Nhà Tiên Tri Được Chọn

Chương 126:




Đột nhiên bị Thư Dung Dung chất vấn, mặt mũi Phương Đông Vũ trắng bệch.
Hít sâu vài lần, cô cố giữ bình tĩnh đáp lại: "Tôi không biết cô đang nói chìa khóa gì. Nhưng số 8 số 9 là hai kẻ khốn nạn. Tôi từng cản trở kế hoạch của họ vài lần. Bọn họ chướng mắt tôi nên mới muốn giết tôi. Đặc biệt là người số 8, là một tên lừa đảo ham đấu đá."
"Cái gì gọi là "không ai vô duyên vô cớ yêu ghét"? Câu này quá vô lý! Tôi đi trên đường vô duyên vô cớ bị chó cắn, chẳng lẽ tôi phải tự vấn mình đã làm sai cái gì? Tôi không có lỗi với bất luận kẻ nào, cô đừng có đoán bậy, ngậm máu phun người!"
Đoạn Dịch ngồi nghe, khẽ nhíu mày đánh giá người còn lại.
Ổ Quân Lan nhíu mày, biểu tình cũng khó chịu, tuy nhiên không có biểu hiện đặc biệt.
Nhưng số 3 thì khác. Cô đang ngồi gần số 4 Phương Đông Vũ, lúc này đang miễn cưỡng khống chế biểu tình, nhưng ngôn ngữ tứ chi không lừa được, cô đã vô thức tránh xa số 4 một chút.
... Quá rõ, cô bắt đầu nghi ngờ Phương Đông Vũ.
Phương Đông Vũ đã làm chuyện ác gì hay chưa, Đoạn Dịch không biết.
Khả năng cao là sự thật như lời cô nói. Số 8 số 9 là hai kẻ khốn nạn, Phương Đông Vũ vạch trần bọn họ vài lần, rước lấy thù hận; nhưng còn một khả năng khác, đó là Phương Đông Vũ thâm tàng bất lộ, từng làm việc thiếu đạo đức, ngụy trang quá tốt.
Nhưng vô luận là khả năng nào, không bàn Thư Dung Dung có biết thật hay không, lời cô ta nói đã đạt được mục đích... châm ngòi ly gián, làm mọi người không dám tin nhau.
Trong trò chơi này, nếu một đám người mới ở bên nhau vượt ải từ lúc bắt đầu, thật ra mọi người có thể chậm rãi tìm hiểu và thành lập lòng tin lẫn nhau.
Ví như Ổ Quân Lan, Tra Tùng Phi. Nếu vẫn đi cùng bọn họ, Đoạn Dịch tự tin có thể lý tưởng hóa phương pháp vượt ải... Vứt bỏ thân phận Ma Sói, đồng đội cùng nhau tập trung thăm dò phó bản, đồng lòng hợp tác thẳng đến cuối trò chơi.
Nhưng tình huống lần này hiển nhiên không lý tưởng.
Đoạn Dịch gặp các người chơi không còn là tờ giấy trắng dễ bị ảnh hưởng, mà là chiếu từng trải đủ chuyện. Đa số bọn họ đã bị phản bội, giết hại lẫn nhau, thậm chí là dẫm lên mạng đồng đội để đi tiếp.
Dưới tình huống này, Đoạn Dịch sao có thể trông cậy bọn họ sẽ buông bỏ thành kiến lẫn mặt tối nhân tính, lựa chọn tin tưởng đồng đội không chút khúc mắc, thực sự đồng lòng hợp tác?
·
Buổi tối 10 giờ đúng. Hệ thống tuyên bố số 12 Thư Dung Dung vào tù.
Thư Dung Dung nhã nhặn đứng dậy, tiêu sái hất mái tóc dài, đi vào tù.
Chờ cô ta đã vào tù, hệ thống tuyên bố ván Ma Sói lần này phe người tốt chiến thắng, mời các người tốt tiếp tục nỗ lực thăm dò biện pháp qua màn.
Thư Dung Dung đi rồi, chỉ còn Đoạn Dịch cùng ba cô gái.
Liếc theo hướng Thư Dung Dung, Ổ Quân Lan nhìn về phía Đoạn Dịch đầu tiên. Cô vốn muốn hỏi, vì sao anh không giữ Thư Dung Dung lại.
Đoạn Dịch thuộc phe người sói, nếu anh nắm giữ phương pháp qua màn, anh có thể mượn điều này uy hiếp người tốt không vote Thư Dung Dung. Người tốt không vote ai, giữ Thư Dung Dung lại để cô ta cắn thêm hai người có chức năng. Như vậy Đoạn Dịch vừa nhận được đồng vàng, vừa có thể mang mọi người ra ngoài.
Nhưng cách làm của anh bây giờ, xem như hoàn toàn bỏ đồng vàng.
Lời vừa lên đến miệng, liền bị Ổ Quân Lan nuốt về.
Cô hiểu nguyên nhân của Đoạn Dịch rồi... Đoạn Dịch làm vậy vì tính toán đi đường dài.
Mục đích của anh không phải lấy đồng vàng, mà là đạt được tín nhiệm của người chơi khác.
Đoạn Dịch muốn người khác ý thức rằng, anh biết phương pháp qua màn, thuộc phe người sói, nhưng anh sẵn sàng từ bỏ lợi ích cá nhân, từ đầu tới đuôi đều suy xét sao cho thỏa đáng nhất.
Nếu những người khác có thể thông qua việc này nhận ra lòng thành của anh, về sau họ sẽ chọn tin anh vô điều kiện. Đây là cách tốt nhất.
Trò chơi này càng về sau càng nguy hiểm. Khi ấy, các người chơi ứng đối với nguy hiểm phó bản đã là cố hết sức, nếu còn phải đấu đá nội bộ, chắc chắn ai cũng sẽ khó sống sót.
Dự kiến tình huống tệ nhất là, không ai tin tưởng một ai khác. Đối với mỗi người mà nói, những người khác đều là kẻ địch, đến lúc đó mỗi người đều sẽ lâm vào cảnh hai mặt thụ địch. Khỏi cần chờ phó bản kích hoạt nguy hiểm tử vong, các người chơi đã tự giết hại lẫn nhau trước rồi.
Việc đã đến nước này, chỉ đành mong những người khác không cô phụ một phen khổ tâm của Đoạn Dịch.
Ổ Quân Lan âm thầm thở dài, ngược lại hỏi anh: "Về phó bản, anh có ý tưởng gì rồi?"
Nếu ván Ma Sói đã kết thúc, cũng từ bỏ đồng vàng. Việc cấp bách bây giờ là mọi người nhanh chóng rời khỏi phó bản, tránh phát sinh biến số.
Nghe Ổ Quân Lan hỏi chuyện, Đoạn Dịch nhìn quanh bốn phía, chậm rãi quan sát tứ đại kim cương tượng Phật, nói: "Tôi có một ý tưởng. Vấn đề là mọi người có dám thử hay không."
Chủ ý của Đoạn Dịch tất nhiên không phải đoán bừa, mà xuất phát từ lý trí phán đoán.
Vì sao Tân Nương Lâu Lan vô mặt, vì sao chết ở đêm đại hôn, chuyện quá khứ của nàng và phu quân, các thông tin này phó bản không nhắc đến.
Các thông tin có ích phó bản cung cấp đều do đội khảo cổ lưu lại, ví dụ như nhật ký của Tiểu Quân và Tiểu Họa, bút vẽ và thuốc màu thần kỳ, hỉ đường được trang hoàng và lối đi hẹp chất đầy xương cốt.
Từ lúc vào phó bản tới nay, các người chơi bị bảy quan tài trống cùng bức tranh vẽ tân nương hấp dẫn lực chú ý. Theo lẽ thường, bọn họ sẽ nghĩ cách tìm đáp án trên chúng, cũng sẽ thử đi vào thế giới trong tranh.
Nhưng thông qua thí nghiệm, bỏ tân nương vào quan tài vẫn chưa thể qua màn. Đương nhiên, vẽ mặt cho nàng cũng không được.
Ngoài ra, kể cả thí nghiệm hay trinh thám, phương pháp đi vào thế giới trong tranh tìm đáp án đã bị loại bỏ.
Tranh vẽ cũng được, tân nương cũng được, thật ra chúng đều cho người chơi biết một thông tin... Thế giới trong tranh là thế giới thực, thế giới mộ thất mới là thế giới tranh vẽ.
Một lần nữa ngồi xuống, Đoạn Dịch nói một phần nội dung mà mình phân tích được.
Nghe xong, Ổ Quân Lan hỏi: "Khi chúng ta thấy bốn bức tranh, bọn họ ở trạng thái tĩnh, nhưng trên thực tế, thông qua các bức tranh, chúng ta có thể đi đến thế giới thực? Thế giới chúng ta đang ở, ngược lại là thế giới giả trong tranh?"
Phương Đông Vũ tiếp lời: "Tôi tán thành suy đoán này. Đầu tiên..." nhìn cánh tay Đoạn Dịch dính đủ mọi màu sắc, cô nói tiếp: "Mọi người xem, máu của anh ấy giống thuốc màu. Anh ấy được vẽ thành, chúng ta cũng bị vẽ thành."
Tạm dừng, Phương Đông Vũ nói tiếp: "Thứ hai, mọi người có nhớ chi tiết này không? Chúng ta vẽ đồ vật trên bức tranh, vật được vẽ trên tranh có thể tác động lẫn nhau, nhưng không thể lấy ra?"
Ổ Quân Lan gật đầu: "Tôi nhớ. Nếu thế giới của chúng ta là 2D, chúng ta vẽ đồ vật, xét đến cùng là sản vật của thế giới hai chiều, không thể biến thành 3D... Từ từ, chúng ta là hình vẽ, có thể tác động đến thế giới thực, cái này..."
Phương Đông Vũ suy nghĩ nói: "Chúng ta thấy bức tranh ở trạng thái tĩnh, nhưng bức tranh ở trạng thái tĩnh là cửa dẫn đến thế giới 3D. Tuy không biết nguyên lý, nhưng tôi nghĩ bốn bức tranh tĩnh chính là điểm mấu chốt, là một công cụ chuyển hóa không gian nào đó."
"Thế giới thực mở ra công cụ này, trong mắt chúng ta là bốn bức tranh tĩnh. Chúng ta có thể trực tiếp vẽ lên công cụ chuyển hóa, biến nó thành vật có thể tác động ở thế giới thực."
"Đổi cách nói khác, bên ngoài tranh là thế giới thật 3D, còn chỗ chúng ta là trong tranh, là thế giới 2D giả dối. Điểm tiếp giữa hai thế giới chính là bốn bức tranh. Chúng ta vẽ hình 2D, có thể thông qua công cụ gián tiếp tác động đến thế giới 3D."
Phương Đông Vũ kích động không nhịn được đập tay, nói: "Ngoài ra, nói như vậy, sinh vật ở chiều không gian cao dễ dàng đến chiều không gian thấp hơn, nhưng ngược lại thì vô cùng khó khăn. Đây là nguyên nhân chúng ta không thể đến thế giới thực."
"Đây cũng là lý do cát vàng từ thế giới 3D chảy vào đây, người có thể đi vào, nhưng thứ chúng ta vẽ ra chỉ dừng trên mặt tranh vẽ. Thế giới hai chiều vẽ tranh, thật ra không thể thực sự đến được thế giới 3D, thậm chí chúng ta không thể sử dụng, giống như người que và bánh bao số 2 vẽ chỉ có thể nằm trên tranh."
Số 3 phù thủy ngồi nghe choáng đầu mới hiểu Phương Đông Vũ đang nói cái gì.
Cô nhìn về phía Đoạn Dịch: "Tuy tôi không hiểu rõ, nhưng vẫn hiểu đại khái, chúng ta là hình vẽ, đúng không? Sau đó thì sao? Biết cái này, chúng ta qua màn như thế nào?"
Đoạn Dịch nói: "Trước khi nói phương pháp qua màn, tôi muốn chia sẻ cùng mọi người, giải thích thế giới trong tranh rốt cuộc là như thế nào. Ban đầu chúng ta nhặt được một cuốn sổ tay. Sổ tay do Tiểu Quân viết, có nhắc đến đoạn đường mà họ đã đi qua, họ vào một mộ thất liền thấy tân nương, cũng chính là mộ thất đặt bảy quan tài. Đúng hay không?"
Ổ Quân Lan gật đầu: "Đúng. Nhưng phó bản của chúng ta nhiều hơn một khu lều trại, cũng chính là mộ thất có hình tượng Phật."
"Phó bản thừa một mộ thất tượng Phật, đây là một điểm đáng ngờ. Điểm đáng ngờ thứ hai." Đoạn Dịch nói phân tích của mình và Dương Dạ thảo luận được, "Suy ra, 9 đội viên khảo cổ bị nhốt chết trong lối đi hẹp. Theo suy đoán này, hai đầu lối chui đã bị bịt kín, cũng là chỗ số 8 số 9 muốn vẽ tấm thép, đúng không? Nhưng mọi người ngẫm lại đi, lúc chúng ta tới phó bản, lối đi xương cốt không bị bịt kín, không khớp với sự thật rằng đã nhốt chết nhiều người."
"Trừ cái này ra, còn điểm đáng ngờ thứ ba... Lối đi hẹp và hỉ đường, vị trí thực sự của chúng rốt cuộc ở chỗ nào? Có thật là chúng nó liên thông với mộ thất đặt bảy quan tài không? Sợ là không phải."
Ổ Quân Lan lập tức phản ứng lại: "Nhật ký của Tiểu Họa do số 5 Cố Bạch tìm được. Căn cứ theo sổ tay, lối đi hẹp do Tiểu Họa đào, hỉ đường cũng do hắn một tay bố trí. Nhưng căn cứ theo sổ tay Tiểu Quân ghi chép, lão Lý mang tân nương ra khỏi huyệt mộ, huyệt mộ đã bị gió cát vùi lấp! Dưới tình huống như vậy, quay lại huyệt mộ là một việc rất khó, sao còn có thể đào thêm một lối đi, tiện thể trang trí hỉ đường?"
"Đúng là như thế." Đoạn Dịch gật đầu, lại nói: " "Bọn họ đều thích Tân Nương Lâu Lan, bọn họ muốn tranh cướp với tôi!", "Bước đầu thăm dò, nơi này có một lối đi bị bịt kín, đầu bên kia hẳn là có một mộ thất", "đêm nay tôi hạ thuốc bọn họ, khiến bọn họ ngủ say". Đây là những câu Tiểu Họa viết trong sổ tay."
"Chúng ta chính mắt thấy lỗ chui vào lối đi xương cốt, vì thế thời điểm đọc nhật ký, tự động cho rằng "Tiểu Họa hạ thuốc đồng nghiệp" "Tiểu Họa đào lối đi" đều phát sinh ở mộ thất cách vách. Nhưng lúc ấy chúng ta đã xem nhẹ một chi tiết. Rõ ràng mộ thất đã bị cát vàng chôn vùi, Tiểu Họa làm mấy chuyện này như thế nào?"
Số 3 phù thủy lú hết cả đầu. "Trời ạ, tôi chả hiểu nổi, rốt cuộc sao lại thế này?"
Đoạn Dịch liếc cô một cái, nói: "Còn nhớ cuối sổ tay Tiểu Quan viết cái gì không? Theo lời hắn nói, sau khi tân nương bị lão Lý mang ngoài, bởi vì huyệt mộ đã bị bão cát vùi lấp, Tân Nương Lâu Lan không trở về được. Mọi người bất đồng ý kiến về việc nên xử lý thi thể tân nương. Đội trưởng Vương muốn mang tân nương về nghiên cứu, Tiểu Quân và Tiểu Bắc hy vọng chọn một phần mộ khác an táng tân nương, để tân nương một lần nữa yên giấc."
"Đúng! Tôi có nhớ!" Số 3 nói, "Sổ tay viết đến đó là hết, chúng ta không biết cuối cùng bọn họ đã chọn cách nào để xử lý thi thể tân nương."
Đoạn Dịch tiếp lời: "Tôi đoán, có lẽ bọn họ đã áp dụng ý kiến Tiểu Quân... Bọn họ không mang thi thể tân nương về nghiên cứu, mà chọn khai quật một huyệt mộ khác, an táng cho tân nương. Rồi sau đó xảy ra bi kịch ngoài ý muốn, phỏng chừng xảy ra khi đang an táng tân nương."
Phương Đông Vũ hơi ngộ ra: "Thì ra là thế. Nếu là như thế... Mọi sự việc đều liên kết với nhau."
Bởi vì lão Lý lỗ mãng, tân nương mỹ mạo hoá thành thây khô. Huyệt mộ cũng bị bão cát bất ngờ ập đến vùi lấp, không thể đưa nàng trở lại quan tài vốn có.
Mỗi người có ý kiến xử trí thây khô khác nhau.
Nhưng cuối cùng các đội viên khảo cổ đạt thành nhất trí... Tìm một huyệt mộ thích hợp, một lần nữa an táng tân nương.
Chẳng qua không biết vì cái gì, dù Lâu Lan Tân Nương đã thành một thây khô, không còn dung nhan xinh đẹp, tất cả 12 đội viên khảo cổ vẫn yêu nàng.
Bi kịch xảy ra.
Trong lúc khai quật mộ thất, chuẩn bị an táng tân nương, Tiểu Họa lén đào một lối chui hẹp, trộm trang trí một mộ thất chỗ khác thành hỉ đường, muốn thành thân cùng tân nương; sau các đội viên phát hiện chuyện này, tranh nhau cướp đoạt tân nương, cuối cùng tất cả chết hết.
Liệt kê từng phân tích ra, Đoạn Dịch nói: "Mọi người hãy chú ý một việc, hỉ đường hay lối đi xương cốt, đều không có thi thể tân nương. Ban đầu tôi và Cố Bạch cho rằng, giống thị nữ có thể "2D hóa" bò ra khỏi bức tranh, tuy lối đi xương cốt bị bịt kín, có lẽ tân nương đã thông qua việc "2D hóa" rời khỏi đó, trở về bức tranh."
"Nhưng sự thật hiển nhiên không phải như thế. Thị nữ 2D hóa cần niệm một đoạn chú ngữ. Mà không lâu trước đây trước khi tướng quân và thị vệ chuẩn bị trở về, cũng cùng nhau đọc chú ngữ. Chúng tỏ nhân vật muốn "2D hóa" buộc phải đọc chú ngữ. Như vậy vấn đề ở đây, tân nương là một thi thể thì đọc chú ngữ "2D hóa" như thế nào?"
"Suy ra, tân nương biến mất và 2D hóa không liên quan với nhau. Tôi nghĩ, ở thế giới thực, chắc chắn có một lối đi đầy xương cốt, hai đầu lối đi bị bịt kín. Và trong thế giới thực, chắc chắn có một thây khô mặc áo cưới nằm trong hỉ đường."
Nói một đoạn dài, Đoạn Dịch hơi khát.
Vặn chai nước khoáng uống một hớp lớn, anh tiếp tục nói: "Lối đi vốn bị bịt kín hai đầu lại thông suốt; huyệt mộ vốn bị bão cát vùi lấp lại không có một hạt cát; huyệt mộ nhiều hơn một mộ thất có hình tượng Phật... Ban đầu tôi đoán là, huyệt mộ chúng ta đang ở không phải huyệt mộ ghi trong sổ tay; rất có thể là hai huyệt mộ khác nhau, hai huyệt mộ hai tân nương."
"Nhưng cho dù có hai tân nương, vẫn là vấn đề cũ, tân nương là một thi thể, không thể đọc chú ngữ, không thể 2D hóa, chắc chắn phải ở hỉ đường hoặc lối đi xương cốt. Nhưng chúng ta không thấy. Nghĩa là không tồn tại nhiều huyệt mộ nhiều tân nương, vì giả thuyết này không thể giải thích tại sao thi thể tân nương biến mất."
"Tôi bị thương chảy máu ra thuốc màu đã chứng minh điều này. Phân tích chuyển hóa thế giới đa chiều của Phương Đông Vũ cũng có thể chứng minh."
Đoạn Dịch dứt lời, bầu không khí khu lều trại im ắng hẳn.
Đánh vỡ sự im lặng vẫn là số 3 phù thủy.
Cô hỏi: "Anh chỉ thêm một bước thuyết phục tôi, vì sao đây là thế giới trong tranh. Nhưng còn vài thứ tôi chưa hiểu. Nội dung sổ tay, còn có đội khảo cổ thăm dò... Tất cả đều là phát sinh ở thế giới thực, chứ không phải nơi này? Chúng ta ở đây là chuyện như thế nào?"
Đoạn Dịch lắng nghe, nói: "Mọi người còn nhớ không, ngay từ đầu hệ thống từng nói, thân phận của chúng ta là "đội viên khảo cổ". Mà manh mối sổ tay và ảnh chụp cho thấy, đúng là đã có một đội khảo cổ đi đến quần thể cổ mộ, còn gặp được Tân Nương Lâu Lan, nhân số cũng là 12 người."
"12 thành viên đội khảo cổ, chết trong hỉ đường và lối đi xương cốt. Thân phận của người chơi là đội viên khảo cổ, số lượng vừa khớp 12..."
Tạm dừng một lát, Đoạn Dịch nói ra suy đoán làm người nghe càng nghĩ càng thấy ớn. "Tôi cho rằng, bảy quan tài trống, hỉ đường có thi thể tân nương, lối đi xương cốt bị bịt kín, 12 đội viên khảo cổ vì tân nương mà chết... Đều là sự vật có thật ở thế giới thực, hoặc là sự việc từng xảy ra. Chẳng qua có người kết nối chúng lại, vẽ vào tranh."
"Tôi cảm thấy chúng ta chính là linh hồn của 12 đội viên hóa thành. Có người vẽ chúng ta ở thế giới trong tranh, cho linh hồn chúng ta vào tranh, cho nên chúng ta có ý thức."
Ở thế giới thực, sau khi đội khảo cổ vào mộ, gặp được tân nương xinh đẹp. Lão Lý xúc động mang tân nương đi, những người khác vì đuổi theo hắn ta và tân nương, chạy ra ngoài huyệt mộ, ngay sau đó huyệt mộ bị bão cát vùi lấp.
Bởi vậy, đối với các quan tài khác, đội viên khảo cổ không mở ra xem xét, bọn họ không biết diện mạo của thị nữ chôn cùng.
Người chấp bút xây dựng thế giới trong tranh cũng là một đội viên, khả năng cao là người tên Tiểu Họa.
Không biết diện mạo thị nữ, Tiểu Họa không biết hạ bút như thế nào.
Thế nên, các quan tài trong thế giới dưới ngòi bút của hắn ta đều trống không.
Đây mới là nguyên nhân có nhiều quan tài trống như vậy.
Sau đó, các thành viên đội khảo cổ chọn một huyệt mộ khác, mai táng cho tân nương hóa thây khô, thì xảy ra bi kịch Tiểu Họa đào lối chui, bố trí hỉ đường, cùng 12 đội viên toàn bộ bỏ mạng.
Những việc này đều là sự thật từng phát sinh.
Chẳng qua người vẽ tranh không vẽ ra hai mộ thất có quan tài.
Hắn ta chỉ vẽ một mộ thất, rất có thể là giống mộ thất ban đầu gặp Tân Nương Lâu Lan. Tại đây trong mộ thất này, hắn ta vẽ quan tài đá, các quan tài gỗ chôn cùng, dứt khoát vẽ lối đi hẹp và hỉ đường liên thông nhau, giống như hắn ta đã từng đánh cắp tân nương từ quan tài đá, chui qua lối đi hẹp đến hỉ đường thành thân.
Hướng mọi người, Đoạn Dịch tổng kết: "Tứ đại kim cương hình tượng Phật, khả năng cao không phải mộ thất, mà là một Phật đường. Phật đường, mộ thất đặt bảy quan tài, lối đi xương cốt và hỉ đường, tất cả đều có thật. Chẳng qua ở thế giới thực, chúng không ở cùng một chỗ, không nối liền với nhau."
"Người xây dựng thế giới trong tranh, xuất phát từ nguyên nhân không biết, đã vẽ chúng lại cùng nhau, làm chúng nó liên thông với nhau. Cho nên trong mắt chúng ta, chúng nó đều tồn tại trong một huyệt mộ một cách kỳ quặc."
Ổ Quân Lan nhẩm lại toàn bộ, không khỏi hỏi: "Tôi có thể hiểu sơ bộ, người vẽ tranh không cần thiết vẽ hai mộ thất cho tân nương, nên hắn chỉ vẽ một cái. Nhưng Phật đường là chuyện như thế nào? Vẽ Phật đường trong huyệt mộ? Qúa kỳ quặc."
"Cái này liên quan đến việc tôi nói ban đầu... Mọi người có dám làm hay không." Đoạn Dịch nói, "Theo tôi đoán, chúng ta là linh hồn của 12 đội viên khảo cổ, bị người ta xuất phát từ mục đích nào đó nhốt trong tranh."
Đứng lên, Đoạn Dịch ngẩng đầu nhìn tượng Phật trước mặt. "Ý nghĩa tồn tại của tượng Phật, có lẽ là trấn áp chúng ta. Trong tấm ảnh chụp tập thể 12 đội viên khảo cổ, có một hòa thượng. Chuyện này có lẽ liên quan tới hắn."
Nghe lời này, Ổ Quân Lan cũng vô thức đứng bật dậy. "Có nghĩa là... Muốn đi ra ngoài, chúng ta nghĩ cách đập vỡ tứ đại kim cương là được?"
"Người nóng tính, vẽ then cài cửa, ngồi bên bếp lò cùng guồng quay tơ; cầm ly trà, uống cạn nó, rồi mời những người hàng xóm vào."
Đọc bài đồng dao, Đoạn Dịch lại nói, "Nơi thế giới thực từng xảy ra bi kịch. Có người khâu nối bi kịch cùng các địa điểm phát sinh sự việc lại thành một bức tranh, cấu thành thế giới trong tranh, cũng vẽ linh hồn cho người trong tranh, cũng chính là chúng ta."
"Nhưng không biết vì sao, giống Phương Đông Vũ nói, thế giới trong tranh thông qua "trang bị đa chiều" nào đó, kết nối với một thế giới chân thật khác. Thế giới đó không phải thời không của các thành viên đội khảo cổ tồn tại, mà là... 4000 năm trước."
Đi một bước đến trước tượng Phật gần nhất, Đoạn Dịch nói: "Phá hủy tượng Phật, linh hồn thoát khỏi trấn áp, có thể rời khỏi bức tranh, cũng chính là rời khỏi phó bản. Chúng ta sẽ trực tiếp qua màn. Nhưng còn một khả năng khác..."
"Chúng ta sẽ đi đến 4000 năm trước, chứng kiến sự thật về cái chết của Tân Nương Lâu Lan."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.