Nha Hoàn

Chương 10:




Buổi tối, Chức Tâm bưng chậu nước cạnh giường ra khỏi phòng đến giếng nước bên cạnh nhà bếp, lại múc một chậu nước lạnh khác để thấm khăn ướt, đắp lên trán cô nương đang ở phòng nhỏ.
Từ sau khi phúc tấn mang cô nương này về, nàng đã bắt đầu sốt cao, đại phu nói có thể là do bị bỏ đói quá lâu.
Sáng nay đại phu đến khám bệnh còn nói, nếu cô nương này tối nay có thể hạ sốt, thì sẽ không có việc gì, nhưng nếu không hạ sốt, bệnh tình sẽ trở nên trầm trọng hơn, cho dù có cứu được mạng sống cũng sẽ trở thành kẻ ngốc.
Nghe đại phu nói thế, Chức Tâm biết tối nay là thời khắc quan trọng, mặc dù chính nàng cũng bị bệnh, nhưng vì cứu người nàng phải tỉnh táo hơn.
Ngồi bên giếng, Chức Tâm tựa vào đống đất bên cạnh mà múc nước, cố hết sức kéo thùng treo từ đáy giếng lên.
"Chức Tâm tỷ." Hạ nhi đứng bên phòng chứa củi gọi nàng.
Chức Tâm kéo thùng nước lên, sau đó quay đầu lại.
Hạ nhi chạy tới. "Chức Tâm tỷ, có cần ta giúp ngươi một tay không ——"
"Không cần, ngươi đi mau, đừng đến gần ta, mất công ta lây phong hàn cho ngươi." Nàng lui về sau vài bước.
Nàng không muốn Hạ nhi mắc bệnh, cũng không muốn Hạ Nhi chăm sóc cho bệnh của mình.
"Không đâu, để ta giúp một tay, sẽ không có chuyện gì đâu." Chức Tâm ngay cả giúp đỡ cũng không cần, càng làm Hạ nhi khổ sở.
"Ta bị bệnh, ngươi đến gần ta cũng sẽ lây bệnh."
"Nhưng. . . . . ."
"Nghe lời ta, mau về đi, đừng đến đây nữa." Cố hết sức nhấc thùng nước, Chức Tâm muốn xoay người trở về.
Nhưng chân của nàng vừa mới nhấc lên, thân thể liền ngưng lại.
Hạ nhi nhìn theo ánh mắt của Chức Tâm, quay đầu lại khẽ kêu một tiếng Bối Lặc Gia, cúi người chào hắn sau đó lặng lẽ đi rời đi.
Chức Tâm nhìn hắn, nàng không cử động, cứ như vậy đứng bên cạnh giếng nước.
"Bây giờ, ngươi còn muốn quay về bên cạnh ta?" Ung Tuấn hỏi nàng.
Lời của hắn ngắn gọn, nghe không có cảm tình, hơn nữa hỏi không đầu không đuôi.
Nhưng Chức Tâm hiểu hắn đang hỏi cái gì.
Nàng chỉ nhìn hắn, không mở miệng nói chuyện, cũng không có biểu hiện gì.
"Chỉ cần mở miệng nói một câu, ta lập tức cho ngươi trở về." Hắn nhìn thẳng vào nàng nói tiếp.
Chức Tâm vẫn không nói chuyện, nàng lẳng lặng nhìn Ung Tuấn, hắn giống như rất xa lại rất gần, nàng chỉ có thể nhìn hắn, cứ như vậy nhìn hắn mà thôi.
"Không mở miệng nói chuyện? Cứ như thế, không mở miệng vì bản thân mà nói một câu?" Vẻ mặt hắn không biểu lộ điều gì, thanh âm so với mới vừa rồi cứng rắn hơn một chút.
Gió lạnh thổi phất qua mảnh đất trống trước phòng củi khiến cho người cảm thấy được sự lạnh giá của tháng mười hai, người nghèo chưa có năm nào vui vẻ, chỉ có thể buồn khổ với vận mệnh bản thân. Làm một nha hoàn, khi còn bé lễ mừng năm mới vẫn vui mừng, chỉ là sự vui mừng này sau khi lớn lên dần dần bị sự gian khổ của vận mạng hòa tan, năm này qua năm khác, vui sướng càng ngày càng nhạt đi, chỉ còn năm tháng thúc giục con người tang thương.
"Bối Lặc Gia, trời đã lạnh, xin người mau trở lại phòng đi." Chức Tâm cuối cùng cũng mở miệng nói chuyện, thanh âm của nàng rất nhẹ, yếu ớt giống như không tồn tại.
Nhưng lời nói này nghe sao rất nặng, nặng tựa ngàn cân, gương mặt Ung Tuấn như bị sương tuyết bao phủ chỉ còn lại băng giá.
"Ngay cả chút tình cảm cũng không chịu tiếp nhận, ngươi làm tổn thương người khác, cũng tự tổn thương chính mình." Hắn nói, thanh âm cũng lạnh như băng.
"Nếu như ta đón nhận một chút này, thì ta sẽ lại khát vọng một chút, nhiều hơn một chút, nhiều hơn một chút nữa. . . . . ." Nàng cười với hắn, nụ cười rất tự nhiên, nhưng cũng rất lạnh lẽo. "Sau cùng điều ta muốn sẽ không phải là một chút, ta vĩnh viễn sẽ không thỏa mãn. Thay vì như thế, không bằng hiện tại một chút này cũng không cần. Như vậy trong đáy lòng người sẽ vĩnh viễn nhớ đến nô tỳ. Chỉ cần người không quên nô tỳ, cho dù chỉ nhớ một chút, vậy cũng đủ rồi."
Ung Tuấn không nói thêm gì nữa, nhìn ánh mắt phức tạp của nàng, trong đó như có tia gì lướt qua ánh mắt thâm trầm của hắn, từ trong mắt lại xông thẳng vào tim hắn.
"Bối Lặc Gia, trời lạnh rồi, xin người mau trở lại phòng đi." Nàng lặp lại lần nữa, thậm chí còn mỉm cười.
Cúi người xuống, nàng cố hết sức nhấc tới thùng nước, sau đó nhác chân tập tễnh đi về phía nhỏ phòng cạnh giếng.
"Một nữ nhân chưa bao giờ dừng bước, chắc chắn sẽ không lưu lại dấu vết trong lòng nam nhân." Hắn ở sau lưng nàng lên tiếng.
Chức Tâm dừng bước lại, hai chân của nàng trong nháy mắt cứng ngắc.
"Nếu không chịu bước từng bước một, nghỉ ngơi một chút, cho dù người đàn ông này yêu nữ nhân này bao nhiêu, cũng sẽ không lưu lại, cho dù về sau, nam nhân cũng sẽ vĩnh viễn không nhớ tới nữ nhân này nữa." Ánh mắt hắn u ám, trầm giọng nói tiếp: "Đây chính là sự khác nhau giữa nam nhân và nữ nhân."
Chức Tâm quay lưng về phía hắn, nước trong thùng cũng bị vung vẫy ra một chút.
Hai cánh tay của nàng là vì mệt mỏi mà run rẩy? Hay là vì những lời này của hắn mà run rẩy? Nàng không biết, cũng không phải là nàng chuyện nàng nghĩ trong đầu.
Hắn không đi đến cạnh nàng, chỉ đứng tại chỗ nói chuyện với nàng: "Buông bỏ sự kiêu hãnh của nàng, buông bỏ sự quật cường của nàng, nàng sẽ có những thứ mà nữ nhân khác không có, ta đối với nàng, so với những nữ nhân khác là nhiều hơn rất nhiều." Thanh âm của hắn rất mềm mại, nhu hòa tựa như tình nhân đang nỉ non.
Trong nháy mắt, Chức Tâm nghĩ mình sẽ quay đầu lại.
Nhưng cuối cùng nàng cũng không quay lại.
Trơ mắt nhìn nàng đi vào phòng nhỏ, hắn không nói gì nữa, cũng không đuổi theo nàng.
Trong mắt hắn, nàng từng bước một chậm rãi đi vào phòng nhỏ, cho dù là bước nặng nề nàng cũng đi, như nói với bản thân, ngay cả quay đầu cũng không thể quay trở lại.
Nhưng, nàng không quay đầu không phải là bởi vì không có dũng khí. . . . . .
Mà là vì sợ hãi.
Một người sẽ vì sợ hãi mà trở nên kiên cường.
Nhất là nữ nhân, nữ nhân có rất ít dũng khí, nhưng nếu nữ nhân sợ hãi sẽ kích phát sức mạnh, có lúc so với nam nhân còn cứng rắn hơn.
Cái này gọi làm lấy nhu thắng cương.
Những lời này là nam nhân nói, phần đông nữ nhân đều không biết, nhưng phần đông nam nhân đều rất rõ ràng.
Có lẽ bởi vì đã nhiễm bệnh một lần, Chức Tâm có kinh nghiệm hơn, nàng có thể chống cự lại bệnh phong hàn, có cách bảo vệ bản thân, như ngồi ở giường đất nóng để toàn thân đều đổ mồ hôi, như khi phát bệnh thì không ăn gì, như làm những công việc tay chân để duy trì thể lực. . . . . . Tóm lại nàng đã có phương pháp bảo vệ mình, cách nàng làm cũng đại khái chính xác, bởi vì nàng sợ ngã xuống, nhưng nếu lần này lại nghiêm trọng như lần trước, thì nàng nhất định sẽ giống như Đông Nhi bị đưa ra khỏi Vương Phủ.
Khi Chức Tâm sắp khỏi bệnh, cô nương đang hôn mê kia cũng tỉnh lại.
Tảng sáng, cô nương kia hạ sốt, phúc tấn nhận được tin tức, cũng biết Chức Tâm khỏi bệnh, quyết định đến xem cô nương kia thế nào.
Dù sao người là do phúc tấn mang về, phúc tấn làm người tốt nên làm đến cùng, nếu như cô nương này thân thế đáng thương, phúc tấn cũng có thể tính đến chuyện chứa chấp nàng, có lẽ để nàng làm quản gia trong Vương Phủ cũng là ý kiến không tồi.
Sau khi phúc tấn tới, hỏi tên nàng, hỏi qua hỏi lại với nàng vài câu rồi đi.
Chức Tâm đã nhờ nha đầu Thu nhi ở phòng bếp nấu cho nàng một chậu nước nóng, để cho cô nương tên Ba Ca đó lau mình. . . . . .
Khi Ba Ca cởi áo ra, Chức Tâm phát hiện trên ngực nàng có vết bớt đỏ hình chim nhạn.
Chức Tâm tám tuổi vào Phủ, từ nhỏ đến lớn đã thường xuyên nhìn thấy nó ở trên người đại a ca, nàng chắc chắn không nhận sai!
Vết bớt đó, chính là vết bớt đặc biệt chỉ có trên người con cháu Ba Vương Phủ.
Chức Tâm sợ run, nàng thật sự không thể tin được, giờ khắc này ở mình trong đầu hiện ra ý nghĩ này.
*********
Tiểu cô nương Ba Ca này, thì ra là nữ nhi do tiểu thiếp của Ba Vương Gia sinh ra.
Vừa sinh ra thì Ba Ca đã bị mẹ ruột mang ra khỏi Vương Phủ, trong này có một đoạn nguyên nhân, một đoạn oan ức, một đoạn quá trình.
Chức Tâm thấy họ người nhà nhận nhau, trong Phủ tràn ngập không khí vui mừng, trong lòng nàng chợt dâng lên nỗi nhớ nhung người thân. . . . . .
Trước khi nàng vào Vương Phủ, mẹ đã qua đời, vào Vương Phủ chưa được năm năm, cha cũng mất.
Cha nàng là con trai độc nhất, mẹ là con nuôi, trước khi Chức Tâm sinh ra, các bậc trưởng bối của cha đều đã đi về cõi tiên, sau khi sinh nàng ra cha cũng không còn cha mẹ, chẳng có người thân, chỉ còn lại thê tử.
Cho nên, ở trên đời này Chức Tâm đã không còn người thân.
Có lúc, thương cảm vì thân thế của mình, Chức Tâm cũng cảm thấy cô đơn.
Số mạng nàng chưa từng được dễ chịu, ngay cả một người thân để gắn bó ông trời cũng không để lại cho nàng.
Vương Phủ mấy ngày nay có chuyện vui, mỗi người đều có dáng vẻ vui mừng, nhưng trong không khí vui vẻ lớn như vậy, lại có một người rầu rĩ, đó chính là phúc tấn.
Phúc tấn không nghĩ tới mình làm việc tốt, lại nhặt phải con rơi của chồng mình và tiểu thiếp sinh ra.
Nhưng phúc tấn cũng chỉ buồn phiền mấy ngày rồi không để ý nữa. Dù sao nàng cũng là người lương thiện, tuy rằng cũng có thất tình lục dục, cũng có hỉ nộ ái ố, nhưng đã là người thì sẽ không thể quá nghiêm khắc, có thể nhắc tới mà buông xuống là việc không dễ dàng, bởi vậy không đề cập tới cũng không buông xuống, đã là tu thành đắc đạo, nhưng số đông vừa nhắc tới lại không bỏ được, đều là tự vào địa ngục.
Hơn nữa trong mắt không có nói ra cũng không có buông xuống, đã thành Bồ Tát bên cạnh Phật tổ. "Người" như vậy không phải không có, chính là vô cùng hiếm có, Thánh Hiền nhân gian.
Bênh của tiểu cách cách càng ngày càng tốt, liền được chuyển tới gian nhà phía Tây, vì vậy Chức Tâm lại trở về hầu hạ bên cạnh phúc tấn.
Ở bên cạnh phúc tấn, Chức Tâm theo chủ tử thường xuyên đi lại ở trước sảnh hoặc hậu viện.
Vì vậy, cơ hội Chức Tâm gặp được Ung Tuấn đương nhiên cũng nhiều hơn.
Nhưng mà mỗi lần gặp hắn, nàng lại cúi đầu tránh né hắn.
Nàng tránh né hết lần này đến lần khác, đến khi nàng phát hiện ánh mắt hắn đã không còn nhìn mình nữa, dần dần, hắn bắt đầu đối đãi lạnh nhạt, nhìn như không thấy, gặp mặt tựa như không quen biết.
Tới lúc này, trong đầu Chức Tâm giống bị bánh xe lăn qua lăn lại, lòng của nàng bị thương một lần lại thêm một lần, mỗi lần gặp là một lần tổn thương, nhưng do tổn thương quá nhiều lần, lòng của nàng giống như không thể chịu đựng thêm được nữa, vết thương trong lòng càng ngày càng lớn.
Cho đến một ngày, Hạ nhi nói cho nàng biết, Ung Tuấn tới Tứ Hỉ trai nói chuyện cùng phúc tấn.
Nàng không biết vì sao hắn để Hạ nhi nói cho nàng biết trước, là muốn nàng tránh sao? Hay là nàng muốn nghênh đón?
Nàng lựa chọn trốn tránh.
Có lẽ hắn đã đoán được, cho nên để Hạ nhi tới nói với mình.
Chức Tâm trở lại phòng nhỏ của nàng. Kể từ khi nàng theo chủ tử mới, nàng cũng phải chuyển qua phòng nhỏ khác.
Nàng ngồi trong phòng nhỏ, nàng không nhúc nhích ngồi trên ghế chờ thời gian trôi qua, trong đầu không muốn nghĩ tới điều gì.
Một canh giờ trôi qua, Chức Tâm đứng lên rời khỏi phòng nhỏ, đi về Tứ Hỉ trai.
Một canh giờ chắc đủ rồi, nàng hiểu Ung Tuấn, biết hắn là nam nhân không nhiều chuyện, hắn sẽ không ở lại trong phòng phúc tấn quá lâu.
Nhưng nàng đã tính sai.
Nàng tới Tứ Hỉ trai thì Ung Tuấn đang đi ra khỏi phòng, chắc là phúc tấn có nhiều chuyện nói với hắn.
Ở trước phòng Tứ Hỉ trai, hắn nhìn thấy nàng, nàng cũng nhìn thấy hắn.
Chức Tâm đứng tại chỗ, giống như các nhà hoàn bình thường khác trong phủ cúi đầu, chuẩn bị phúc thân vấn an khi hắn đi qua.
Thế nhưng khi Ung Tuấn bước qua bên người nàng cũng không liếc nàng một cái, giống như nàng chỉ là cỏ hoa gỗ đá bên cạnh.
Ung Tuấn lướt qua, làm như không thấy.
Chức Tâm cúi người hành lễ, nhưng một câu "Bối Lặc Gia tốt lành" lại nghẹn ở cổ họng, nàng cúi đầu nhìn chằm chằm đôi chân trên đất, tận mắt nhìn thấy hắn thờ ơ hờ hững đi lướt qua mình, khi đó, nàng ngay cả một câu cũng không phát ra được.
Nàng chỉ nhớ mình vẫn cúi đầu, thân người cũng cúi xuống, duy trì dáng dấp của nha hoàn hèn mọn. . . . . .
Mãi đến khi Ung Tuấn rời khỏi tiền đình Tứ Hỉ trai, nàng mới từ từ đứng dậy, ánh mắt ảm đạm nhìn vào hư không, đầu óc cũng hoàn toàn trống rỗng.
Không lâu sau sẽ sang năm mới, buổi sáng nàng xuất Phủ chọn mua nhang đèn thượng hạng cho phúc tấn, chuẩn bị đầu năm làm lễ tế bái Thiên Địa.
Nàng thường xuyên cùng phúc tấn lên chùa dâng hương, biết mua hương đèn ở cửa tiệm nào tốt nhất, phúc tấn trước giờ luôn xem trọng mùng một tế trời xin phúc cho cả năm, cho nên mới kêu Chức Tâm xuất Phủ đi mua.
Buổi chiều, có người đột nhiên tới tiền sảnh Vương Phủ, nghe nói người này là Ngọc Bối Lặc của Ngọc Vương Phủ.
Chức Tâm biết đến Ngọc Bối Lặc tới Phủ, là nghe một tên sai vặt đến Tứ Hỉ trai kể lại.
"Phúc tấn Cát Tường, Bối Lặc Gia đang ở tiền sảnh muốn gặp Chức Tâm cô nương hỏi một số chuyện." Người làm tới Tứ Hỉ trai thông báo.
"Hỏi cái gì?" Phúc tấn nhìn Chức Tâm một cái, cau mày hỏi gã sai vặt.
Phúc tấn không thích Ung Tuấn tìm Chức Tâm, ít nhất, trên mặt nàng biểu lộ như vậy.
"Ngọc Bối Lặc Ngọc Vương Phủ tới Phủ, Bối Lặc Gia sai tiểu nhân tới gọi Chức Tâm cô nương, tiểu nhân cũng không biết tại sao." Gã sai vặt đáp.
Phúc tấn nheo lại mắt, không nói gì.
Chức Tâm đứng một bên, nàng không có biểu hiện gì cũng không trả lời, tất cả đều để phúc tấn làm chủ.
"Nghe thấy rồi?" Một lúc sau, phúc tấn quay đầu lại nhàn nhạt nói với Chức Tâm: "Hắn gọi ngươi, ngươi đi đi!"
"Dạ." Chức Tâm cúi người, không nói chuyện đi theo gã sai vặt.
Nhìn Chức Tâm đi ra khỏi phòng, vẻ mặt phúc tấn như có chút đăm chiêu.
*********
Chức Tâm đi tới tiền sảnh, trông thấy Ngọc Bối Lặc.
Đây là nam nhân một anh tuấn, nhìn rất phong lưu nho nhã, nhưng lại có một đôi mắt sắc bén lộ ra sự khôn khéo.
Chức Tâm tới, ánh mắt Ung Tuấn lạnh lẽo trước sau như một, không liếc nhìn nàng một cái.
"Ngươi nói, là nàng?" Ung Tuấn hỏi.
"Không phải nàng." Ngọc Bối Lặc trầm tĩnh đáp, thần sắc như có chút đau thương.
"Ngươi nhớ tới thê tử ngươi?"
"Vô cùng mong nhớ."
Ung Tuấn lãnh đạp cụp mắt xuống. "Như vầy đi, ta tặng Chức Tâm cho ngươi làm thiếp, có thể làm giảm đi một chút sự đau xót nhớ nhung thê tử của ngươi."
Nghe hắn nói như thế, thần sắc Chức Tâm khẽ biến.
Nhưng nàng không nói lời nào, chỉ đứng bất động không có phản ứng.
Lúc sau, hai nam nhân còn nói chuyện gì, Chức Tâm đã hoàn toàn không nghe được. Nàng sợ run đứng ở trước thính đường, cảm thấy số mạng mình giống như bèo trôi trong gió. . . . . .
Chỉ cần làm nô, nguyện cả đời đơn độc ở lại Ba Vương Phủ.
Nguyện vọng nhỏ bé như thế, có lẽ, cũng cuối cùng không cách nào mãn nguyện.
Bởi vì chỉ cần là nô, sẽ không có bất kỳ hy vọng gì, hay chỉ là ngây ngô buồn cười.
*********
Biết có người quan tâm mình, rồi sẽ không quan tâm mình nữa, trong lòng sẽ như thế nào?
Nàng cho tới bây giờ cũng chưa từng trải qua, bởi vì chính nàng cũng không lừa được bản thân, nàng biết nàng xa cách lạnh nhạt với hắn, là vì nàng muốn trốn tránh.
Cho nên khi hắn không còn nhìn tới nàng nữa, lòng của nàng khổ sở hơn bất cứ lúc nào, so với đấu tranh đổ máu còn khổ sở hơn.
Nàng đã sai rồi, nàng an lòng làm một nha hoàn, nhưng khi bắt đầu trở thành một nha hoàn bình thường nàng mới thấy đau khổ.
Con người không phải là Thánh Hiền, nhưng người bình thường lại nghĩ không thấu, thường đem xem bản thân quá cao, đem những thứ học được xem quá thấp.
Dù là Chức Tâm, nàng tám tuổi đã làm nha hoàn, đã sớm học xong kiềm chế và nhẫn nại, nhưng quay đầu lại mới thấy khả năng của mình thì ra lại không cao như nàng nghĩ.
Nàng luôn bị tình cảm dày vò, nàng là người không phải Thánh Hiền.
Đến lúc này nàng mới hiểu được, mình vẫn còn là nữ nhân.
Nữ nhân chỉ muốn có nhiều hơn, sẽ không buông ra, nếu như buông xuống, đây chẳng qua là một loại thái độ, không phải thật lòng.
Nhưng cho dù là thái độ, cũng có một loại gọi là xa cách.
Nữ nhân bằng lòng xa cách nam nhân, trước tiên cần phải biết tôn trọng bản thân.
Nhưng mà, cũng chỉ có thời gian nam nhân đuổi theo nữa nhân, mới cần bày ra bộ dáng, bởi vì nếu như nam nhân không theo đuổi nữ nhân mà bày ra bộ dáng, không chỉ có phí công, mà còn là buồn cười hơn cả buồn cười, thậm chí làm người ta sinh ra chán ghét.
Cho nên, nàng đã không có thái độ đó.
Hôm nay, nàng cũng không tránh hắn nữa, trong mắt hắn đã không còn nhìn thấy nàng, cho nên căn bản cũng không cần tránh.
"Chức Tâm." Sau chiều hôm đó, ăn xong cơm trưa, phúc tấn chợt gọi nàng.
"Dạ." Chức Tâm đi tới trước mặt phúc tấn, khom người vấn an.
"Ngươi đi mời Bối Lặc Gia tới đây, ta có lời muốn nói với hắn." Phúc tấn nói.
"Dạ," Chức Tâm chỉ nhàn nhạt đáp, lập tức xoay người.
"Chờ một chút." Phúc tấn lại gọi nàng.
Chức Tâm quay đầu lại.
"Ta kêu ngươi đi mời Bối Lặc Gia, không bảo Lục Hà đi, ngươi hiểu ý ta nói chứ?" Phúc tấn hỏi nàng.
"Nô tỳ không hiểu." Chức Tâm đáp.
"Thật sao? Ngươi thật sự không hiểu?" Phúc tấn nhíu mày."Chức Tâm, ta muốn nghe lời thật lòng của ngươi."
"Nô tỳ nói là lời thật lòng."
Phúc tấn nhìn nàng một hồi lâu. "Thật vậy sao? Như vậy, ban đầu Bối Lặc Gia muốn cưới ngươi làm thiếp, ngươi không muốn, đó cũng là lời thật lòng ngươi?"
"Dạ, đúng là lời thật lòng của nô tỳ."
Phúc tấn híp mắt lần nữa. "Đây là một cơ hội tốt, đổi lại những người khác là chuyện tốt cầu còn không được! Cho nên ta không hiểu, ngươi tại sao lại không muốn?"
"Nô tỳ không xứng với Bối Lặc Gia." Chức Tâm lạnh nhạt đáp.
Phúc tấn cười nhạo một tiếng. "Ngươi rất rõ ràng, xứng hay không xứng, không phải chuyện Bối Lặc Gia nghĩ. Nếu hắn thích ngươi, ta không có ý kiến, vốn cũng muốn thành toàn, nhưng ngươi quá quật cường, thậm chí có thể nói là không biết tốt xấu gì! Ngươi nên hiểu, chuyện chủ tử đã quyết định, ngươi vốn không được xen vào, nhưng Bối Lặc Gia lại thành toàn tâm ý của ngươi." Giận tím mặt, phúc tấn cầm lên ly trà lên uống một hơi cạn sạch, sau đó lãnh đạm nói: "Trải qua sau chuyện này, Bối Lặc Gia còn giữ ngươi lại Vương Phủ, trong lòng ta thật ra không đồng ý."
Chức Tâm nhìn xuống sàn nhà, không nói gì.
Phúc tấn lại nhìn nàng một hồi. "Ngươi biết ta gọi chủ tử ngươi tới gặp ta, để nói chuyện gì không?"
"Nô tỳ không biết." Nàng bình đạm đáp.
"Vì hôn sự của hắn." Phúc tấn nói.
Một lời nói ra, nàng liền tỉ mỉ quan sát biểu tình của Chức Tâm.
Vậy mà Chức Tâm không lộ vẻ gì, ánh mắt nàng vẫn thủy chung thẩn thờ.
"Tốt lắm, ngươi đi đi!" Phúc tấn lãnh đạm hạ mắt, rốt cuộc nói: "Đi gọi chủ tử tới đây."
Chức Tâm cúi người rồi xoay người rời đi.
Chăm chú dõi theo bóng lưng nàng, phúc tấn cau mày.
Mặc dù nàng thích Chức Tâm, nhưng nàng yêu con trai ruột của mình hơn, vì Ung Tuấn, nàng vẫn có lòng riêng.
*********
Chức Tâm đi tới phòng của Ung Tuấn, ven đường vừa mới có bão tuyết lớn, cả đường lầy lội trơn trượt, nàng không đi vội cũng không đi nhanh được, vì trong đầu nàng hiện tại là trống không, nàng không nghĩ nhiều cũng không muốn nghĩ nhiều, nàng chỉ là tuân theo lệnh của phúc tấn, mời Bối Lặc Gia đến Tứ Hỉ trai.
Hạ nhi ở trong phòng, nghe thấy tiếng gõ cửa, lập tức ra ngoài mở cửa.
"Chức Tâm tỷ?" Nhìn thấy Chức Tâm, Hạ nhi có chút kinh ngạc.
Người đàn ông trong phòng nghe thấy Hạ nhi kêu lên, hắn cũng không có phản ứng gì.
Hắn vẫn ngồi xem sách như cũ, ánh mắt cũng không chớp một cái.
"Bối Lặc Gia ở trong phòng sao?" Chức Tâm đứng ở ngoài cửa hỏi.
"Ở đây." Hạ nhi mời Chức Tâm vào phòng.
Chức Tâm đi vào trong phòng, nhìn thấy chủ tử đang xem sách, nàng đi tới khom người hành lễ, sau đó nói: "Bối Lặc Gia, phúc tấn mời người qua Tứ Hỉ trai một chuyến."
Ung Tuấn đọc sách, lãnh đạm đáp: "Biết rồi." Hắn không nhìn tới nha đầu kia một cái.
Chức Tâm cúi đầu xoay người lui ra ngoài, trên mặt không buồn không vui, vẻ mặt vô hồn.
Hạ nhi thấy cảnh này, cảm thấy như có gì đó không đúng, lại không biết không đúng chỗ nào. . . . . .
Nàng tuổi còn nhỏ, nói không ra được là cảm giác gì chỉ cảm thấy quái lạ.
Sau khi Chức Tâm rời đi, một lúc lâu sau Ung Tuấn mới bỏ sách xuống, đứng lên.
Hạ nhi biết chủ tử muốn tới Tứ Hỉ trai, nàng vội vã chạy vào nhà sau lấy áo lông chồn đưa cho chủ tử mặc vào.
Ung Tuấn đẩy cửa đi ra ngoài.
Bên ngoài là cả một vùng đất đầy tuyết mênh mông trắng xóa.
Hắn cúi đầu, nhìn dấu chân chằng chịt trên mặt tuyết, những dấu chân thật nhỏ, đi không lưỡng lự, cũng rất kiên định.
"Bối Lặc Gia, bên ngoài tuyết vừa mới rơi, trời lạnh quá, người mau mặc vào áo lông chồn này đi." Hạ nhi đuổi theo hắn nói.
"Không cần." Hắn nói.
Sau đó cũng không quay đầu lại, đạp lên hàng dấu chân phía trước, đi tới hướng Tứ Hỉ trai của phúc tấn.
**********

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.