Bị tấn công đột ngột Cẩn Y không còn đủ tỉnh táo để nghe kỹ từng lời Ngô Hiểu nói, anh dồn dập tiến sâu, chạm đến nơi nhạy cảm nhất của cô khiến cô cắn môi, cong lưng ưỡn cao trong vô thức, hai mắt khép hờ cảm nhận rõ ràng mọi thứ thuộc về anh.
Ngô Hiểu đan những ngón tay thon dài qua từng kẽ tay của Cẩn Y, hông không ngừng di chuyển, đôi mắt mơ hồ dịu dàng nhìn người con gái bên dưới đã mấy lần đạt khoái cảm. Anh tăng tốc thở gấp, gọi tên cô.
- Cẩn Y, nhìn anh này... Nói yêu anh đi.
Giọng Ngô Hiểu hơi khàn vì dùng sức, anh kéo cô ngồi dậy mặt đối mặt, hạ thân vẫn ra vào nhịp nhàng không một giây sao nhãng.
Cẩn Y ôm lấy cổ anh, chạm vào cánh môi, hơi thở của cả hai quấn lấy nhau nóng bỏng, cô học theo anh giữ nguyên như vậy thì thầm.
- Ngô Hiểu… em yêu anh… ưm… em yêu anh.
Ngô Hiểu trên thương trường không có đối thủ, còn ở trên giường anh là vận động viên xuất sắc môn "dẻo dai."
Qua một đợt vô cùng tốn sức, anh lại bế Cẩn Y ngồi lên ghế gỗ, nhìn cảnh khuya xuyên qua lớp kính dày, phản chiếu hình ảnh cả hai mờ mờ ở trong đó. Từng dãy đèn nhiều màu sắc ở dưới kia thi nhau chớp tắt, Ngô Hiểu ở trên này cũng miệt mài chạy nước rút để tiễn "bé cưng" của mình đến gần vạch đích nhất có thể.
Sau khi đã trút cạn tinh lực, Ngô Hiểu ngửa cổ ra sau, vòng tay ôm chặt Cẩn Y trong lòng mình, đợi hơi thở đều đặn trở lại, anh hôn nhẹ lên lưng trần của cô khẽ hỏi.
- Ngô phu nhân, em thích lễ cưới diễn ra như thế nào để anh chuẩn bị?
Lời của anh du dương bên tai Cẩn Y như một nghệ sĩ piano lướt qua từng nốt trắng đen bay bổng, rồi dừng lại bên phím đàn cuối cùng trước khi chuẩn bị giai điệu tiếp theo. Giai điệu của anh chính là hơi thở dịu nhẹ nhưng lại chứa chút nóng bỏng phả vào cổ mềm khiến cô si mê không thể dứt. Cẩn Y nhắm mắt, ôm siết vòng tay anh, cảm nhận hương vị của anh và cô tràn ngập khắp gian phòng.
Cô biết anh khát khao có một gia đình nhỏ, có những đứa trẻ suốt ngày ríu rít bên tai để anh bận rộn trông chừng, mơ ước này anh đã rất nhiều lần tỏ bày cùng cô. Cô không muốn làm không khí trùng xuống nhưng cũng không muốn lảng tránh nên nói thật lòng mình. Giọng của cô buồn buồn như gió chiều đông.
- Lúc này chưa phù hợp, chúng ta đợi thêm vài năm nữa có được không? Em không sợ người ta nói mình là loại phụ nữ phóng đãng, chỉ sợ con của chúng ta bị họ chỉ chỏ không hay, cũng sợ anh bị người ta cười chê rằng sử dụng lại đồ của người khác.
Anh không quan tâm nhưng cô thì khác, họ nói về cô rất nhiều, người phụ nữ vừa ly hôn với em trai được một tháng đã sống cùng anh trai, nếu bây giờ tổ chức lễ cưới họ sẽ lại đem ra bàn tán. Cô biết mình không làm sai nhưng miệng đời thâm độc, cô tổn thương đủ rồi, vậy nên không muốn người đàn ông của mình phải chịu giống như cô, khi mà bản thân anh cũng không có một gia đình trọn vẹn.
Đợi mọi chuyện qua đi, không còn ai lời ra tiếng vào nữa, lúc đó công khai hôn nhau trước lễ đường cũng không muộn.
Ngô Hiểu nghe xong lời này cũng không giận, chỉ là suy nghĩ của cả hai có phần khác nhau, cô để tâm lời thiên hạ nói nhưng anh thì không. Thế giới của anh không bao gồm họ, thế giới của anh chỉ có một mình Vương Cẩn Y.
Ngô Hiểu thả hai chân Cẩn Y xuống sàn nhà, hơi lạnh len lỏi qua làn da mỏng, anh áp sát cô vào trong cửa kính, hai cơ thể trần tục dính lấy nhau không kẽ hở. Bàn tay mê luyến vuốt ve chiếc cằm nhẵn mịn của Cẩn Y, không bỏ những trầm tư vừa rồi của cô vào trong suy nghĩ, chỉ quan tâm đến việc "tạo trái ngọt" cùng cô.
- Em bảo đợi thêm vài năm nữa, vậy là em muốn cục cưng của chúng ta xách váy cưới cho em có đúng không? Tùy em quyết định, anh chuẩn bị sẵn tinh thần làm cha rồi, tiếc là đàn ông không thể mang thai được nên em cố gắng một chút nhé.
"Ưm."
Ngô Hiểu mạnh mẽ tiến vào thêm lần nữa, Cẩn Y không phòng bị bất chợt nhăn mặt, cô tránh môi qua một bên, đánh vào vai anh trách mắng.
- Em không có ý như vậy…
- Không sao, anh nghĩ như vậy là được rồi.
Về phương diện cưới vợ sinh con thì Ngô Hiểu luôn muốn nghĩ theo cách của mình, chứ đợi phu nhân của anh sẵn sàng chắc là đến lúc anh 40 tuổi vẫn chưa được bồng con. Cách tốt nhất để quản cô gái này bên mình là làm cho bụng của cô nặng một chút, đợi anh dẹp loạn xong đón thiên thần nhỏ là vừa. Chúng nó lớn nhanh một chút thì tới lúc già hai vợ chồng vẫn còn minh mẫn mà ngao du đó đây.
Cẩn Y không phải lần đầu mới biết tới sự ngang ngược của chồng mình, điều anh đã quyết thì khó mà thay đổi. Giống như việc mới bắt đầu anh hỏi cô uống mấy ly rượu, cô trả lời là ba ly, anh liền đổi bằng "ba lần" và rồi đúng thật là ba lần khiến cô thở không ra hơi.
Sau cuộc vui, toàn thân cô đau nhức nhưng anh vẫn còn vô cùng sung sức, xong việc còn xoa bóp lưng cho cô.
Kết quả sau một đêm vận động mạnh là Cẩn Y không thể rời khỏi giường, buổi khai trương chi nhánh mới Ngô Hiểu đi một mình, còn cô ở lại khách sạn ngủ một giấc dài, cho tới khi anh quay trở lại kéo cô dậy để đi ăn trưa.
…
Sau hai ngày một đêm ở thành phố Vị Xuyên cuối cùng Cẩn Y và Ngô Hiểu cũng về nhà. Vừa đặt chân xuống máy bay Ngô Hiểu đã tới Thời Vạn để giải quyết một số vấn đề tồn đọng trong thời gian anh đi vắng.
Hà Đình sau khi đưa vợ của ông chủ về nhà thì ngay lập tức tập trung tại công ty, lúc vào sảnh lớn anh gặp cảnh sát Hàn Trạch đang đi qua đi lại, khuôn mặt căng thẳng giống như đang mếu.
- Đội trưởng Hàn, anh tới đây gặp giám đốc sao?
Hà Đình bước tới gần, sắc mặt cũng không khá khẩm hơn là mấy.
Hàn Trạch trông thấy người cùng cảnh ngộ không khỏi chẹp miệng lắc đầu, anh không trả lời, Hà Đình cũng không hỏi thêm nữa, chỉ khổ sở thở dài rồi mang hai khuôn mặt thảm sầu lên tầng tám.
Ngô Hiểu giải quyết xong những tài liệu quan trọng mới gọi hai người tới bàn làm việc, không khí gặp mặt không thể "hoà nhã" hơn. Ngô Hiểu bắt chéo chân nghiêm nghị nhìn Hà Đình giọng lạnh như băng.
- Cậu muốn khắc tên trên bài vị bằng chữ cái Latinh hay chữ tượng hình? Tôi sẽ toàn thành cho cậu.
Hà Đình thầm than khổ nhưng không dám đôi co chối tội, vội vàng cúi đầu nhận lỗi.
- Là do tôi sơ suất mới không bảo vệ được cho phu nhân, xin giám đốc cứ trách phạt.
Hàn Trạch nhìn Hà Đình khúm núm bên cạnh, anh không bị hỏi tội mà cũng run, lưng đổ đầy mồ hôi không dám nhìn thẳng mặt Ngô Hiểu. Bao nhiêu năm nay anh bắt tội phạm, chúng có súng có dao anh cũng không sợ, vậy mà đứng trước thằng bạn thân không hề cầm loại vũ khí nào trong tay thì tim lại đập mạnh, chân run rẩy, thở cũng không dám thở mạnh.
Ngô Hiểu không quan tâm đến biểu cảm của Hàn Trạch, anh trị tội Hà Đình trước, bàn tay đẹp mắt gạt tên của cậu ra khỏi bảng lương tháng này rồi ngước lên hỏi.
- Có phục không?
Hà Đình nào dám không phục, dù trong lòng có đổ mưa thì khuôn mặt vẫn phải bình thản như nước trong hồ.
- Dạ, phục ạ.
Ngô Hiểu không trách mắng nặng lời, bỏ Hà Đình qua một bên liếc nhìn Hàn Trạch.
- Còn cậu thế nào?
Bị điểm tên, Hàn Trạch giật mình nuốt vội một ngụm nước bọt suýt nữa đã bị sặc nhưng rất nhanh đã khôi phục dáng vẻ bình thường cười xởi lởi.
- Ha ha… phục chứ, phục chứ...
- Tớ đã nói gì đâu mà cậu phục, đần như vậy cũng có thể làm cảnh sát sao?