Nhà Trấn Quỷ

Chương 1:




Trên tấm ván gỗ gầm giường, những lá bùa vàng rực rỡ chồng chất lên nhau. Chữ bùa vẽ bằng chu sa với những nét ngoằn ngoèo, dưới ánh đèn pin phản chiếu thứ ánh sáng đỏ kỳ dị.
Như thể, từng đường mạch máu đỏ tươi đang không ngừng động đậy.
Tôi bò ra khỏi gầm giường bằng cả tay chân, run rẩy bấm gọi cho nhỏ bạn thân Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch là bạn tốt nhất của tôi, ngày thường có chút bí ẩn, còn nói gia đình cô ấy chuyên đi trấn an chuyện của người khác.
Chỉ có điều, không phải trấn an chuyện của người dương.
Sau khi tốt nghiệp đi làm, lúc tôi tìm nhà thuê, Tiểu Bạch đã dặn dò tôi đủ điều.
Cô ấy với vẻ mặt nghiêm trọng nói với tôi rất nhiều điều kiêng kỵ khi thuê nhà.
Ví dụ như không được thuê nhà tối tăm, không được thuê nhà tầng mười tám, không được thuê nhà gần nghĩa trang và nghĩa địa...
Tiểu Bạch thậm chí còn làm hẳn một bài thuyết trình, dặn tôi tránh những căn nhà được liệt kê trong đó.
Điều đầu tiên trong bài thuyết trình được in đậm bằng chữ màu đỏ.
Tuyệt đối, tuyệt đối không được thuê nhà có dán bùa vàng.
Giấy vàng chữ chu sa là loại bùa trấn áp lợi hại nhất.
Nơi nào có nó, chứng tỏ đang trấn áp thứ ác quỷ hung dữ nhất.
Tiểu Bạch nghiêm túc nói với tôi, những điều kiêng kỵ khác nếu tôi phạm phải cô ấy còn có thể giúp tôi giải quyết.
Riêng điều này mà tôi phạm phải, e là đến cả trưởng bối của cô ấy cũng không giúp được tôi.
Lần này thuê nhà, tôi thấy không có vấn đề gì nên đã ký hợp đồng.
Ai ngờ đâu, tối muộn thò tay xuống gầm giường nhặt điện thoại lại gặp phải chuyện này.
Sau khi kết nối cuộc gọi video, tôi hốt hoảng kể lại những gì vừa nhìn thấy cho Tiểu Bạch nghe. Trong chớp mắt, tôi nhìn thấy sắc mặt cô ấy trở nên trắng bệch.
"Lạc Lạc, tớ đã nói rồi, nếu có hơn bốn lá bùa vàng, chắc chắn là đang trấn áp ác quỷ."
"Gầm giường cậu dán nhiều như vậy, tớ không dám tưởng tượng là thứ gì..."
Nghe cô ấy nói vậy, tôi nổi hết da gà.
Không dám ở trong phòng ngủ nữa, tôi chạy ra phòng khách ngồi.
"Vậy bây giờ tớ dọn đi ngay lập tức, đợi sáng mai sẽ chuyển."
Tiểu Bạch cau mày, lắc đầu nói:
"Không được, cậu đã ngủ trên giường rồi, ác quỷ đã quen hơi thở của cậu."
"Cho dù cậu có chạy đi đâu, đợi đến khi nó thoát ra, nó vẫn có thể tìm thấy cậu ngay lập tức."
Nghe vậy, tôi sững sờ cả người.
Chẳng lẽ tôi phải ngồi chờ chết?
"Vậy... vậy phải làm sao, tớ còn chưa muốn chết đâu."
"Tớ còn chưa được trải qua tình yêu ngọt ngào nữa!"
"Tiểu Bạch, cậu mau cứu tớ với."
Tôi nhìn Tiểu Bạch với vẻ mặt đáng thương, giống như người chết đuối nhìn thấy một con thuyền.
Tiểu Bạch không nói gì, đi tới đi lui mấy vòng mới chậm rãi lên tiếng:
"Việc cấp bách bây giờ là phải điều tra rõ ràng thông tin của con ác quỷ này."
"Nếu có thể biết được thân thế của ác quỷ, hóa giải oán khí, biết đâu còn có một tia hy vọng."
Tôi không dám chậm trễ, vội vàng gọi điện cho chủ nhà, bảo anh ta mau chóng đến phòng tôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.