Nhãi Con Tiểu Long Lại Ăn Vạ Ta

Chương 37:




Edit: Vũ Kiều PhụngBeta: Phượng Chiếu Ngọc
Team: Đề Cử Đam Mỹ Hay
Nói chuyện điện thoại với Mộc Hề xong, Diệp Lan mới yên tâm được một chút.
Cậu quay lại ký túc xá, nhìn Long Ngân ngủ say, lại nhìn nhìn Nghe Một Chút ở bên cạnh tận chức tận trách đắp chăn cho ba ba, liền xoay người đi thu thập quần áo và sách giáo khoa.
Về nhà hai ngày, đồ vật cần mang về đều phải mang.
Sau khi Diệp Lan thu thập xong thì gọi Long Ngân dậy:
"Tôi đã gọi xe đến cổng trường, cậu lên xe ngủ tiếp, được không?"
Long Ngân gật gật đầu.
Diệp Lan bảo Nghe Một Chút trốn trong cặp sách, xách theo đồ vật, lôi kéo Long Ngân ra ngoài.
Giản Ninh đã được Hoắc Lẫm đón đi lúc nãy, trước khi đi, cậu ta còn nhét một bao đồ ăn cho Nghe Một Chút:
"Đem theo để ăn trên đường."
Giản Ninh đặt đồ ăn vặt và Nghe Một Chút cùng một chỗ để Diệp Lan dễ dàng mang đi.
Diệp Lan đeo cặp sách, xách theo rương hành lý, chuẩn bị đỡ Long Ngân, dẫn hắn ra cổng trường.
Nhưng Long Ngân lại đứng yên, dùng sức đè đè huyệt thái dương, tựa hồ muốn làm bản thân tỉnh táo một chút.
Sau một lúc lâu, hắn cảm giác trạng thái bản thân đã ổn định, liền xách rương hành lý và túi đồ vật trong tay Diệp Lan:
"Mấy thứ này để tôi cầm cho, cậu ôm Nghe Một Chút là được."
Long Ngân ước lượng cân nặng hai món trong tay, rất nặng, nếu để Diệp Lan tự cầm ra ngoài, có khi lại xảy ra vấn đề.
"Cậu không thoải mái, để tôi cầm đi."
"Yên tâm, chút việc nhỏ này tôi vẫn có thể làm được."
Hai người cùng nhau ra cổng trường, Diệp Lan đã đặt taxi trước đó.
Mới vừa lên xe, Long Ngân nghiêng thân dựa vào Diệp Lan, tiếp tục ngủ.
Diệp Lan cũng không quấy rầy hắn, an an tĩnh tĩnh mặc hắn ngủ.
Tài xế đưa bọn họ đến tận cửa nhà, tiền xe hơn một trăm đồng tiền.
Về đến nhà, Diệp Lan thả Nghe Một Chút ra ngoài, lại đỡ Long Ngân đi đến giường ngủ.
Diệp Lan đoán là buổi tối anh Mộc sẽ đến nên đặt Nghe Một Chút bên cạnh Long Ngân.
"Nhóc ngồi đây nhìn ba ba ngủ nha, tôi đi dọn dẹp nhà rồi nấu cơm chiều."
Nghe Một Chút ngoan ngoãn gật đầu.
Chờ Diệp Lan đi, Nghe Một Chút liền bò đến bên cạnh Long Ngân, nhìn ba ba rồng gần đây chỉ biết ngủ ngủ ngủ.
"Ba ba."
Nó nhỏ giọng kêu lên:
"Nghe Một Chút, chơi."
Muốn ba ba chơi cùng Nghe Một Chút.
Long Ngân ngủ rất sâu, không thể nghe được Nghe Một Chút đang nói gì.
Nghe Một Chút ôm khuôn mặt nhỏ nhìn Long Ngân một hồi, thấy hắn vẫn luôn bất động bèn lăn đến trong ngực hắn, nắm lấy quần áo của hắn, cùng ba ba ngủ. Xin‎ hãy‎ đọc‎ t𝐫𝑢yện‎ tại‎ ~‎ T𝐫𝖴𝐦T𝐫𝑢yệ‎ n﹒𝘝N‎ ~
Diệp Lan thu dọn nhà ở một lượt, lại làm đồ ăn nóng hầm hập.
Vườn rau nhỏ nhà cậu, người trong thôn đi ngang qua mỗi ngày cũng chăm sóc một chút.
Tưới chút nước, nhổ ít cỏ, rau củ phát triển tốt thì ngắt về xào ăn, xem như có thêm một nơi trồng rau khác, thu được cũng kha khá đồ ăn.
Lúc nãy Diệp Lan ra vườn rau hái được rất nhiều đồ ăn.
Cắt rau xong, lại đi đến nhà của chú giết heo trong thôn mua một khối thịt heo to và xương sườn.
Trong mắt Diệp Lan thì Long Ngân bị bệnh.
Nếu là bệnh, phải tẩm bổ thân thể.
Diệp Lan làm đồ ăn, bày đầy bàn đá nhỏ, Long Ngân ngửi được mùi thơm cũng lên tinh thần, ôm Nghe Một Chút ra ngoài ăn cơm.
Nghe Một Chút buồn ngủ mơ màng, nắm quần áo của Long Ngân, đôi mắt muốn mở to cũng không được.
"Để tôi ôm Nghe Một Chút cho, cậu ăn cơm đi."
Diệp Lan nói xong thì duỗi tay tính đón lấy Nghe Một Chút.
Long Ngân nhướng mày, khóe môi mang theo cười nhẹ:
"Đừng gấp."
Dứt lời, hắn triệu tới một dòng nước thật nhỏ để Nghe Một Chút đang mơ màng rửa mặt.
Nghe Một Chút: "......"
Nó lạnh run, đôi mắt cuối cùng cũng mở to được.
Nó tủi thân nhìn Long Ngân ép buộc nó rửa mặt, miệng bĩu bĩu:
"Ba ba, hư!"
Diệp Lan dở khóc dở cười ôm Nghe Một Chút lại, đặt trên ghế dựa ở bên cạnh.
"Ngoan, ba ba chơi đùa với nhóc nha."
Diệp Lan dời canh trứng, canh thịt và một chút thức ăn dễ nhai đến trước mặt Nghe Một Chút, xoa xoa tay nhỏ của nó, dỗ dành:
"Chúng ta ăn cơm, đừng để ý tới cậu ta."
Nghe Một Chút là một ấu tể rất dễ dỗ, nhìn thấy thức ăn là không còn một chút tủi thân nào.
Diệp Lan và Long Ngân mới vừa ăn được vài miếng, quả nhiên, Mộc Hề ngồi trên thân Long Dực đã bay tới đây.
Mộc Hề và Long Dực đến vào lúc chạng vạng, ngày vừa tắt nắng.
Long Ngân nhìn thấy cha hắn, tức khắc cảm thấy da có chút đau.
Cha hắn đánh hắn trận đòn kia làm hắn mấy ngày không xuống giường được.
"Hai người đến đây làm gì?"
Long Ngân cau mày, không vui trừng mắt nhìn cha mình.
Mộc Hề bị Diệp Lan lôi kéo, ngồi xuống bên cạnh bàn:
"Em đã đoán được hai người sẽ đến vào lúc này nên đã cố ý nấu nhiều món hơn."
"Anh chờ em một chút, em đi múc đồ ăn trong nồi ra đây."
Diệp Lan làm nhiều thức ăn, đã có phần của Mộc Hề và Long Dực nên Mộc Hề cũng không vội mà đón con trai đi.
Trên bàn cơm có nhiều người, đề tài nói chuyện phiếm cũng nhiều lên.
Nghe Một Chút thích náo nhiệt, một bên nhét đồ ăn vào miệng, một bên còn a ô vài tiếng tỏ vẻ bản thân cũng muốn tham dự nói chuyện phiếm.
Trạng thái của Long Ngân lúc này nhìn qua không khác ngày thường lắm, cũng không mệt rã rời, nhưng Diệp Lan sợ hắn cố ý giả vờ nên vẫn nói Mộc Hề đón hắn đi sau khi ăn xong.
"Diệp Diệp."
Trước khi đi, Long Ngân chưa từ bỏ ý định nói:
"Tôi thật sự không có việc gì, không cần về Long Cung kiểm tra thân thể."
Diệp Lan lắc đầu, rất kiên định nói:
"Không được, cậu phải đi về."
Long Ngân thuyết phục Diệp Lan không được, còn có cha hắn ở đây, muốn chạy cũng không dễ, cuối cùng chỉ có thể không tình nguyện bị cha hắn mang đi.
Nghe Một Chút nhìn hai con rồng, một lớn một nhỏ trên bầu trời, mắt lộ ra khát vọng:
"Nghe Một Chút, bay bay!"
Diệp Lan bất đắc dĩ:
"Nghe Một Chút không được bay, Nghe Một Chút trước tiên phải học đi đã."
Nghe Một Chút nhăn nhăn khuôn mặt nhỏ, bò về trên vai Diệp Lan.
Không muốn đi, vẫn muốn bay bay.
Suốt hai ngày, Long Ngân cũng chưa trở về.
Diệp Lan ở nhà chờ không thấy hắn, chỉ có thể mang theo Nghe Một Chút cùng đi học.
Cũng may, Giản Ninh đã ở trong ký túc xá.
Gia cảnh Giản Ninh rất tốt, phí sinh hoạt tựa hồ rất nhiều, mỗi lần trở lại trường sau cuối tuần đều xách bao lớn bao nhỏ đến ký túc xá ăn.
Diệp Lan và Nghe Một Chút vừa tới, đã bị Giản Ninh nhào qua:
"Bảo bối nhỏ Nghe Một Chút ơi, có nhớ tôi không nào?"
Nghe Một Chút hít hít mũi, ngửi được mùi thơm của điểm tâm ngọt trên người Giản Ninh, ánh mắt sáng lên, chủ động mở ra tay nhỏ, ôm cổ Giản Ninh, thanh âm mềm mại nói:
"Nhớ!"
Nói nhớ xong, còn bẹp bẹp hôn lên mặt Giản Ninh vài cái.
Mang theo mùi sữa thân thân quả thực quá chữa khỏi linh hồn, Giản Ninh ôm nó không muốn buông tay:
"Nghe Một Chút à, sau này nhóc ở với tôi đi."
Lực chú ý của Nghe một chút đều ở trên mảng ăn uống, thấy Giản Ninh còn chưa lấy đồ ăn ra, nó vỗ vỗ bụng:
"Đói!"
"Được được được, đến đây nhìn xem tôi mua đồ ăn ngon gì cho nhóc nè."
Giản Ninh ôm Nghe Một Chút lên giường, hai người cùng nhau bắt đầu ăn uống.
Ở trong ký túc xá đến 6 giờ hơn, hai người để Nghe Một Chút ngủ trong ký túc xá, liền đến lớp học tiết tự học buổi tối.
"Diệp Diệp, tôi nghe nói các giáo viên đã chấm xong điểm của bài kiểm tra tháng này hôm chủ nhật rồi đó."
"Cậu đoán xem, lần này chúng ta sẽ được bao nhiêu điểm?"
Diệp Lan lắc đầu:
"Không biết, nhưng hẳn là sẽ không quá kém, có rất nhiều đề đều từng làm qua."
"Đúng vậy, tôi có cảm giác lần kiểm tra này thật sự đã tiến bộ!"
Hai người đang bàn về thành tích, bỗng nhiên, phía sau có tiếng người cười nhạo:
"Hai người còn tiến bộ được hả?"
Bạn học đi phía sau hai người, vừa lúc nghe được hai người nói chuyện, bị chọc cười tại chỗ.
"Hai người nên tỉnh táo đi, có người trời sinh đã không thích hợp học tập, chỉ số thông minh không dùng được, nhân lúc còn sớm mà từ bỏ thì tốt hơn."
Diệp Lan quay đầu lại nhìn nhìn, người nói chuyện cũng là đếm ngược trong lớp, so với bọn họ cũng không hơn được bao nhiêu.
"Cậu đả kích chúng tôi như vậy, là sợ chúng tôi thật sự tiến bộ hả? Thành tích cậu vốn dĩ đã lót đế, muốn lót càng thấp hơn nữa sao?"
Người nọ bị dỗi sắc mặt cứng đờ, thần sắc không tốt trừng hai người:
"Hai người suy nghĩ nhiều rồi, với đầu óc này của hai người, tôi thật sự không tin hai người sẽ tiến bộ."
"Vậy cậu chờ xem đi, xem chúng tôi tiến bộ thế nào, và cậu sẽ đếm ngược thế nào!" Diệp Lan kiên cường nói.
Dỗi nhau đến phòng học, Giản Ninh bị chọc tức không nhẹ, cậu ta túm túm cánh tay Diệp Lan, căm giận nói:
"Tôi muốn bảo Hoắc Lẫm đánh tên kia!"
Diệp Lan nhắc nhở:
"Như vậy là trái với nội quy trường học, nếu như Hoắc Lẫm bị khai trừ thì làm sao bây giờ?"
Giản Ninh nghe vậy, lập tức héo rũ.
Thời gian của tiết tự học gần hết mà vị trí phía sau hai người vẫn trống không.
Long Ngân vẫn chưa đến trường.
"Khụ khụ."
Chủ nhiệm lớp kẹp xấp bài thi đi đến:
"Các bạn học, chúng ta dừng bút một chút."
"Điểm kiểm tra tháng này của các bạn đã có, tôi đến phát bài thi, công bố thành tích của lớp chúng ta lần này."
Lời này vừa dứt, quả nhiên mọi người đều ngừng bút.
Diệp Lan và Giản Ninh đồng thời nhìn chủ nhiệm lớp, trong hai đôi mắt đều mang theo chờ mong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.