Nhà Trấn Quỷ

Chương 2:




Anh ta hừ lạnh một tiếng, cau mày nhìn tôi:
"Cô gái, nói năng cho cẩn thận."
"Căn nhà này của tôi sạch sẽ, làm gì có thứ gì bẩn thỉu?"
Thấy anh ta không chịu thừa nhận, tôi cũng chẳng muốn khách sáo với anh ta nữa.
Tôi đập mạnh tay xuống bàn trà, giọng nói cũng cao hơn hẳn:
"Bây giờ anh mau kể cho tôi nghe chuyện gì đã xảy ra trong căn nhà này, nếu không tôi sẽ tìm người đến vạch trần anh."
"Đến lúc đó mà điều tra ra được thứ gì, tôi xem anh còn cho thuê được căn nhà này nữa không!"
Sắc mặt Từ Hạo biến sắc, định nổi giận nhưng lại cố kìm nén.
Cuối cùng, anh ta bất lực châm một điếu thuốc:
"Thôi được rồi, căn phòng này đúng là có một ông già đã chết."
"Nhưng mà cũng không có gì phải sợ, người ta chết già, là chuyện vui."
"Chỉ là tôi sợ ảnh hưởng đến việc cho thuê nhà, nên mới không nói với bên trung gian..."
Nghe xong, tôi tức đến nghiến răng.
Tên chủ nhà vô lương, đúng là đáng chết mà!
"Nếu đã là chết già, vậy tại sao gầm giường lại dán nhiều bùa vàng như vậy?"
"Theo như tôi được biết, bùa vàng là để trấn áp ác quỷ có oán khí nặng nhất."
Từ Hạo ngạc nhiên nhìn tôi, nói:
"Bùa vàng gì cơ? Tôi không dán."
"Tôi là người theo chủ nghĩa vô thần, ngay cả lễ cúng cũng không làm."
Tôi nghi ngờ nhìn chằm chằm anh ta, nhưng biểu cảm của anh ta không hề có sơ hở.
Vậy bùa vàng dưới gầm giường là ai dán?
Chẳng lẽ, cái chết của ông lão kia có uẩn khúc gì sao?
Thấy hỏi cũng không được gì, tôi bèn đuổi Từ Hạo đi.
Lúc anh ta mở cửa định bước ra ngoài, một cơn gió thổi tung tà áo khoác của anh ta.
Tôi nhìn thấy, lớp lót bên trong tà áo của anh ta, vậy mà lại được khâu kín bùa vàng.
Tôi còn muốn nhìn thêm vài lần nữa, nhưng cánh cửa đã đóng sầm lại.
Trong nháy mắt, mồ hôi lạnh túa ra trên người tôi. Điều này thật đáng sợ.
Gầm giường dán đầy bùa vàng đã đành, người này trên người cũng toàn bùa vàng là có ý gì?
"Tên chủ nhà này đang nói dối, anh ta không đơn giản đâu."
Giọng nói của Tiểu Bạch vang lên, dường như đã nhìn thấu sự nghi ngờ của tôi.
"Ngay cả khi ra ngoài, anh ta cũng mặc quần áo được khâu đầy bùa vàng."
"Điều đó chứng tỏ, anh ta rất sợ có ác quỷ quay lại tìm anh ta trả thù."
"Và con ác quỷ mà anh ta đang đề phòng, rất có thể chính là con trong phòng ngủ của cậu."
"Căn nhà này chắc chắn đã có người c.h.ế.t oan uổng tuyệt đối không thể nào là chết già!"
"Biết đâu, con ác quỷ trong phòng chính là do anh ta hại chết..."
Lời nói của Tiểu Bạch khiến tôi toát mồ hôi lạnh.
Vừa rồi tôi vậy mà lại dám đập bàn quát nạt một tên sát nhân?
Trời ạ, thật là kịch tính quá đi.
Nhưng tôi chợt nghĩ, nếu ác quỷ thật sự là do Từ Hạo hại chết, vậy thì tôi có cứu rồi.
Chỉ cần tôi có thể khiến Từ Hạo bị trừng phạt, oán khí của con ác quỷ đó sẽ được hóa giải.
Quả nhiên, nơi nào có rắn độc thì nơi đó ắt có thuốc giải.
Hơn nữa, đấu với người chắc chắn sẽ dễ dàng hơn đấu với quỷ.
Tôi nói ý tưởng của mình cho Tiểu Bạch nghe, cô ấy cũng rất phấn khích.
Tuy nhiên, chúng tôi không thể nóng vội, phải lên kế hoạch cho thật kỹ, rồi mới từng bước thực hiện.
Hiện tại không có bất kỳ bằng chứng nào chứng minh Từ Hạo là hung thủ giết người, tôi cũng không thể tự tay trói anh ta rồi ném vào đồn cảnh sát được.
Mở máy tính, tôi bắt đầu cẩn thận tìm kiếm thông tin về các vụ án mạng đã xảy ra trong khu vực này.
Càng tìm hiểu sâu, càng có nhiều tài liệu dần dần hiện ra.
Những tài liệu này khiến tôi run rẩy toàn thân, mồ hôi lạnh túa ra.
Tòa nhà này, cách đây mười năm, đã từng xảy ra một vụ án đặc biệt nghiêm trọng.
Một người phụ nữ bị hung thủ trói đến đây, bị sát hại dã man rồi phân xác.
Các phần thi thể bị hung thủ giấu trong tường, trên trần nhà và dưới sàn nhà.
Và tên hung thủ đó, cho đến nay vẫn chưa bị bắt.
Căn phòng tôi đang ở, chính là căn phòng mà hung thủ đã giấu xác!
Trong nháy mắt, tôi cảm thấy cả căn phòng bắt đầu trở nên lạnh lẽo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.