Nhà Trấn Quỷ

Chương 11:




Cô Hoàng Tuyết từng nói, chuyên ngành đại học của cô ấy là phiên dịch chữ cổ.
Trong lòng tôi âm thầm thề, nếu có thể thi đỗ đại học, tôi nhất định sẽ học cùng chuyên ngành với cô ấy.
Thế nhưng tôi cũng biết, điều đó là không thể.
Chỉ còn một học kỳ nữa thôi, tôi sẽ không được đi học nữa.
Ngày tốt nghiệp, tôi ôm chầm lấy cô Hoàng Tuyết mà khóc đến đỏ hoe cả mắt.
Vừa là không nỡ xa cô Hoàng Tuyết, vừa là đau lòng cho bản thân không thể tiếp tục đi học, trở thành người giống như cô ấy.
Cô Hoàng Tuyết ôm tôi, nói:
"Lạc Lạc, em là đứa trẻ thông minh nhất lớp."
"Cô tin chắc chắn em có thể thi đỗ đại học, bước ra khỏi vùng núi này."
Nghe cô Hoàng Tuyết nói xong, tôi càng khóc to hơn.
Cuối cùng, dưới sự gặng hỏi của cô ấy, tôi đành phải kể cho cô ấy nghe chuyện gia đình định bắt tôi nghỉ học.
Cô Hoàng Tuyết không nói gì, kéo tay tôi đi thẳng về nhà tôi.
Cô ấy bàn bạc với bố mẹ tôi, để cho tôi được tiếp tục đi học.
Cô Hoàng Tuyết nói, cô ấy sẽ hỗ trợ toàn bộ học phí và sinh hoạt phí cho tôi đến khi tốt nghiệp đại học.
Cha mẹ tôi cúi đầu, lẩm bẩm bàn bạc:
"Dù sao cũng không phải bỏ tiền túi ra, người ta là cô giáo cũng đã nói rồi, con bé Lạc Lạc nhà mình là cái cây có thể thành tài. Nếu nó mà thi đỗ đại học, thì tiền thách cưới chẳng phải tăng lên gấp mấy lần sao..."
Cuối cùng, bố mẹ tôi đồng ý với đề nghị của cô Hoàng Tuyết.
Ngày tôi đến trường trung học làm thủ tục nhập học, cô Hoàng Tuyết xách túi đồ cho tôi, đi cùng tôi một đoạn đường dài.
Con đường núi gập ghềnh, lầy lội, nhưng nhờ có cô Tuyết đi cùng mà bỗng trở nên ngắn lại.
Lúc chia tay, cô ấy không nói gì.
Thế nhưng, tôi có thể nhìn thấy sự kỳ vọng trong ánh mắt của cô.
Ba năm trung học, số tiền sinh hoạt phí mà cô Hoàng Tuyết gửi cho tôi đều bị bố mẹ tôi lấy mất một nửa.
Tôi không chất vấn bố mẹ, mà chỉ biết cố gắng học tập hết sức mình.
Cuối cùng, tôi cũng thi đỗ vào một trường đại học trọng điểm. Tôi dùng số tiền kiếm được từ công việc làm thêm trong kỳ nghỉ hè, mua một chiếc điện thoại cũ.
Lau mồ hôi trên tay, tôi run rẩy bấm số điện thoại mà cô Hoàng Tuyết đã cho tôi.
Cuối cùng, tôi cũng có thể tự hào mà nói với cô ấy rằng, tôi đã không phụ lòng mong đợi của cô.
Thế nhưng, đầu dây bên kia chỉ vang lên tiếng thông báo:
"Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được".
Sau đó, tôi đã dùng mọi cách để tìm kiếm cô Hoàng Tuyết, nhưng cuối cùng lại nhìn thấy tin tức về cô ấy trên một tờ báo.
Cô ấy đã bị sát hại dã man, phân xác, hung thủ vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.
Kể từ giây phút đó, tôi đã thề, nhất định phải báo thù cho cô Hoàng Tuyết.
Cứ hễ có thời gian, tôi lại bắt đầu điều tra vụ án này.
Thế nhưng, một đứa sinh viên nghèo hèn, không tiền không quyền như tôi muốn tìm ra hung thủ quả thực là quá khó khăn.
Có lẽ là ông trời đã cảm động trước sự kiên trì của tôi, tôi đã tìm thấy một manh mối từ người thầy hướng dẫn của cô Hoàng Tuyết.
Vị giáo sư này họ Hứa, là một bà lão tóc bạc phơ.
Sau khi biết được mục đích đến đây của tôi và mối quan hệ giữa tôi với cô Tuyết, bà run rẩy đưa cho tôi một chiếc hộp.
Bên trong là di vật của cô Hoàng Tuyết.
Chiếc hộp chứa những cuốn nhật ký mà cô ấy thường viết và một số tài liệu nghiên cứu.
Bàn tay nhăn nheo của bà Hứa nắm lấy tay tôi, trong đôi mắt đục ngầu ấy, le lói một tia hy vọng.
Tôi biết, bà Hứa coi cô Hoàng Tuyết như con gái ruột của mình.
Bà cũng mong muốn tôi có thể tìm ra hung thủ, trả thù cho cô Tuyết.
Trở về nhà, tôi tìm thấy trong cuốn nhật ký của cô Hoàng Tuyết một tấm da cừu đã ngả màu vàng.
Trên tấm da cừu chi chít những dòng chữ méo mó, kỳ dị.
Dưới sự ảnh hưởng của cô Hoàng Tuyết, tôi cũng đã chọn chuyên ngành phiên dịch chữ cổ.
Sau một tháng trời ròng rã, cuối cùng tôi cũng dịch được những dòng chữ trên tấm da cừu.
Trên đó ghi chép về một loại tà thuật đáng sợ.
Ngay khoảnh khắc ấy, da đầu tôi tê dại, trong nháy mắt đã hiểu ra chân tướng cái chết của cô Hoàng Tuyết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.