Nhà Trấn Quỷ

Chương 10:




Anh ta lấy ra xác một con mèo đen, dùng dao găm rạch bụng nó.
Máu mèo đen chảy ra, hoàn thành nét vẽ cuối cùng của ký hiệu bí ẩn trên mặt đất.
Ký hiệu vừa hoàn thành, trong phòng bỗng nổi lên một cơn gió âm u.
Cơn gió thổi khiến những lá bùa trong phòng xào xạc.
Từ Hạo tiếp tục lấy ra đủ loại xương cốt, ngọc thạch, xác động vật khô... từ trong bọc.
Xung quanh ký hiệu kỳ dị, một pháp trận đơn giản được dựng lên.
Khi anh ta đặt mảnh cuối cùng xuống, một luồng khói đen bốc lên từ trung tâm ký hiệu.
Trong làn khói đen, vô số tia sáng đỏ lập lòe, giống như có vô số con mắt đang quan sát chúng tôi.
Khuôn mặt Từ Hạo đỏ bừng một cách bệnh hoạn, anh ta giơ hai tay lên trời hét lớn:
"Thành công rồi, cánh cửa đến với tà thần đã mở, chỉ cần đưa vật tế vào, ta có thể nghịch thiên cải mệnh, có được mười năm vinh hoa phú quý."
Anh ta cười man rợ, tiến về phía tôi.
Túm tóc tôi, kéo lê tôi về phía trung tâm pháp trận.
"Tao không có lòng dạ mềm yếu như lão già kia đâu, giết mày rồi mới tế."
"Giết mày trước, hồn phách còn nguyên vẹn, còn có cơ hội đầu thai chuyển thế."
"Nhưng nếu bị tế sống, mày không những phải chịu đựng nỗi đau linh hồn bị xé rách, mà còn hồn phi phách tán, vĩnh viễn không được siêu sinh."
Từ Hạo tự nói một mình, chẳng mấy chốc đã kéo tôi đến trung tâm pháp trận.
Anh ta nhìn đồng hồ, khóe miệng nhếch lên nụ cười nham hiểm.
"Còn ba phút nữa là đến nửa đêm rồi."
"Nghi lễ sắp bắt đầu, hãy tận hưởng ba phút cuối cùng trong cuộc đời mày đi."
Thế nhưng trên mặt tôi không hề có chút sợ hãi, ngược lại còn lạnh lùng nhìn anh ta.
"Lưới trời lồng lộng, tuy thưa mà khó thoát, hung thủ dù có cao tay đến đâu cũng sẽ để lộ sơ hở."
"Theo tôi được biết, vụ án mười năm trước, cảnh sát đã từng điều tra đến ông Hoàng."
"Nhưng mà, lúc đó chính là anh đã ngụy tạo chứng cứ cho ông ta, giúp ông ta thoát khỏi diện tình nghi." "Sau đó, ông ta đã đưa cho anh một khoản tiền lớn để bịt miệng."
"Còn anh, đã dùng số tiền đó để mua tòa nhà này."
"Sau khi mua tòa nhà, trong lòng anh áy náy, sợ hãi oan hồn của Hoàng Tuyết quay về báo thù, nên đã cố ý dán bùa chú trong căn phòng cô ấy gặp nạn."
"Anh sợ cô ấy thoát ra, không chỉ dán đầy bùa chú trên người, mà còn lén giấu chiếc váy mà cô ấy mặc lúc gặp nạn, để che giấu hơi thở của chính mình."
Nghe xong lời tôi nói, Từ Hạo như bị sét đánh.
Anh ta run rẩy đưa tay chỉ vào tôi, giọng nói run run:
"Sao mày biết được... Mày rốt cuộc là ai?"
Tôi là ai sao?
Chỉ là một người nhập cuộc để trả thù mà thôi.
Tôi tên là Diêu Lạc Lạc, thế nhưng cuộc sống của tôi chẳng có chút nào liên quan đến hai chữ "lạc lạc" (vui vẻ). .
||||| Truyện đề cử: Song Trùng |||||
Từ nhỏ tôi đã biết, ở trong làng chúng tôi, con gái là thứ vô dụng nhất.
Học hết cấp 2, con gái trong làng sẽ phải nghỉ học ở nhà phụ giúp gia đình.
Lớn hơn một chút, sẽ bị đưa đi làm thuê kiếm tiền, để cho con trai trong nhà được đi học.
Cuối cùng, sẽ bị cha mẹ gả cho người đàn ông nào thách cưới cao nhất.
Ngoại hình, nhân phẩm, tuổi tác của người chồng tương lai, hoàn toàn không quan trọng.
Cha mẹ chỉ quan tâm đến số tiền thách cưới có đủ hay không, có đủ để lo cho con trai trong nhà lấy vợ hay không.
Năm tôi học lớp 9, trong làng có một cô giáo đến dạy học tình nguyện.
Cô ấy tên là Hoàng Tuyết, đến từ một thành phố lớn mà tôi chưa từng đặt chân đến.
Cô Hoàng Tuyết cao ráo xinh đẹp, làn da trắng đến phát sáng.
Cô ấy khiến tôi biết được, thì ra con gái không phải chỉ có thể mặc những bộ quần áo cũ kỹ, vá chằng vá đụp của người lớn.
Con gái cũng có thể trắng trẻo, thơm tho.
Những lúc rảnh rỗi, cô Hoàng Tuyết thường ân cần trò chuyện với chúng tôi, kể cho chúng tôi nghe về thế giới bên ngoài.
Cô ấy nói thế giới bên ngoài rất tươi đẹp, nam nữ bình đẳng, có vô vàn điều có thể.
Cô ấy hy vọng, chúng tôi nhất định không được từ bỏ việc học, phải cố gắng học hành, để đến với thế giới bên ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.