Nhà Trấn Quỷ

Chương 9:




Anh ấy biết, mười năm sau, hung thủ nhất định sẽ quay lại.
Vì vậy, khi ông Hoàng đến tìm anh ấy để bàn chuyện mua lại căn nhà.
Anh ấy đã xác định, ông Hoàng chính là hung thủ đã giết Hoàng Tuyết năm xưa.
Chỉ là Từ Hạo không ngờ, người giết Hoàng Tuyết để hiến tế năm đó lại chính là cha ruột của cô ấy.
Năm đó, công ty của ông Hoàng gặp sự cố, đứng trước bờ vực phá sản.
Vô tình, ông ta biết được tà thuật chuyển vận này.
Trùng hợp thay, con gái của ông ta lại có ngày sinh đặc biệt, nghìn người mới có một, phù hợp với yêu cầu của tà thuật.
Vì tiền tài, ông Hoàng đã chọn hy sinh chính con gái của mình.
Do ra tay quá sạch sẽ, cộng thêm việc là cha của nạn nhân, nên không ai nghi ngờ ông ta chính là hung thủ đã nhẫn tâm sát hại con gái mình.
Mười năm sau, Từ Hạo cuối cùng cũng tóm được hung thủ, định giết ông ta để trả thù cho Hoàng Tuyết.
Nhưng không ngờ, tôi lại vô tình cứu ông Hoàng.
Thậm chí, suýt chút nữa đã mất mạng.
Nghĩ đến đây, tôi mới chợt hiểu ra.
Hóa ra việc ông Hoàng mời tôi đi ăn lúc nãy cũng là cố ý.
Chắc chắn là ông ta đã nhìn thấy chứng minh thư của tôi bị rơi, phát hiện ra tôi chính là người có ngày sinh đặc biệt đó.
Ông ta dùng lời ngon tiếng ngọt lừa gạt tôi, khiến tôi tin chắc rằng Từ Hạo mới là hung thủ.
Ông ta muốn lợi dụng tôi để cùng đối phó với Từ Hạo, sau đó sẽ hiến tế tôi.
Chỉ là không ngờ, Từ Hạo đã phát hiện ra thân phận của ông ta trước.
Nghe xong câu chuyện của Từ Hạo, tôi và Tiểu Bạch đều im lặng.
Chúng tôi nhìn nhau, không biết nên đối mặt với người đàn ông si tình này như thế nào.
Từ Hạo hút xong điếu thuốc, nhìn chúng tôi, giọng nói đầy vẻ cầu xin:
"Trước khi hai người báo cảnh sát, cho tôi vào thắp cho Hoàng Tuyết nén nhang được không?"
Tôi và Tiểu Bạch không chút do dự, đồng ý với yêu cầu của anh ta.
Chúng tôi lần lượt chui vào căn phòng dán đầy bùa chú theo lối lỗ hổng phía sau tủ quần áo.
Vừa mới chui vào, tôi đã cảm thấy cổ mình bị siết chặt. Lưỡi dao lạnh lẽo áp sát vào da thịt, một con dao găm đã kề vào cổ tôi.
Từ Hạo khống chế tôi, hung hăng quát Tiểu Bạch:
"Mau đeo còng tay, còng chân vào đi, nếu không tôi giết cô ta đấy!" . Truyện Võng Du
Anh ta kích động, lưỡi dao run rẩy cứa vào da tôi, máu tươi chảy ra.
Tiểu Bạch không còn cách nào khác, chỉ đành ngoan ngoãn đi tới tự trói mình lại.
Từ Hạo lôi tôi đi, cầm lấy chiếc còng tay khác để khống chế tôi.
Khuôn mặt anh ta lộ rõ vẻ phấn khích khó kìm nén, cả người run rẩy hét lớn:
"Mười năm rồi, cuối cùng tôi cũng đợi được đến ngày hôm nay."
"Giàu sang phú quý ngập trời, cuối cùng cũng đến lượt tôi rồi!"
Tôi và Tiểu Bạch nhìn nhau, bỗng nhiên hiểu ra tất cả.
Hóa ra anh ta ở đây mười năm, không phải để trả thù cho Hoàng Tuyết.
Mà là vì muốn sử dụng tà thuật kia, thay đổi vận mệnh của bản thân, hưởng thụ cuộc sống giàu sang phú quý.
Việc anh ta nhốt chúng tôi ở ngoài, một mình vào giết ông Hoàng, không phải vì báo thù cho Hoàng Tuyết.
Mà là muốn ép hỏi ông Hoàng cách thức thi triển tà thuật.
Tiểu Bạch không nhịn được nữa, tức giận nhìn anh ta:
"Hoàng Tuyết vì tà thuật này mà chết, vậy mà bây giờ anh lại muốn thi triển nó, anh không sợ cô ấy dưới suối vàng biết chuyện sẽ không tha thứ cho anh sao?"
Từ Hạo cười lớn một cách không kiêng nể gì:
"Nếu cô ấy thật lòng yêu tôi, thì nên mong tôi được sống tốt."
"Năm đó nếu tôi có tiền, thì cha cô ấy đâu có ngăn cản chúng tôi đến với nhau?"
"Tôi thật sự sợ nghèo rồi, nên tôi sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để làm giàu đâu!"
Nói xong, anh ta cười lạnh một tiếng, rồi đi ra ngoài.
Lúc Từ Hạo quay lại, trên tay đã cầm thêm một bọc lớn.
Anh ta nhanh chóng xé hết số bùa chú trên mặt đất.
Để lộ ra một ký hiệu kỳ dị, to lớn được vẽ bằng máu trên sàn nhà.
Ký hiệu đó vừa giống mặt quỷ, vừa giống một chữ cổ, chỉ cần nhìn một cái thôi cũng đủ khiến người ta nổi da gà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.