nàng ra vẻ khiêm tốn nói.
Nạp Lam nắm chặt quả đấm, tức giận nói:“Được! Coi như nàng giỏi, ngày mai phía sau chỗ này trẫm chờ nàng, chúng ta so thêm một lần, trẫm
không tin không đánh không lại nàng.”