Màn đêm buông xuống,Hạ Hiểu Đàm được truyền đến Cam Lộ Điện thị tẩm,
nàng trần như nhộng quỳ gối dưới đất lạnh lẽo, không được tự nhiên dùng
hai tay bảo vệ nơi trọng yếu, giống tiểu bạch thỏ kinh sợ, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể té xỉu.
Nạp Lam hai tay chống nạnh.
“Ngẩng đầu lên!” Hắn ra lệnh.
“Nô, nô tỳ không dám.” Hạ Hiểu Đàm e sợ toàn thân cứng ngắc, ngay cả dũng khí nhìn hắn cũng không có.
Hai lông mày của hắn nhíu chặt hơn,“Trẫm thứ tội cho ngươi, ngẩng đầu lên!”.
Hạ Hiểu Đàm nghe thế mới chậm rãi ngẩng đầu lên, thoáng nhìn gương
mắt tuấn tú của Nạp Lam đang hỏa khí đằng đằng, nhất thời dọa ra nước
mắt.“Hoàng thượng khai ân! Hoàng thượng khai ân!”.
“Trẫm không đánh nàng cũng không càng, nàngi khóc cái quỷ gì?” Khẩu
khí của Nạp Lam khó chịu đến cực điểm, nhìn dáng vẻ của nàng, rất giống
như bị hắn ngược đãi.
Nước mắt của nàng rơi càng nhiều hơn .“Nô, nô tỳ nhất định hầu hạ thật tốt cho hoàng, hoàng thượng……”.
Nạp Lam thật là mất hết khẩu vị, cảm thấy chán ghét liếc mắt một cái, tức giận nói:“Lá gan của nàng quả thực có thể so với con chuột còn
nhỏ, trẫm cũng không phải đến xem nàng khóc sướt mướt.Nếu không phải
Thái quý phi đến trước mặt mẫu hậu cáo trạng, trẫm căn bản không nghĩ
đến, nàng rốt cuộc nên hiểu rõ tình trạng lúc này.”.
“Dạ, nô, nô tỳ hiểu được.” Hạ Hiểu Đàm khúm núm nói.
Hắn từ chống nạnh sửa tư thế thành hai tay vòng ngang ngực.“Cứ như
vậy? Nàng thật đúng là nghe lời, có phải mặc kệ trẫm nói cái gì, nàng
đều nghe theo hay không?”.
“Ý chỉ của hoàng thượng, nô tỳ không dám cãi lời.”.
“Nếu trẫm hy vọng nàng cãi lời thì sao?” Nạp Lam hỏi.
Hạ Hiểu Đàm chấn kinh dường như lắc đầu.“Nô tỳ không dám, hoàng thượng muốn nô tỳ chết, nô tỳ cũng không dám không theo.”.
“Thực không có ý nghĩa.” Nạp Lam ngay cả một chút “hứng thú” cũng
không có .“Nàng không thể có nguy tắc của chính mình sao? Một chút tính
khiêu chiến đều không có.” Căn bản không thể so với người nào đó.
Nàng tạm nhân nhượng vì lợi ích than nhẹ,“Chỉ cần hoàng thượng thích, nô tỳ nguyện ý thay đổi chính mình.”.
“Trẫm cũng có thời gian rãnh rỗi chờ nàng.” Sự kiên nhẫn của hắn có hạn,“Đến nằm trên giường!”.
“Dạ, Hoàng Thượng.” Hạ Hiểu Đàm che che dấu dấu bò lên long sàng,
nhắm lại hai mắt, nhớ tới lời cô dặn dò, vô luận hoàng thượng làm cái gì đều không giãy dụa, chỉ cần cắn răng, rất nhanh sẽ qua đi.
Nạp Lam đối với nữ nhân trần truồng không phải không có phản ứng, bất quá, nhìn vẻ mặt của nàng giống như lên đoạn đầu đài, hắn chính là
không dậy nổi, vì thế thuận tay lấy áo ngủ bằng gấm đắp lên người
nàng.“Giường này trẫm cho nàng mượn ngủ, thời gian đến, tự nhiên có
người đến đưa nàng về Trữ Tú Cung, về phần trẫm có lâm hạnh nàng hay
không, nàng hẳn là biết nên nói như thế nào mới đúng.”.
“Có phải nô tỳ làm sai cái gì hay không?” Nàng kinh sợ hỏi.
Hắn liếc mắt sang nàng một cái,“Nàng không có làm sai, chẳng qua là
trẫm không thích bị buộc, những lời này ngươi tốt nhất chuyển cáo cho
Thái quý phi,trẫm không muốn lại có lần thứ hai .”.
“Hoàng thượng! Hoàng thượng đừng đi……” Hạ Hiểu Đàm vô tình lộ ra cánh tay ngọc, nhìn theo thân ảnh Nạp Lam có vẻ muốn rời đi, hoảng sợ biểu
lộ tình cảm trong lòng.“ Nếu bác biết hoàng thượng không có lâm hạnh ta, nàng nhất định sẽ không vui, làm sao bây giờ?” Nghĩ đến gương mặt
nghiêm khắc của cô và lời trách móc nặng nề không lưu tình, làm cho nàng kinh hồn bạt vía.Nếu không phải vì báo đáp dưỡng dục chi ân, nàng căn
bản không muốn tiến cung.
Hoàng thượng không cần nàng, mà nàng lại không thể ra cung, chẳng lẽ đây là vận mệnh của nàng?
Trầm Hương từ bên ngoài trở về nói ra suy nghĩ của mình,“Cô nương……”.
“Làm sao vậy? Có việc đã nói đi.” Linh Lung đang ngồi ở trên bàn viết thư báo bình an cho mẫu thân, nhìn nàng đi tới đi lui mới đem thư báo
tạm thời để xuống.
Trầm Hương lo lắng nửa ngày, thật sự là không nói ra thì không thoải
mái,“Nô tỳ vừa mới…… Vừa mới nghe nói hoàng thượng…… hoàng thượng triệu
Hạ Tiệp dư đến Cam Lộ Điện thị tẩm .”.
Vẻ mặt của Linh Lung không có cảm xúc chỉ chớp mắt một cáu, mới mỉm cười,“Như vậy tốt lắm a!”.
“Như thế làm sao tốt? Vạn nhất làm cho nữ nhân khác có long thai của hoàng thượng trước, cô nương làm sao bây giờ?”.
“Ngươi suy nghĩ nhiều quá.”.
Trầm Hương thực tế nói:“Cô nương nói thật thoải mái, về sau khóc, nô tỳ cũng mặc kệ.”.
“Không nghiêm trọng như vậy.” Linh Lung mỉm cười nói.
“Nếu hoàng thượng bị nữ nhân khác làm mê mẩn tâm hồn, không sủng cô
nương nửa, đến lúc đó cô nương muốn hối hận cũng không kịp rồi, vẫn là
nghĩ biện pháp nắm lấy tim của hoàng thượng tâm mới là quan trọng , phải biết rằng, nam nhân thích nhất chính là đứng núi này trông núi nọ, gặp
một người yêu một người, mà làm hoàng thượng thì ……”.
“Làm hoàng thượng thì như thế nào?” Giọng nói hàm chứa tức giận xen vào.
“A!” Trầm Hương xoay người mặt tái mét,thấy cặp mắt phun ra lửa giận, nàng chạy nhanh quỳ xuống đất cầu xin tha thứ,“Hoàng, Hoàng Thượng thứ
tội, nô tỳ cái gì cũng chưa nói, Hoàng Thượng khai ân……”.