Nhà Tiên Tri Được Chọn

Chương 127:




Sau khi Đoạn Dịch đưa ra kiến nghị, khu lều trại rơi vào im lặng.
Phá tượng Phật hay không, mọi người đều do dự.
Một lát sau, Phương Đông Vũ mở miệng nói: "Thật ra... Tôi tán thành với kiến nghị này. Nhưng tôi theo bà niệm kinh Phật từ nhỏ, anh bảo tôi tự tay phá tượng Phật, chuyện này đối với tôi mà nói... Tôi thật sự không làm được."
Số 3 phù thủy theo sát nói: "Tôi cũng hơi lo. Nếu tượng Phật dùng để trấn áp quỷ, liệu chúng ta có gặp quỷ quái hay không? Vạn nhất xuất hiện chuyện gì đáng sợ thì làm sao bây giờ?"
"Cô muốn nghe lập trường của chúng ta..." Ổ Quân Lan nhìn phía các tượng Phật, nói tiếp, "Tôi đồng ý với Đoạn Dịch, chúng ta chính là linh hồn 12 đội viên khảo cổ. Chúng ta mới là quỷ bị trấn áp. Tượng Phật trói buộc chúng ta, phá hủy chúng là chúng ta tự do."
Số 3 phù thủy: "Nhưng mà..."
Trong lúc mọi người đang do dự, cửa mộ thất cách vách truyền đến một tiếng vang lớn.
Có thứ gì đó va đập vào cửa mộ thất.
"Không thể nào!" Số 3 đứng bật dậy, "Những người đó... Bọn họ tính đến đây?!"
"Khó nói. Có lẽ bọn họ thật sự đang nghĩ cách phá cửa mộ vào đây."
Xoay người nhìn cửa mộ dày nặng, Đoạn Dịch nói như vậy.
Lời của anh không hề nói quá.
Theo cách nghĩ của anh, bọn anh "đội viên khảo cổ" mới là người trong tranh, còn những người trước đó bọn anh cho rằng là người trong tranh, tân nương, thị vệ, thị nữ, ngược lại là người của thế giới thực.
Đoạn Dịch nhìn bọn họ, thế giới của bọn họ trên bốn bức tranh ở trạng thái hình ảnh tĩnh.
Thế thì trong mắt bọn họ, mình trông như thế nào?
Có lẽ ở thế giới thực, mình trong mắt bọn họ là một hình vẽ biết động đậy.
Một bức tranh động đậy, đặt tại thời kỳ xã hội hiện đại có thiết bị điện tử, máy tính, di động còn là chuyện ly kỳ, càng đừng nói 4000 năm trước.
Trong mắt người 4000 năm trước, hình vẽ này hoặc là bút tích của thần tiên, hoặc là yêu ma tà ám.
Cũng là lúc này, Đoạn Dịch mới hiểu vì sao thị nữ chui ra từ "bức tranh" lại hoảng sợ đến thế.
... Nhìn thấy một bức tranh cuộn cổ quái, tiến vào thế giới trong tranh, gặp một đám người mặc quần áo quái dị, còn bị nhốt vô quan tài, là ai cũng sẽ sợ hãi theo bản năng.
Bảo sao khi đó thị nữ gào thét kinh hoảng thất thố đến vậy.
Đội viên khảo cổ cho rằng thị nữ là người trong tranh, sợ hãi thị nữ.
Nhưng trên thực tế, trong mắt thị nữ, đám đội viên khảo cổ mới là yêu ma đáng sợ trong tranh.
Cùng lý do trên, sau khi tân nương bị cướp, đội thị vệ chần chừ không dám vào trong tranh.
Xuất phát từ chức trách thần tử, bọn họ không thể không vào trong tranh, cũng không dám rời khỏi mộ thất đặt bảy quan tài, chạy đến khu lều trại giết người.
Lúc đánh nhau với bọn thị vệ, Đoạn Dịch đã thấy tò mò... Vì sao tất cả đều vây quanh mình đánh nhau trong mộ thất, mà không ai đuổi giết qua bên khu lều trại? Chẳng lẽ khu lều trại có kết giới ngăn cản bọn họ.
Hiện tại Đoạn Dịch đã hiểu. Bọn thị vệ không dám đi khu lều trại, không phải vì kết giới gì hết, mà là vì bọn họ hoàn toàn không biết gì về thế giới khu lều trại.
Sợ hãi đối với sự vật không biết, khiến bọn thị vệ không dám ồ ạt chui vào thế giới trong tranh. Bọn họ không biết mình sẽ gặp cái gì.
Giới hạn không gian hoạt động là trong mộ thất, một khi phát sinh sự cố, bọn họ còn có thể đọc chú ngữ trở lại thế giới của mình, mà không bị lún sâu vào trong tranh.
Hiện tại nhớ lại, sau khi tướng quân đi vào mộ thất đã nói rất nhiều lời Đoạn Dịch nghe không hiểu.
Ngay sau đó, tất cả thị vệ ngừng tấn công Đoạn Dịch và Dương Dạ. Có vẻ tướng quân đã chỉ thị bọn họ, thế giới trong tranh huyền diệu, bọn họ thiếu hiểu biết, không nên liều lĩnh, cũng không cần ham chiến, chỉ cần mang thi thể tân nương rời đi.
Hai người Đoạn Dịch và Dương Dạ có sức chiến đấu cực mạnh, gây sát thương cao hơn so với đám bọn họ. Tiếp tục thâm nhập thế giới trong tranh có thể sẽ gặp thêm nhiều tà ma đáng sợ giết người, bọn họ không thể đoán trước.
Thế là ngừng chiến, tướng quân và bọn thị vệ cùng niệm chú ngữ, muốn trở lại thế giới thực.
Ai ngờ Đoạn Dịch cướp mất thi thể tân nương, mà tân nương đối với tướng quân rất quan trọng, hắn ta nhất định phải đem nàng về. Phỏng chừng sau khi tướng quân trở về đã cùng thủ hạ thương lượng chiến lược.
Vì thế bọn họ một lần nữa đi vào tranh, quyết định lớn mật thâm nhập thăm dò thế giới trong tranh.
Từ động tác phá cửa có thể thấy được, bọn họ bất chấp nỗi sợ không biết tên, quyết vào khu lều trại tìm tân nương.
Dám tiếp tục thâm nhập thế giới trong tranh, chứng tỏ bọn họ đã chuẩn bị đầy đủ.
Thu hồi tầm mắt, Đoạn Dịch nhìn về phía số 3 và Phương Đông Vũ: "Phương Đông Vũ tin phật, vậy thì nhắm mắt lại đừng nhìn, chuyện này giao cho chúng tôi là được. Còn số 3, người ở vách vách tùy thời sẽ xông tới, chắc chắn lần này bọn họ đã chuẩn bị kỹ càng đầy đủ, rất có thể sẽ tử chiến với chúng ta. Cô tính ngồi ở chỗ này chờ bọn họ phá cửa xông tới giết mình, hay là cùng chúng tôi phá tượng Phật?"
Do dự ba giây, số 3 nuốt nước miếng. "Tôi, tôi phá. Tôi phá được!"
Đã quyết định phá hủy tượng Phật, kế tiếp là cách thức phá.
Trong khu lều trại có rất nhiều dụng cụ, nhưng cơ bản đều dùng để đào hầm, cạy cửa. Búa thì có, nhưng Đoạn Dịch cầm búa xài thử, không thể đập mẻ vách tường không biết xây bằng chất liệu gì.
Tất cả dụng cụ khảo cổ không thể dùng, Đoạn Dịch chuyển mắt sang bình gas dùng để nấu cơm.
Kíp nổ bình gas trong không gian kín quá nguy hiểm. Có khi tường chưa kịp bể hỏng, bản thân đã bị nổ chết trước. Muốn vượt phó bản, cần lợi dụng quy tắc phó bản mới được.
Ví dụ như phó bản《 Mạt Lị 》, cách là gọi điện thoại tới số "110".
Vì thế cuối cùng Đoạn Dịch nhìn về phía hộp thuốc màu và bút vẽ.
Thuốc màu còn dư không nhiều, bút vẽ cũng chỉ thừa hai cây. Đoạn Dịch nhặt chúng lên, nói: "Pháp bảo trên mặt tường có thể di chuyển, chúng ta vốn là thế giới trong tranh, đồ vật chúng ta vẽ ra hẳn là cũng có tác dụng với tượng Phật."
Ổ Quân Lan nhận một cây bút đi đến một mặt tường. "Vẽ lựu đạn?"
"Ừ. Thử xem. Hủy hết tượng Phật trên tường."
Một lát sau, trên bốn mặt tường tượng Phật có thêm một quả lựu đạn, các người chơi lần lượt vẽ kíp nổ cho lựu đạn, rồi vẽ một ngọn lửa kíp nổ. "Xẹt xẹt xẹt xẹt" âm thanh kíp nổ lục tục vang lên, ầm ầm nổ to tứ phía, tường vẫn lù lù bất động, nhưng hình vẽ Phật quả nhiên bị nổ thành tro bụi.
Bức tranh như bị rửa trôi sạch sẽ, tro bụi tan hết, tứ đại kim cương hóa thành bụi đất, trên mặt bức tường trống trơn.
Liền ngay lúc này, Đoạn Dịch thấy vách tường dần dần nhạt màu. Anh chợt nhận ra, vách tường đang trở nên trong suốt.
Hệ thống đột ngột phát thông báo: "Tượng Phật bị tổn hại, mất khả năng trấn áp oán linh trong tranh. Oán linh có thể rời khỏi tranh cuộn. Kích hoạt điều kiện vượt ải, cửa tù tự động mở ra. Phó bản《 Tân Nương Lâu Lan 》kết thúc mĩ mãn. Hệ thống sẽ khen thưởng đồng vàng cho người chơi."
Nghe đến câu này, Đoạn Dịch đi đến lều trại số 1.
Rèm cửa chưa khép nên không cần vân tay mở cửa. Đoạn Dịch vén màn che, liền thấy Tân Nương Lâu Lan lẳng lặng nằm trên mặt đất. Ngay sau đó, anh thấy lều trại trước mắt bắt đầu biến trong suốt.
Đoạn Dịch nhìn thẳng mặt tân nương, ngũ quan nàng trở nên mơ hồ, rồi biến mất. Cả cơ thể cũng hóa trong suốt, biến mất ngay trước mặt anh. Cảnh này, thật sự làm Đoạn Dịch nhíu chặt mày.
... Quá giống, quá giống khi Minh Thiên biến mất.
Tân nương biến mất, lều trại biến mất, khu lều trại biến mất, vách tường biến mất, cả tòa mộ thất đều biến mất.
Bên tai có tiếng gió thổi, Đoạn Dịch phát hiện dưới chân mình trở nên mềm xốp.
Cúi đầu thì thấy cát vàng.
Lại nhìn chung quanh, anh phát hiện mình đang ở giữa sa mạc hoang vắng vô biên.
Đoạn Dịch bỗng ý thức được không đúng chỗ nào.
... Tại sao hệ thống không thông báo "Một giờ sau, xe buýt sẽ đến đón người chơi"?
Ước chừng một phút sau, âm thanh thông báo lần nữa vang lên.
Nhưng không phải thông báo xe buýt đã đến.
Nội dung thông báo là cung cấp một đoạn thông tin.
"12 thành viên đội khảo cổ phát hiện quần thể mộ mặt trời, đi vào một huyệt mộ để điều tra. Sau đó bọn họ mất liên lạc với tổ chức, không báo cáo kế hoạch hành động tiếp theo. Cấp trên cho rằng bọn họ gặp chuyện bất trắc, phái đội cứu viện đến quần thể cổ mộ mặt trời."
"Một tháng sau, đội cứu viện phát hiện 12 thi thể trong một huyệt mộ. Chứng cứ cho thấy, 12 thi thể này là 12 thành viên đội khảo cổ mất tích."
"Ly kỳ nhất là, trong huyệt mộ có một hỉ đường, có 3 đội viên chết trong hỉ đường, 9 đội viên còn lại đều chết trong lối đi nối liền chủ mộ thất và hỉ đường."
"Không ai biết 12 thành viên đội khảo cổ vì sao xuất hiện ở chỗ này, cũng không ai biết bọn họ đã gặp chuyện gì. Tại hiện trường trừ 12 thi thể, còn có một bức tranh cuộn cổ. Thông qua kỹ thuật giám định, bức họa này có 4000 năm lịch sử. Nhưng đồng thời qua việc giám định, thuốc màu dùng để vẽ tranh là thành phẩm của kỹ thuật hiện đại."
"Bức họa này ẩn chứa bí mật gì? Nhóm chuyên gia nghĩ trăm lần cũng không ra."
Tạm dừng ngắn ngủi, hệ thống đổi giọng.
"Bức tranh cuộn xuyên qua 4000 năm thời gian, oán linh bị tượng Phật trấn áp cũng đi theo bức tranh tới 4000 năm trước. Hiện tại, không còn tượng Phật trói buộc, các bạn rời khỏi tranh cuộn, đi tới thế giới thực."
"Tối nay sẽ có một thương đội đi tới đô thành* bái kiến công chúa Lâu Lan. Các bạn sẽ bám vào người bọn họ, thay thế bọn họ."
"Các bạn vẫn yêu cô ấy. Xuyên qua 4000 năm thấy mặt khác của cô ấy, đây là duyên phận sâu đậm đến cỡ nào?"
...Một đội viên khảo cổ đào mồ mở quan tài, nhìn thấy Tân Nương Lâu Lan, nhớ mãi không quên. Hắn ta hại chết đồng đội, bao gồm chính mình, lại nhốt linh hồn mọi người trong bức tranh cuộn... Chẳng lẽ chỉ vì trở lại quá khứ, cầu mong một lần gặp gỡ thực sự sao?
Khi anh yêu em, em đã chết.
Cho nên anh xuyên qua 4000 năm thời gian, để gặp em.
Nói trở về...
Lần này hệ thống không cho người chơi đến khu nghỉ ngơi, mà trực tiếp đến phó bản tiếp theo.
Nếu cốt truyện phó bản là liên tục, nhiệm vụ lần này của các người chơi có phải là ngăn Tân Nương Lâu Lan chết không?
Trong lúc Đoạn Dịch nghĩ như vậy, gió to thổi qua hoang mạc đập vào mặt anh, ma sát đến mức đau rát.
Nhìn sa mạc nóng như hỏa diệm sơn, trong lòng anh có hơi cảm khái.
Xem xét từ góc độ nào đó, anh và đội viên khảo cổ kia có chỗ tương thông nhau.
Vì tìm kiếm Tân Nương Lâu Lan, đội viên kia xuyên qua 4000 năm.
Đoạn Dịch đi theo xuyên qua 4000 năm, tới tìm kiếm Tân Nương Lâu Lan, cũng tìm kiếm Minh Thiên.
Hai lần gặp lại đều quá mức vội vàng.
Ở mộ thất, chính mắt Đoạn Dịch lại thấy Minh Thiên biến mất. Vậy lần này... Trên hoang mạc 4000 năm trước, liệu anh có được gặp lại Minh Thiên?
Hệ thống tiếp tục thông báo: "Chào mừng đến phó bản《 Tường xương khô 》."
- --
*Thành đô (từ cũ): thành phố dùng làm kinh đô, thủ đô

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.