Tử Y Nhân tự cho là hành tung của mình rất kín đáo.
Hắn trở lại ngôi nhà tranh của Minh Chủ, ngôi nhà tranh này nằm ở ngoại ô thành bình thường như không có gì lạ, bất luận kẻ nào cũng có thể vào, bởi vì nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất.
"Hình như có người ở bảo vệ nàng." Tử Y Nhân hồi báo với Minh Chủ.
"Là ai?" Một nam nhân đưa lưng về phía Tử Y Nhân hỏi, thân hình hắn ngang tàng, giọng nói nghiêm túc mạnh mẽ.
"Thuộc hạ. . . . . . Thuộc hạ không biết."
"Không biết?" Khẩu khí của nam nhân kia dường như không chút gợn sóng.
"Dạ." Nhưng Tử Y Nhân lại có chút kinh hoảng.
"Người nọ giả mạo Liễu Chức Tâm, võ công không thể coi thường, thuộc hạ không dám khinh phạm."
"Giả mạo?" Nam nhân kia nhếch miệng. "Là nữ nhân?"
"Dạ."
Mắt nam nhân kia hơi nhíu mày lại, chợt tung người bay lên không trung ——
"A!" Lục Y Nhân ẩn thân bên ngoài nhà tranh, cho rằng thần không biết, quỷ không hay, chợt kêu thảm lên một tiếng.
"Nữ nhân!"
Tử Y Nhân hô to: "Chính là nàng!"
Nam nhân kia ra tay tàn độc.
Lục Y Nhân nhận chịu một đòn nghiêm trọng trúng ngực.
Nàng lảo đảo mấy bước, lui xuống mấy bước dựa vào cây đa bên cạnh, miệng phun trào ra máu tươi.
"Nữ nhân." Nam nhân kia lẩm bẩm nói nhỏ, phủi phủi bàn tay đánh trúng ngực Lục Y Nhân, dường như nở một nụ cười chế nhạo.
"Là nữ nhân." Lục Y Nhân nhìn tướng mạo của nam nhân kia, hai mắt nàng mở to.
Hai người đối mặt nhìn nhau.
Nàng nhìn rõ sự hung tàn trong mắt hắn, hắn nhìn rõ sự sỡ hãi trong mắt nàng.
Không có cơ hội thở dốc! Lục Y Nhân lấy chút hơi sức còn sót lại tung người bay lên. Nàng biết, người này võ công hơn hẳn nàng, thậm chí không kém gì chủ nhân, thủ đoạn còn tàn độc hơn —— Lục Y Nhân lần nữa kêu lên thảm thiết.
Nam nhân kia đã sớm bay lên trên không tung ra một chưởng, nhắm thẳng vào sống lưng Lục Y Nhân.
Lục Y Nhân rơi xuống trước mặt của hắn, hắn giáng thêm một chưởng nữa.
Như mèo bắt gà con, hắn trêu chọc, tiếp tục đùa giỡn nàng.
Lục Y Nhân rơi xuống mặt đất.
Nàng nôn ói dữ dội, toàn thân đầy máu tươi. Nhưng mà nếu như giờ phút này không đi, nàng nhất định mất mạng.
Nam nhân kia trở về mặt đất, nhìn thấy Lục Y Nhân chật vật bỏ chạy, trên gương mặt lạnh lùng nở một nụ cười nhàn nhạt. Con mồi đã suy yếu, hắn không còn hứng thú truy đuổi.
"Minh Chủ, để thuộc hạ đuổi theo!" Tử Y Nhân nham hiểm nói, hắn chỉ dám truy kích yếu binh.
"Không cần!" Nam nhân kia khẽ nhếch miệng. "Trong tay ta, nàng đã thoát một lần."
Tử Y Nhân lập tức đứng lại, không dám đuổi theo, vẻ mặt có chút nghi ngờ.
"Nhưng nếu để nàng chạy thoát, thân phận của người ——"
"Không sao cả."
Tử Y Nhân mở to mắt, hắn không hiểu.
Nam nhân kia nhếch miệng."Nàng bị thương nặng. Nhẹ thì toàn bộ võ công bị phế, nặng thì phải chết."
Trên mặt Tử Y Nhân biến sắc, không còn dám lên tiếng.
Nam nhân kia hỏi Tử Y Nhân: "Tối nay, Khổng Hồng Ngọc tự mình ra tay?"
"Dạ, tối nay Khổng Hồng Ngọc đã tự mình ra tay, ám sát Liễu Chức Tâm, nhưng lại được Lục Y Nhân này cứu.”
Nam nhân kia chỉ cười lạnh một tiếng.
"Như vậy, "Hắn" cũng đã sớm biết ta là ai rồi."
Tử Y Nhân chợt hiểu ra. Như vậy, nữ nhân kia cho dù có toàn mạng trở về, cũng sẽ không sao cả.
"Khổng Hồng Ngọc ra tay, vì sao "Hắn" sẽ biết thân phận của Minh Chủ?" Hắn còn có chút không hiểu.
Nam nhân kia cười nhạt, gương mặt anh tuấn bao phủ vẻ âm u lãnh khốc.
"‘Hắn’ để Khổng Hồng Ngọc ra tay, chính là vì mục đích này." Hắn lãnh đạm nói.
Tử Y Nhân lại không hiểu.
"‘Hắn’ lấy tính mạng của Liễu Chức Tâm ra đặt cược, để Khổng Hồng Ngọc ra tay, chỉ để biết thân phận thật sự của người?"
"Ngươi không hiểu?"
"Dạ, thuộc hạ ngu muội ——"
"Khổng Hồng Ngọc ra tay thất bại, nàng có thể tìm ai để giúp đỡ?" Nam nhân kia nhẹ nhàng nói.
Sắc mặt Tử Y Nhân liền thay đổi. Hắn đương nhiên đã biết là ai.
Nam nhân kia khẽ nhếch mép cười ."Thú vị." Lại lãnh đạm nói.
Thế trận đã rõ.
Giờ phút quyết chiến. . . . .
Không còn xa nữa.
************
Lục Y Nhân trở lại trong phòng trúc.
Máu trong cơ thể nàng, dường như đã chảy gần hết.
"Phải . . . . . Là hắn!" Lục Y Nhân giãy giụa bò sát đến bên chân chủ nhân.
Ung Tuấn ngồi xổm xuống.
Lục Y Nhân nói nhỏ bên tai Ung Tuấn, trên mặt nàng toàn là máu tươi.
“Thật không ngờ, đến mức phải đợi Khổng Hồng Ngọc ra tay, hắn mới xuất hiện.” Có được đáp án, Ung Tuấn đứng lên, lạnh giọng nói. Hơn một năm trước ở Giang Nam, người trong bóng tối đã chém tổn thương cánh tay trái của hắn, rốt cuộc cũng đã tìm ra được.
Giờ phút này, bên trong phòng trúc dường như bao trùm một bầu không khí rét lạnh
"Khổng Hồng Ngọc. . . . . . Đã bỏ chạy. . . . . ." Liều mạng cố gắng nói hết một câu cuối cùng, miệng Lục Y Nhân hộc một ngụm máu tươi nói: "Liễu, Liễu cô nương. . . . . . Nguy hiểm. . . . . ." Ung Tuấn vươn tay, điểm vào huyệt đạo của nàng.
Lục Y Nhân mất đi ý thức.
Nàng bị thương quá nặng, có thể nhìn thấy được võ công đã bị phế.
Bên trong nhà chợt hiện ra mấy người, đưa Lục Y Nhân đang trọng thương đi, những người này đều là thành viên trong bang hội Chi Lan Đình.
Ung Tuấn vẫn đứng im lặng ở bên trong phòng trúc.
Bình minh đã qua, ánh mặt trời dần ló dạng.
Nhưng rất nhanh, ánh sáng dần tắt, bóng tối lại bắt đầu tới.
************
Đêm trước, Khổng Hồng Ngọc phái sát thủ đến giết không được Liễu Chức Tâm, đêm qua nàng ra tay, cho dù biết trước là mạo hiểm nhưng nàng vẫn muốn thử một lần, rốt cuộc vẫn phải chịu thua.
Vì vậy, hiện tại trước hết cần phải đi gặp một người, nếu không mọi chuyện không thể được thuận lợi.
Người này tiếp kiến Khổng Hồng Ngọc ở trong hầm băng lạnh buốt đến phát run.
"Ngươi muốn thế nào?" Người kia hỏi Khổng Hồng Ngọc.
Đó là một người đàn ông, một nam nhân mang mặt nạ, hắn không chỉ mặc Tử Y to vàng, trên người còn khoác thêm áo giáp cũng bằng to vàng. Nam nhân này nhìn có vẻ oai phong lẫm liệt, khi giơ tay nhấc chân đều toát ra vẻ vương giả đến kinh người.
"Thuộc hạ cần người." Nữ nhân áo đỏ quỳ gối trước mặt nam nhân kia, khẩn thiết cầu xin.
"Người? Hạng người gì?" Nam nhân kia hỏi.
"Một người có thể trợ giúp ta giết người."
"Người có thể đi giết người thì không ít, nhưng vì sao phải giúp ngươi đi giết người?"
"Bởi vì nữ nhân thuộc hạ muốn giết này, cũng liên quan đến lợi ích của người."
"Chuyện liên quan đến lợi ích của ta, sao ta lại không biết."
"Thuộc hạ biết, nhưng nữ nhân này đi tới Giang Nam là ngoài ý muốn, bởi vì nàng xuất hiện ở đây, khiến cho Như Ý Hiên sẽ không còn nghe theo sự khống chế của chúng ta.”
"Hả?" Nam nhân dường như có chút hứng thú. "Là không còn theo sự khống chế của ngươi? Hay là không còn theo sự khống chế của ta?"
Sắc mặt Khổng Hồng Ngọc thay đổi.
"Nữ nhân này còn sống, Như Ý Hiên sẽ không thể khống chế." Câu trả lời của nàng đã nhỏ đi rất nhiều.
Nam nhân phát ra một tiếng cười lạnh. "Là không thể khống chế Như Ý Hiên? Hay là... không thể khống chế "Hắn"?"
Khổng Hồng Ngọc cảm thấy một trận rét run, nàng hiểu, bất cứ chuyện gì cũng không qua khỏi mắt của chủ nhân nàng.
"Không thể khống chế "Hắn", tức là không thể khống chế Như Ý Hiên." Nàng bạo gan nói.
Lúc này hai người đàm luận về "Hắn" đã rất rõ ràng, người này chính là Ung Tuấn Bối Lặc.
"Ừ, lời này nói rất hay." Nam nhân cuối cùng đồng ý.
"Có điều, nếu ta ra tay giúp ngươi, e rằng sẽ biến khéo thành vụng, lúc này lại càng khiến cho hắn không thể nghe theo sự khống chế của ta."
Khổng Hồng Ngọc nheo lại mắt. Nàng nghĩ đến Tử Y Kim, đương nhiên hiểu được sự lợi hại của hắn—— Đây chính là nguyên nhân chân chính chủ yếu để nàng đến cầu xin hắn giúp đỡ.
Tử Y Kim, trên đời chỉ có một tổ chức mà thành viên mặc quần áo như vậy.
Một người có thể mặc Tử Y Kim chỉ huy sát thủ, nhất định phải là một nhân vật quan trọng trong tổ chức, nhân vật như vậy trên người không chỉ mặc Tử Y Kim, mà thắt lưng đặc biệt còn đeo Kim Ti Đái*, đủ biết thân phận thế nào. (*đai lưng bằng tơ vàng)
Khổng Hồng Ngọc cũng là người của tổ chức Tử Y Kim, nhưng nàng cũng chỉ có thể mặc Tử Y Kim, căn bản không đủ tư cách đeo Kim Ti Đái.
Nếu là người Tử Y Kim, lúc Khổng Hồng Ngọc phái sát thủ đi ám sát Liễu Chức Tâm, nàng biết, bên trong tổ chức nhất định có người bảo vệ Liễu Chức Tâm, phái được sát thủ Tử Y Kim, địa vị quyền thế của người này, nhất định lớn hơn nàng rất nhiều!
"Bảo vệ nữ nhân kia, cũng mặc Tử Y Kim." Khổng Hồng Ngọc bỗng nhiên nói.
Nam nhân vẫn trầm mặc.
"Vì vậy, thuộc hạ mới đến cầu xin chủ nhân giúp đỡ." Khổng Hồng Ngọc nói.
"Tử Y Kim, chẳng nhẽ do Ung Tuấn Bối Lặc phái đi?"
"Không phải, điểm này thuộc hạ có thể khẳng định."
"Dựa vào cái gì để khẳng định?"
Bối Lặc Gia phái sát thủ đến bảo vệ Liễu Chức Tâm, trên người sát thủ ngụy trang thành Liễu Chức Tâm không có mặc Tử Y Kim."
Nam nhân cụp mắt xuống, hỏa khí lúc này bốc lên hừng hực, trong nháy máy dường như có thể phá hủy nơi này thành tro tàn.
"Xin chủ nhân giúp ta." Khổng Hồng Ngọc quỳ xuống, một lần nữa biểu lộ vẻ mặt hèn mọn, thành tâm thành ý thỉnh cầu.
"Ta có thể phái người giúp ngươi, chỉ là, người này, ta lại không thể khống chế."
Nam nhân rốt cuộc nói, giọng nói ngược lại còn lạnh lẽo hơn.
Khổng Hồng Ngọc ngẩng đầu lên, có phần không hiểu.
"Người này cùng Ung Tuấn Bối Lạc, đều là những người không thể khống chế."
Nam nhân lạnh lùng tiếp tục nói: "Hai người không thể khống chế chạm mặt nhau, kết quả chỉ sợ không dự đoán được. Bất quá, nếu muốn giúp ngươi, trên đời này cũng chỉ có người này mới có thể giúp người ngăn cản Ung Tuấn Bối Lặc.”
Khổng Hồng Ngọc híp mắt."Chủ nhân, ý của người là?"
"Hai hổ đánh nhau, bọn họ cũng sớm đã tranh đấu gay gắt từ lâu, ta cũng đang chờ đợi, đứng ngoài nhìn xem cho tới khi nào mới có thể phân thắng bại." Nam nhân cười lạnh, giọng nói đè xuống có chút gian tà.
"Dạ." Khổng Hồng Ngọc rũ mắt xuống.
Nàng đã biết, người chủ nhân muốn phái đến cho nàng là ai.
Người này năm ngoái đã từng đả thương Ung Tuấn, quả thật cũng chỉ có người này mới có thể đối phó với Ung Tuấn.
Vì lộ trình buôn muối lậu này mà khó tránh khỏi hai hổ đánh nhau.
Hai hổ đánh nhau trên địa bàn là vì buôn bán muối, bí mật lại càng trở nên phức tạp! Nam nhân trời sanh dùng tranh giành để làm kiêu hùng, mà trên đời này, không thể đồng thời có hai người cùng kiêu hùng.
Hiện tại, chủ nhân nếu đã sai khiến người này ra tay hiệp trợ mình, coi như những người mặc Tử Y Kim khác, thậm chí thống lĩnh Kim Ti Đái có ra tay cũng cầm chắc thất bại. Đêm trước khi nàng phái sát thủ ra tay, không ngờ rằng bị người của bang phái Tử Y Kim truy sát, giờ phút này nàng đã không cần phải lo lắng nữa.
"Đi đi! Người này sẽ giúp ngươi, về phần hắn khi nào ra tay, ra tay như thế nào…… "
Nam nhân nhếch môi, chậm chạp nhả ra sáu chữ nói: "Cũng không thể biết trước được."
Khổng Hồng Ngọc rốt cuộc nở rộ nụ cười. "Dạ." Thế này là đủ!
Khổng Hồng Ngọc không muốn có người làm tổn thương Ung Tuấn, chỉ có điều đều là người đồng môn, người chủ nhân sai khiến kia tuyệt đối không thể làm tổn thương hắn! Huống chi, người kia có bản lãnh làm tổn thương Ung Tuấn hay không cũng còn chưa biết.
Nhưng cũng để xác định chính là, người kia tàn độc âm tà, muốn đả thương Ung Tuấn cũng chỉ có thể âm thầm hành sự, nhưng sau sự việc của năm ngoái Ung Tuấn nhất định đã có đề phòng! Hiện tại, cho dù người kia không thể đả thương được Ung Tuấn, nhưng ít ra, hắn võ công cao cường tuyệt đối có thể kiềm chế được Ung Tuấn.
Đây cũng chính là điều mà Khổng Hồng Ngọc muốn, như vậy đã đủ rồi.
Khổng Hồng Ngọc điềm nhiên vui vẻ thoải mái đi đến Hồng Đậu Tú Trang, thăm hỏi đương gia Liễu Chức Tâm.
Nhưng khi tới nơi, nàng lại nhìn thấy một người không liên quan - Là Lâu Dương Bối Lặc.
Lâu Dương Bối Lặc ngồi ở đại sảnh phường thêu, hắn không chịu đi, dường như hạ quyết tâm quấn lấy Chức Tâm.
Lâu Dương giống như người tàng hình, hắn chiếm đóng một góc đại sảnh, ánh mắt nhìn chằm chằm Chức Tâm, đáy mắt hoàn toàn không hề có sự tồn tại của Khổng Hồng Ngọc. Thế nhưng hắn cũng không mở miệng nói chuyện hoặc đứng đứng lên đi lại, hắn cứ ngồi như vậy, mỗi ngày cửa tiệm vừa mở liền đi vào ngồi như thế, cứ ngồi lẳng lặng như vậy ở trong cửa tiệm hai ngày.
"Khổng cô nương có chuyện gì sao?" Chức Tâm không hiểu Khổng Hồng Ngọc tìm nàng có chuyện gì.
"Có vài lời, ta muốn nói với Liễu cô nương, nhưng không tiện nói ở trước mặt người ngoài."
Khổng Hồng Ngọc giương lên khóe miệng nhấn mạnh giọng nói: "Ta muốn cùng Liễu cô nương nói chuyện riêng."
Chức Tâm nhìn nàng một hồi lâu. "Khổng cô nương, mời vào." Nàng đồng ý với Khổng Hồng Ngọc.
Nhưng Lâu Dương Bối Lặc lại đi theo vào nội đường.
Khổng Hồng Ngọc nhíu mày. "Bối Lặc Gia, ta và Liễu cô nương có chuyện cần nói riêng, Bối Lặc Gia đi theo vào làm gì ——?"
"Mặc kệ là chuyện gì, ta nhất định phải ở bên cạnh Liễu cô nương, trừ phi Liễu cô nương đồng ý hợp tác với ta, nếu không ta sẽ không đi đâu cả."
Hai ngày nay Lâu Dương Bối Lặc cứ như vậy đợi ở phường thêu, không chịu rời đi.
Hắn rất có tính nhẫn nại, có thể đợi đến lúc Chức Tâm mở miệng, bởi vì hắn chưa bao giờ nghĩ tới buông tha cho Liễu Chức Tâm.
"Lâu Dương Bối Lặc, người muốn ở trong tiệm uống trà, Chức Tâm không thể ngăn cản người, nhưng chuyện Khổng cô nương muốn nói không có liên quan đến người. Còn nữa, Chức Tâm cũng có một số lời cần nói với Khổng cô nương, cho nên, xin người đừng đi theo vào nội đường." Chức Tâm dịu dàng nói với Lâu Dương.
Lâu Dương trầm mặc nhìn nàng một lúc.
Chức Tâm quay đầu nhìn Khổng Hồng Ngọc nói: "Khổng cô nương, xin mời!" Hai người đi vào nội đường, Lâu Dương không hề đi theo nữa.
Đến nội đường, Chức Tâm nói với Khổng Hồng Ngọc: "Khổng cô nương có lời gì, xin mời nói."
"Ta muốn ngươi trở về thành Bắc Kinh." Khổng Hồng Ngọc nói gọn gàng dứt khoát.
"Về thành Bắc Kinh?" Chức Tâm không biến sắc hỏi nàng: "Khổng cô nương tại sao lại yêu cầu như thế?"
"Ngươi hiểu tại sao mà!" Khổng Hồng Ngọc cười lạnh: " Người sáng không nói lời tối, ngươi biết rõ tình cảm của ta với Ung Tuấn, nếu ngươi ở lại đây, sẽ phá hoại tình cảm của chúng ta.”
Chức Tâm nghe đến đó, chỉ lạnh nhạt mà cười. "Chức Tâm chỉ là nô tỳ, một nô tỳ thì sao có thể phá hoại chuyện nhân duyên của chủ nhân?”
"Ở trước mặt ta, ngươi cũng không cần phải khẩu thị tâm phi! Ngươi biết rõ Ung Tuấn thích ngươi, chỉ cần ngươi ở nơi này một ngày, đối với ta mà nói đều là trở ngại!"
"Nhưng nếu Bối Lặc Gia thích người, vô luận ta ở nơi nào, cũng không thể phá hoại tình cảm của các người."
Nghe Chức Tâm nói như vậy, Khổng Hồng Ngọc chợt cười lạnh.
"Người cố chấp, thông thường đều rất bất hạnh."
"Ta biết."
"Có lúc còn có thể mất mạng!"
Chức Tâm nhìn nàng. "Người muốn giết ta sao?"
Khổng Hồng Ngọc bật cười. Nàng ngược lại không ngờ được, Liễu Chức Tâm lại nói thẳng thắng như vậy!
Khổng Hồng Ngọc cười khan hai tiếng mới tiếp tục nói: "Ta giết ngươi làm cái gì? Ta giết chết ngươi có lợi gì sao?"
"Có lẽ không có lợi, nhưng cũng có đôi lúc con người làm việc tuy biết rõ là không có lợi, nhưng nếu như không làm như vậy thì lại không cam lòng, bởi vậy nên mới tạo ra rất nhiều chuyện sai lầm."
Khổng Hồng Ngọc hừ lạnh. "Cho dù ta muốn giết người, cũng không cần phải ghiết một tên nha đầu."
Chức Tâm nhàn nhạt cười. "Ngươi sợ giết chết ta rồi, sẽ có người giết ngươi."
Khổng Hồng Ngọc bỗng chốc híp mắt lại. "Ta là người làm ăn nghiêm chỉnh, sao có thể đi giết người?!"
"Có rất nhiều người làm ăn, lại giết người không thấy máu*. Phàm là bôi nhọ, bịa chuyện, đặt điều, cướp giật. . . . . . Đủ loại thủ đoạn hạ lưu chỉ vì muốn tiêu diệt đối thủ, róc xương lóc thịt, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào. Sát thủ giết người cũng chỉ là một đao đoạt lấy tính mạng con người, nhưng thủ đoạn của người làm ăn, có lúc thật sự còn khủng khiếp hơn việc sát thủ muốn giết người." Chức vừa cười vừa nói, trong khoảng thời gian này nàng trải qua đủ mọi loại chuyện, vậy mà nàng nói lại tựa như gió nhẹ mây trôi. (*ví với thủ đoạn hại người hết sức hiểm độc, tinh ranh)
Khổng Hồng Ngọc thu lại ánh mắt không nói lời nào.
"Có điều, trên đời này luôn hồi cũng có khi thật khéo, ta thường xuyên cảm thấy ông trời nếu muốn cho người nào đó có thể làm thành một chuyện, thì chuyện đó tất sẽ hoàn thành."
Chức Tâm mỉm cười nói tiếp: "Người xấu cho dù có mạnh hơn nữa cũng có lúc chỉ là số con rệp, người tốt mà số phận không tốt cũng có lúc trở nên may mắn. Vận mệnh con người ở thời điểm tốt mà không hiểu biết đạo lý tích phúc, tạo phúc, như vậy đới đến khi vận mệnh xấu đi, đến lúc đó ác duyên gặp nhau, cũng có thể nói là tội ác chồng chất, chỉ sợ sẽ phải bị thất bại thảm hại rồi! Cho nên, con người nếu muốn đấu với ông trời, đó mới thật gọi là ‘Uổng kiếp làm người’."
"Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?" Khổng Hồng Ngọc hung ác quát ầm lên.
"Khổng cô nương là người hiểu chuyện, người nhất định hiểu rõ những đạo lý mà ta vừa mới nói.”
Chức Tâm thành tâm thành ý nói với nàng: "Ta hiểu thương trường cạnh tranh, khó tránh khỏi cảnh ngươi lừa ta gạt, đây là chuyện thường tình của con người. Nhưng làm người tuyệt đối không thể làm những chuyện tán tận lương tâm, nếu không sẽ dẫn đến hại người thành ra hại mình, mai sau khi về già đến lúc cận kề với cái chết, đại nạn đến, lương tâm nhất định sẽ không dễ chịu."
"Ngươi đang chửi xiên chửi xỏ ta?" Khổng Hồng Ngọc giận quá hóa cười.
"Chẳng lẽ Khổng cô nương không có ra lệnh cho ác nhân đến canh giữ trước cửa tiệm nhà ta? Chẳng lẽ không có ra lệnh cho những vùng lân cận lớn nhỏ đến ép giá mười cửa hàng thêu của ta? Chẳng nhẽ không có sai người đến những cửa hàng tung tin bất lợi cho phường thêu ta? Chẳng lẽ không có thả ra lời nói khiến cho ngân hiệu của phường thêu chúng ta phải sụp đỗ? Chẳng lẽ không có ra lệnh ngăn ngặn không cho ta mua được chỉ thêu? Chẳng lẽ không có ra lệnh cho xưởng thiết không được bán kim thêu cho ta? Chẳng lẽ không có ra lệnh phường vải không được bán vải vóc cho ta? Dùng đủ mọi thủ đoạn, nếu như Khổng cô nương không có làm những việc này, vậy Liễu Chức Tâm ta sẽ lập tức quỳ xuống thỉnh tội với Khổng cô nương."
Khổng Hồng Ngọc cười lạnh. "Dù chỉ một chuyện ta cũng không có làm, vậy ngươi tính thế nào?”
Trên đời này sao có thể có một nữ nhân ngu ngốc như Liễu Chức Tâm? Mới vừa rồi, mỗi một điều nàng ta chỉ trích và tố cáo, nếu như mình vẫn không thừa nhận những chuyện đó, không phải Liễu Chức Tâm thực sẽ quỳ xuống trước mặt mình chứ?
"Nếu Khổng cô nương thật sự không có làm, Chức Tâm chẳng những phải quỳ xuống, mà còn phải tự vả vào miệng mình. Nhưng nếu như Khổng cô nương có làm những chuyện đó, mà Chức Tâm thật phải quỳ xuống cho Khổng cô nương, sợ rằng Khổng cô nương vừa ra khỏi cửa sẽ bị thiên lôi đánh chết."
"Ngươi!" Lần này, hai tay Khổng Hồng Ngọc nắm chặt lại thành quyền, thân thể phát run, đúng thật là bị chọc cho tức chết.
Nàng thù hận nhìn chằm chằm Liễu Chức Tâm, qua một hồi lâu mới khôi phục bình tĩnh lại, chép miệng cười lạnh nói: "Tốt, Liễu Chức Tâm, ngươi chẳng qua cũng chỉ là một nô ty dân đen, nhưng đối nhân xử thế ngươi làm được rất tốt, sách cũng không đọc được mấy chữ, vậy mà cái miệng nhỏ nhắn thường ngày lại sắc bén như vậy! Ta nghĩ nếu cha mẹ ngươi biết ngươi như vậy, nhất định rất hài lòng, cũng không uổng công sinh ra ngươi trên cõi đời này, trên người cũng có một chút ưu điểm như vậy.”
Nàng lạnh lẽo nói ra miệng những lời hiển nhiên tổn thương người cũng hại chính mình.
Chức Tâm không có biểu cảm gì. "Người thừa nhận sao? Những chuyện đó tất cả đều là người làm?"
"Đúng vậy! Ta thừa nhận đã làm thì sao nào? ! Việc làm ăn vốn cũng chỉ cầu lợi, người thắng làm vua, người thua làm giặc, đây là đạo lý không thay đổi từ thời cổ chí kim! Vì cầu lợi ngươi lừa ta gạt, không phải ngươi cũng nói đó là chuyện thường tình của con người sao?" Khổng Hồng Ngọc giảo hoạt nói ra.
"Khổng cô nương, người phạm lỗi cũng không đáng xấu hổ, điều đáng tiếc chính là sai mà không sửa, lại còn mắc thêm lỗi, vậy làm người để làm gì mà ngay cả súc sinh cũng không bằng."
Sắc mặt Khổng Hồng Ngọc khẽ biến. "Ngươi dám mắng ta là súc sinh?"
"Nếu như Khổng cô nương làm việc quang minh chính đại, không muốn mình trở thành súc sinh, vậy thì hãy làm những chuyện mà không ai có thể mắng chửi người."
Sắc mặt Khổng Hồng Ngọc trắng bệch sau đó chuyển sang tái xanh.
"Liễu Chức Tâm, ngươi cứ việc trổ tài khả năng võ mồm của ngươi đi!” Nàng cay nghiệt nói: “Ta vốn nghĩ sẽ cho nha đầu ngươi một chút mặt mũi, nói chuyện đàng hoàng với ngươi, nhưng bây giờ xem ra, việc này không thể nào làm được!”
Chức Tâm còn chưa hiểu rõ ý tứ trong lời nói của nàng, Khổng Hồng Ngọc đột nhiên vọt lên phía trước, hai tay bóp chặt cổ Chức Tâm, bất ngờ khiến cho nàng muốn kêu cũng kêu không được.
"Thế nào? Hiện tại xem cái miệng nhỏ nhắn của ngươi còn có thể trổ tài đấu võ mồm mắng chửi ta được nữa không?” Khổng Hồng Ngọc lạnh lùng cười khanh khách.
Trong lúc kích động, tiếng cười bén nhọn như mài dao, thật sự rất chói tai.
Chức Tâm quả thật không thể nói được một câu!
Nàng không những không thể nói chuyện, hơn nữa cũng không thể thở nổi. . . . . .
Khổng Hồng Ngọc vốn không có kế sách nào cả, vì vậy tính toán nếu nàng không chịu đồng ý sẽ trói nàng đi, nhưng bây giờ Khổng Hồng Ngọc đã thay đổi chủ ý.
Nàng thay đổi chủ ý, nhất định phải bóp chết Liễu Chức Tâm này! Có trách thì chỉ có thể trách mồm miệng ả ta quá lợi hại, tính tình lại quá thông minh! Cái miệng nhỏ của nàng nếu không có sắc bén như vậy, cái đầu nhỏ nếu không có thông minh như vậy, vậy thì có thể còn sống thêm được vài canh giờ. Cho nên nói, người có lúc thật sự nên giả bộ đần độn một chút mới là người thông minh.
Chức Tâm giãy giụa từ từ chậm lại. Nàng vốn nghĩ rằng Khổng Hồng Ngọc chẳng qua chỉ là một người làm ăn bình thường, nàng quả thật không ngờ, Khổng Hồng Ngọc lại muốn ra tay giết nàng.
Nhưng Khổng Hồng Ngọc dường như có ý muốn hành hạ nàng, cố ý lúc nàng đang sắp tắt thở, lại nới lỏng tay ra.
Chức Tâm ho mấy tiếng, gương mặt xinh đẹp đỏ bừng bừng, "Ngươi. . . . . . Nếu ngươi muốn giết ta, bản thân cũng không được yên đâu. Điền Thất, còn có vài tú nương. . . . . . Cộng thêm người làm trong cửa tiệm, bọn họ tận mắt nhìn thấy ta và ngươi cùng nhau đi vào cửa, nếu ta chết ở trong này, ngươi cũng nhất định không trốn thoát được." Chính vì vậy, nàng mới dám một mình đi vào nội đường với Khổng Hồng Ngọc, mới dám nói ra những lời vừa rồi với Khổng Hồng Ngọc.
Chức Tâm cũng không phải đứa ngốc.
"Trốn không thoát?" Khổng Hồng Ngọc lại bật cười ra tiếng.
“Ngươi có biết Hồng Đậu Tú Trang này là nơi nào không? Có biết Như Ý Hiên là tổ chức như thế nào không? Ở đây, ta muốn giết ai thì có thể giết người đó, những tên nô tài trong phường thêu này cũng không phải người nhiều lời, bởi vì bọn họ cũng không phải người tầm thường, bọn họ cũng là những người mà ngươi không thể tưởng tượng được! Ngươi đã muốn chết, vậy ta sẽ để cho ngươi chết! Ta nói cho ngươi biết, cho dù ngươi có chết, ở đây cũng sẽ không có ai đi cáo quan, bởi vì quan Phủ căn bản không dám quản chuyện của Hồng Đậu Tú Trang, căn bản không dám quản trong Hồng Đậu Tú Trang này một ngày có bao nhiêu nhiêu người chết!”
Chức Tâm kinh ngạc nhìn chằm chằm vào nàng, giống như những lời mà Khổng Hồng Ngọc nói không phải là lời của người nói.
Thấy vẻ mặt kinh ngạc của Chức Tâm, Khổng Hồng Ngọc cười đến không nghỉ được.
"Ta xem ra ngươi chẳng những một chút chuyện cũng không biết gì, hơn nữa từ đầu đến cuối căn bản đã bị lừa đến mức hồ đồ rồi!"
Chức Tâm mở to hai mắt.
Nàng quả thật cái gì cũng không hiểu, quả thật cái gì cũng không biết! Chỉ vì Ung Tuấn không nói, nên nàng cũng không hỏi.
Cho đến lúc này, Chức Tâm mới bỗng nhiên cảm giác được, khoảng cách giữa bọn họ thật sự xa xôi đến đáng sợ…………. Coi như hắn không nói, tại sao cho tới bây giờ nàng cũng không hỏi?
Nàng trách Ung Tuấn không thể yêu nàng, nhưng nàng đã yêu hắn đủ nhiều sao?
Nếu đủ nhiều, vì sao nàng phải luôn giữ khoảng cách như vậy? Luôn luôn giữ tôn nghiêm như vậy? Luôn chừa đường sống cho mình như vậy?
Tại sao đã quyết định yêu hắn, nàng còn phải nghĩ đến bản thân nhiều như vậy?
Nghĩ đến mình có thể chịu được hay không, nghĩ đến mình có thể qua được hay không? Người chỉ biết nghĩ đến bản thân mình trước tiên thì biết cái gì gọi là tình yêu sao?
Đã muốn nghĩ đến bản thân mình trước, nhưng lại đòi hỏi đối phương phải yêu mình, như vậy rốt cuộc nàng cũng chỉ là một người phụ nữ không hiểu biết gì về yêu một người, hoặc chỉ là một người ích kỷ nghiêm khắc, người phụ nữ chỉ biết yêu bản thân mình?
Chức Tâm bỗng nhiên lâm vào mờ mịt.
Nàng kinh ngạc trừng mắt nhìn chằm chằm Khổng Hồng Ngọc, giờ khắc này nàng đã không còn quan tâm tới sự sống chết của mình nữa, giờ phút này điều duy nhất làm cho nàng tiếc nuối nhất chính là khi nàng còn sống, thế nhưng chưa từng chính miệng nói cho Ung Tuấn biết, nàng thật sự rất yêu hắn.
Khổng Hồng Ngọc thấy nàng ngẩn người, còn tưởng rằng nàng vì sợ quá mà hóa thành ngu ngốc, vì vậy dương dương tự đắc tà ác mà hả hê cười.
"Thế nào? Cuối cùng bây giờ ngươi đã biết sợ rồi sao?"
Lúc Khổng Hồng Ngọc nói lời này, đồng thời siết chặt hai tay lại, lần này nàng dùng hết sức bóp chặt chiếc cái cổ nhỏ nhắn của Liễu Chức Tâm, tính toán chỉ một lần này nhất định phải lấy mạng Liễu Chức Tâm!
Nhưng lúc này, Chức Tâm lại không hề giãy dụa nữa.
Nàng không những không giãy dụa nữa, hơn nữa thân thể cũng không có cảm giác đau đớn nào.
Tuy rằng cơ thể của nàng đã mất đi tri giác, nhưng lòng của nàng lại đột nhiên kịch liệt đau nhói. . . . . .
Nếu như nàng còn có thể sống sót, còn có thể gặp lại được Ung Tuấn, như vậy, nàng nhất định phải vứt bỏ sự cố chấp của mình, giang đôi tay ôm thật chặt lấy người đàn ông mà nàng yêu, hơn nữa còn nhất định phải lớn tiếng nói với hắn rằng. . . . . .
Mặc kệ hắn có yêu nàng hay không, đời này kiếp này, nàng vĩnh viễn cũng sẽ chỉ yêu một người đàn ông là hắn!