Nhà Trấn Quỷ

Chương 7:




Nghe đến đây, tôi không khỏi nghi ngờ.
Những gì Tiểu Bạch nói có chút khác biệt so với những gì ông Hoàng đã kể.
Nếu đúng như vậy, Từ Hạo có thể không phải là hung thủ thực sự.
Bởi vì với vẻ ngoài nghèo túng của anh ta, không giống như người có vận may mười năm chút nào.
Đột nhiên, tôi nghĩ đến một người.
Người đó chỉ mất mười năm, từ hai bàn tay trắng đã trở thành một đại gia giàu có ở nước ngoài.
Và mười năm sau, ông ta lại cố tình về nước mua lại tòa nhà này.
Người đó chính là ông Hoàng.
Nghĩ đến đây, tôi nuốt nước bọt, khó khăn quay đầu lại.
Vừa đúng lúc chạm phải ánh mắt hung ác của ông Hoàng.
Giây tiếp theo, tôi cảm thấy đầu đau như búa bổ, rồi không còn biết gì nữa.
Khi tôi tỉnh dậy lần nữa, thấy mình đang nằm trên sàn nhà, tay chân bị trói chặt.
Bên cạnh là Từ Hạo cũng bị trói, đang trừng mắt nhìn tôi đầy giận dữ.
Ông Hoàng đứng trước di ảnh của nạn nhân, hai tay chắp sau lưng, ánh mắt đầy vẻ xót xa.
"Hôm nay trở lại chốn xưa, cảm xúc thật khó tả."
Từ Hạo nhìn chằm chằm vào ông Hoàng, nghiến răng ken két.
Ông Hoàng nhìn khung ảnh, ánh mắt xa xăm, nhẹ nhàng xoay khung ảnh trên bàn một góc.
"Con gái à, chính con đã cho cha hưởng thụ cuộc sống giàu sang phú quý mà trước đây cha chưa từng dám nghĩ tới."
"Cha con mình, con có thể hy sinh vì cha, coi như là đã làm tròn chữ hiếu."
Từ Hạo vùng vẫy điên cuồng, nhưng anh ta không thể đến gần ông Hoàng dù chỉ một centimet.
Ông Hoàng bước tới, giẫm mạnh lên mặt Từ Hạo.
Dưới sức nặng của ông ta, khóe miệng Từ Hạo bắt đầu rỉ máu.
Ông Hoàng nhìn tôi với nụ cười nửa miệng:
"Lạc Lạc, ta thật sự phải cảm ơn cháu."
"Nếu không có cháu giúp đỡ, hôm nay ta đã gặp rắc rối lớn rồi."
"Để báo đáp, ta sẽ cho cháu chết không đau đớn."
Nói xong, ông ta nhặt con d.a.o phay trên đất lên, túm tóc tôi kéo vào phòng tắm. Trên sàn nhà tắm, một tấm bạt đã được trải sẵn.
Nhìn tôi bị ném lên tấm bạt, ông Hoàng thản nhiên nói:
"Giết người trên này, máu me dễ xử lý hơn."
"Mười năm không ra tay, chắc chắn tay nghề đã kém đi nhiều."
"Nhưng cháu đừng sợ, ta sẽ chặt đầu cháu một nhát, như vậy cháu sẽ không phải chịu đau đớn."
Tôi thấy gân xanh trên tay ông ta nổi lên, con d.a.o phay sắc bén hướng thẳng vào cổ tôi.
Nhưng đúng lúc này, có tiếng gõ cửa bên ngoài.
Ông Hoàng lập tức cúi người xuống, dùng tay bịt chặt miệng tôi.
"Lạc Lạc, cậu có trong đó không?"
Nghe thấy giọng nói quen thuộc của Tiểu Bạch bên ngoài, nước mắt tôi không kìm được mà rơi xuống.
Đồng thời tôi cũng biết, đây là cơ hội cuối cùng của mình.
Tôi gồng mình, dồn hết sức lực, sau đó dùng hai chân đạp mạnh vào tường, lao người về phía ông Hoàng.
Ông ta không kịp đề phòng, bị tôi húc mạnh như vậy, cả người ngã vào tường.
Đồ dùng vệ sinh trên giá sau lưng rơi loảng xoảng xuống đất.
Tiếng gõ cửa bên ngoài dừng lại, sau đó càng trở nên dồn dập hơn.
"Lạc Lạc, cậu có trong đó không? Nói gì đi chứ!"
Rầm rầm rầm, Tiểu Bạch bên ngoài bắt đầu đạp cửa.
Ông Hoàng nhìn tôi với ánh mắt oán độc, nhặt một chiếc khăn tắm nhét vào miệng tôi.
Ông ta cầm con d.a.o phay, đi về phía cửa.
Không được, Tiểu Bạch gặp nguy hiểm rồi!
Tôi dùng hết sức lực toàn thân, khó nhọc lết trên mặt đất.
Thời gian, lúc này sao mà dài đằng đẵng.
Cạch một tiếng, tôi nghe thấy tiếng cánh cửa cũ kỹ bị mở tung.
Và lúc này, tôi cũng thò đầu ra khỏi cửa phòng tắm.
Tiểu Bạch đứng ở cửa nhìn tôi, ánh mắt đầy kinh ngạc.
Cũng kinh ngạc như tôi lúc này.
Bởi vì, ông Hoàng đã biến mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.