Nhà Trấn Quỷ

Chương 3:




Trần nhà, bức tường, sàn nhà như thể đang không ngừng rỉ máu ra bên ngoài...
Lúc này, một cơn gió lạnh thổi đến từ hư không, khiến tôi nổi da gà khắp người.
Âm thanh lạo xạo truyền vào tai tôi.
Âm thanh phát ra từ phòng ngủ.
Cảm nhận trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, tôi từng bước một, tiến đến cửa phòng ngủ.
Lòng bàn tay nắm chặt tay nắm cửa, dùng sức đẩy ra.
Một luồng gió lạnh thổi ra từ cửa, khiến tôi phải nheo mắt lại.
Vài lá bùa vàng bị cuốn theo gió, dính lên mặt tôi.
Rõ ràng cửa sổ trong phòng ngủ đều đóng kín, nhưng bên trong lại có tiếng gió rít lên.
Vô số lá bùa vàng phát ra âm thanh sàn sạt, bị gió cuốn bay lượn trong không trung.
Tôi khàn giọng, từng chữ từng chữ hỏi Tiểu Bạch:
"Bùa vàng rơi xuống, điều này có nghĩa là gì?"
Giọng nói của Tiểu Bạch còn khàn hơn cả tôi.
"Có nghĩa là, thứ bị phong ấn sắp sửa thoát ra rồi..."
Tiếng điện xẹt xẹt vang lên từ trên đỉnh đầu.
Đèn điện trong phòng ngủ và phòng khách bắt đầu nhấp nháy liên tục.
Cùng với một tiếng nổ lớn, cả hai bóng đèn đều tắt ngúm trong tích tắc.
Trước mắt chìm vào bóng tối, giơ tay không thấy được năm ngón.
Mồ hôi lạnh chảy xuống từ trán tôi.
Tôi đứng im tại chỗ, không dám nhúc nhích.
Bởi vì tôi cảm thấy, vai mình bị ai đó vỗ nhẹ ba cái…
"Cô không nên đến đây..."
Cùng với một tiếng thở dài, giọng nói lạnh lẽo của một người phụ nữ vang lên.
Ngay sau đó, một bàn tay lạnh ngắt từ phía sau vuốt ve khuôn mặt tôi.
Nỗi sợ hãi vô hình bóp nghẹt trái tim tôi, mắt tôi tối sầm lại rồi ngất đi.
Lần nữa tỉnh lại, bên ngoài trời đã sáng rõ.
Ánh nắng rực rỡ từ cửa sổ chiếu lên mặt, tôi như được tái sinh.
Tôi vậy mà vẫn còn sống?
Lấy hết can đảm, tôi thò đầu xuống gầm giường.
Số bùa vàng dưới gầm giường, đã không cánh mà bay mất một nửa. Hóa ra, con ác quỷ đó vẫn chưa thoát ra được.
Nhưng số bùa còn lại, liệu có thể trấn áp nó được bao lâu nữa?
Vội vàng bò dậy khỏi mặt đất, tôi không kịp ngoảnh đầu lại mà rời khỏi căn phòng đó.
Cầm điện thoại lên, trên đó là hàng chục cuộc gọi nhỡ từ Tiểu Bạch.
Tôi gọi lại cho cô ấy, ngay lập tức được kết nối.
Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng quan tâm của Tiểu Bạch trên màn hình, trong lòng tôi dâng lên một chút ấm áp.
Sau khi trò chuyện với cô ấy một lúc, tôi mới biết được rằng, tối qua khi đèn tắt, cuộc gọi video giữa chúng tôi cũng bị ngắt kết nối.
Sau đó, Tiểu Bạch không thể liên lạc được với tôi nữa.
Cô ấy lo lắng tôi gặp chuyện không may, liền mua vé tàu hỏa ngay trong đêm, hiện tại đã lên tàu cao tốc đến đây rồi.
Nghe tôi kể lại những gì đã trải qua đêm qua, Tiểu Bạch vừa cắn móng tay, vừa đảo mắt suy nghĩ.
"Xem ra, hiệu quả của bùa vàng sắp biến mất rồi."
"Tối qua con ác quỷ đó đã nhân cơ hội thoát ra được một lúc."
"Chỉ là, nó hoàn toàn có thời gian để giết cậu, nhưng cuối cùng lại tha cho cậu..."
"Đây cũng là điều khiến tớ không hiểu nổi."
Tôi cũng cảm thấy sợ hãi, nhưng vẫn cười bảo Tiểu Bạch yên tâm.
"Tớ là người gặp dữ hóa lành, ngay cả ác quỷ cũng không dám động đến tớ."
Tiểu Bạch trừng mắt nhìn tôi.
"Cậu gửi ngày tháng năm sinh của cậu cho tớ, để tôi hỏi thăm người lớn trong nhà xem sao."
"Chuyện này, không đơn giản như vậy đâu."
Sau khi tôi gửi ngày tháng năm sinh cho cô ấy, cô ấy liền cúp máy.
Cất điện thoại, tôi chuẩn bị đi ăn chút gì đó lót dạ.
Ngay khi tôi đi đến góc cầu thang tầng một, tôi nhìn thấy bóng dáng của Từ Hạo.
Anh ta đặt vài túi nilon đen căng phồng bên cạnh thùng rác, rồi bỏ đi.
Lúc tôi đi ngang qua thùng rác, một mùi tanh hôi xộc thẳng vào mũi khiến tôi phải bịt chặt mũi lại.
Những tia máu rỉ ra từ miệng túi, loang lổ trên mặt đất.
Run rẩy, tôi mở một chiếc túi nilon ra.
Bên trong túi, là xác của những con mèo đen.
Tôi hét lên kinh hãi, loạng choạng lùi lại mấy bước.
Cả người ngã nhào xuống đất, đồ đạc trong túi xách rơi vãi lung tung.
Cú ngã khá mạnh, tôi nằm im tại chỗ một lúc lâu không đứng dậy nổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.