Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1907: Huynh đệ (1)




Lạc ấn Hỗn Độn vậy mà đã xuất hiện trên chân thân của hắn.
Trên trán Chung Nhạc toát ra mồ hôi lạnh:
- Trúng chiêu rồi!
Liên thủ với Côn Tộc, chia đôi thiên hạ, chỉ là hắn vì lừa gạt Mẫu Hoàng Đại Đế mà ngộ biến tùng quyền mà thôi, chính vì lừa gạt đoàn Vũ Trụ Nguyên Dịch của nàng.
Hắn căn bản không muốn ký kết Khế ước Hỗn Độn với Mẫu Hoàng Đại Đế gì, không muốn kết minh với Côn Tộc.
Côn Tộc từ xưa tới nay đều có tiếng xấu, tuyệt đối là chủng tộc tiếng xấu lan xa nhất. Chủng tộc này bản tính tham lam, tàn bạo, thị huyết, dơ bẩn, không giữ lời hứa. Hơn nữa Côn Tộc cũng sinh sôi nảy nở cực kỳ nhanh chóng. Những nơi bọn họ đi qua, khắp nơi không còn một ngọn cỏ.
Bọn họ là địch nhân chung của tất cả các tộc Thần Ma.
Vốn dĩ Chung Nhạc sở dĩ đưa ra Khế ước Hỗn Độn, là vì cỗ thân thể này của hắn chỉ là Đạo thân, mặc dù là Đạo thân vẫn chưa hoàn toàn chém ra, nhưng dùng Đạo thân ký kết khế ước với Mẫu Hoàng Đại Đế, tương lai có làm trái khế ước, sẽ có thể để cho Đạo thân thay chính mình nhận lấy cái chết, còn chân thân thì tiêu dao ở bên ngoài.
Nhưng hiện tại không ngờ trên người chân thân cũng đã xuất hiện lạc ấn Hỗn Độn, vậy khế ước này sẽ không dễ dàng đổi ý như vậy rồi.
- Chẳng lẽ thật sự phải liên minh với Côn Tộc sao?
Hắn nhấp nháy mắt. Phục Hy Thần Tộc đã là công địch của thiên hạ, chỉ cần xuất hiện liền sẽ bị mọi người hô đánh hô giết. Nếu lại liên minh với Côn Tộc, vậy sẽ càng khiến cho các tộc hận không thể tru sát thật thống khoái rồi.
- Thường đi cạnh bờ sông sao có thể không ướt giày? Lần này xem như ta sơ xuất rồi! Bất quá, cũng không phải hoàn toàn là chuyện xấu. Tôn Mẫu Hoàng Đại Đế này chưởng khống Vãng Sinh Luân suốt tám vạn năm qua, chỉ sợ lực lượng ẩn giấu của Côn Tộc đã vô cùng hùng hậu cường đại! Cỗ lực lượng này, có thể mượn dùng!
Ánh mắt Chung Nhạc chớp động. Sức sinh sản của Côn Tộc kinh người, cộng thêm tám vạn năm tích lũy, lực lượng ẩn giấu của Côn Tộc sợ rằng đã đạt tới tình trạng khiến cho người ta sợ hãi.
Hắn mặc dù bị trói buộc bởi Khế ước Hỗn Độn, nhưng cũng có thể mượn lực lượng của Côn Tộc để chinh chiến thiên hạ.
- Mà càng quan trọng hơn, vẫn là Vũ Trụ Nguyên Dịch!
Chung Nhạc lấy đoàn Vũ Trụ Nguyên Dịch nhỏ nhoi kia ra, tinh tế quan sát. Hắn vẫn là lần đầu tiên quan sát Vũ Trụ Nguyên Dịch ở khoảng cách gần như vậy. Thay vì nói là dịch thể, không bằng nói nó là thể ngưng tụ của năng lượng.
Đây là ánh sáng hình thái dịch thể, tràn ngập năng lượng vô cùng khủng bố vô cùng bàng bạc, có thể nói là tài liệu vô thượng đương kim thế gian có thể tìm được.
Trong quang mang, mơ hồ có thể nhìn thấy vô số linh quang giống như quang điểm vậy, không ngừng biến hóa. Có lúc biến thành Tinh hà, có lúc biến thành đại đạo, có lúc biến thành đám hoa, có lúc biến thành đại thụ… vô cùng kỳ lạ.
Vũ Trụ Nguyên Dịch cũng không có hình thái cố định, nó là vật chất bản sơ nhất do vũ trụ bạo tạc lưu lại. Thời điểm khai thiên tích địa năm xưa, có Vũ Trụ Nguyên Dịch đã biến thành Vũ trụ Cổ lão, có Vũ Trụ Nguyên Dịch đã biến thành Cửu Đại Linh Căn, có Vũ Trụ Nguyên Dịch đã biến thành đại đạo thiên địa, có Vũ Trụ Nguyên Dịch đã biến thành Tiên Thiên Thánh Địa.
Theo lý thuyết mà nói, đoàn Vũ Trụ Nguyên Dịch trong tay Chung Nhạc này cũng có thể biến thành những thứ này, biến thành Tiên Thiên Thánh Địa, Linh căn thiên địa, thậm chí còn có thể biến thành một tòa vũ trụ tiểu hình.
Đương nhiên, dùng để luyện chế Bảo vật Thiên đạo cũng không phải là không thể.
- Đại Tư Mệnh nói dùng Vũ Trụ Nguyên Dịch để luyện chế Bảo vật Thiên đạo chỉ là may áo cưới cho Thiên, hắn còn kiến nghị ta nên dùng trên phương diện tu luyện của chính mình!
Chung Nhạc suy nghĩ tới mức xuất thần, đã minh bạch lời nói của Đại Tư Mệnh. Đại Tư Mệnh kiến nghị hắn dung nhập Vũ Trụ Nguyên Dịch vào Thánh địa Tiên Thiên Bát Quái trong Bí cảnh Đạo Nhất của hắn, đề thăng Tiên Thiên Thánh Địa của hắn.
Đã có Vũ Trụ Nguyên Dịch, Tiên Thiên Thánh Địa của hắn sẽ không còn là lục bình không rễ nữa, có thể hoàn thiện, lớn mạnh càng nhanh hơn, khiến cho tu vi đạo hạnh của hắn đột nhiên tăng mạnh.
- Chỉ là Đại Tư Mệnh không biết, thứ hạn chế ta cũng không phải là Tiên Thiên Thánh Địa của ta, mà là một thành phàm huyết bị phong ấn kia!
Chung Nhạc thở dài một tiếng. Nếu không có một thành phàm huyết này, sợ rằng hắn đã sớm là một tôn Tiên Thiên Thần, Tiên Thiên Phục Hy rồi.
Vũ Trụ Nguyên Dịch có thể khiến cho Tiên Thiên Thánh Địa của hắn trở nên càng hoàn mỹ hơn, đại đạo càng cường thịnh hơn, khiến cho tu vi thực lực của hắn đạt được đề thăng thật lớn, nhưng cũng không cách nào giải khai một thành phàm huyết phong ấn kia, càng không cách nào ứng phó chuyện kinh khủng phát sinh sau khi giải khai phong ấn.
Mở ra một thành phong ấn huyết mạch cuối cùng, sẽ gặp Hắc Đế!
Cho dù hắn không chết trong tay Hắc Đế, nhưng vẫn sẽ bị kéo đi gặp tôn Đạo Thần kia.
- Vũ Trụ Nguyên Dịch có hai tác dụng, thứ nhất là luyện chế ba mươi kiện Bảo vật Thiên đạo, thứ hai là đề thăng Tiên Thiên Thánh Địa, đề thăng đạo hạnh của ta. Bảo vật Thiên đạo có thể trong khoảng thời gian ngắn lớn mạnh chiến lực của Tổ Đình. Ba mươi kiện Bảo vật Thiên đạo chính là ba mươi kiện lợi khí công phạt. Có được ba mươi kiện bảo vật này, đại quân dưới trướng ta sẽ có thể chống lại Thần Vương Thái Cổ! Nhưng sẽ lưu lại tai họa ngầm, có khả năng sẽ bị Thiên lợi dụng!
- Mà con đường thứ hai, mặc dù tu vi thực lực ta sẽ có sự đề thăng thật lớn, nhưng tốc độ cũng không nhanh, cần phải từ từ luyện hóa, không có khả năng một lần ăn thành tên mập. Hơn nữa, ta cần phải có càng nhiều cảm ngộ đối với Đạo, khai phá lý giải đối với Đạo, mới có khả năng đề thăng tới cảnh giới càng cao hơn. Mà cái này thì cần có thời gian và lịch luyện. Tác dụng lớn mạnh đối với thế lực của ta, khẳng định không nhanh bằng luyện chế Bảo vật Thiên đạo!
Chung Nhạc tính toán trong chốc lát, chủ ý đã quyết, chính là đi con đường thứ hai.
Bảo vật Thiên đạo dù sao cũng là ngoại vật, cho dù luyện tới mạnh mẽ tới đâu, cũng có khả năng sẽ bị Thiên cướp đi. Nếu đã như vậy, con đường thứ hai mới là lựa chọn sáng suốt nhất.
Hắn tế khởi đoàn Vũ Trụ Nguyên Dịch này, bay vào sau đầu hắn, từ Đạo Nhất Luân tiến vào Bí cảnh Đạo Nhất.
Chân thân của hắn đứng trong Thánh địa Tiên Thiên Bát Quái trong Bí cảnh Đạo Nhất, cẩn cẩn thận thận thôi động Thánh địa Thái Cực, Thánh địa Tứ Tượng và Thánh địa Bát Quái, thu thập năng lượng của Vũ Trụ Nguyên Dịch, luyện vào trong đại đạo cấu thành Thánh địa, lớn mạnh đại đạo thiên địa.
Đại đạo thiên địa không ngừng lớn mạnh, tu vi của hắn cũng không ngừng đề thăng.
Bất quá, hắn cần phải cẩn thận vạn phần. Vũ Trụ Nguyên Dịch chính là vật chất bản sơ do khai thiên tích địa lưu lại, nếu thời điểm tế khởi quá mức kịch liệt, sợ rằng sẽ lại bạo tạc một trận trong Bí cảnh Đạo Nhất của hắn, khiến hắn nổ tung thành tro bụi.
Năng lượng trong Vũ Trụ Nguyên Dịch nhao nhao vọt tới. Nhắc tới cũng kỳ quái, năng lượng này không có bất kỳ thuộc tính gì, gặp được Thần đạo thì biến thành Thần đạo, gặp được Ma đạo thì biến thành Ma đạo, gặp được Thiên đạo thì biến thành Thiên đạo, hơn nữa còn vô cùng tinh thuần.
- Tới lúc nào mới có thể chân chính thoát ly Đạo thân đây?
Chung Nhạc không khỏi cảm thán. Chân thân hắn càng lúc càng cường đại, nhưng hắn chỉ có thể dùng Đạo thân để hành tẩu, chân thân lại bị vây khốn trong Bí cảnh Đạo Nhất, không thể triển lộ năng lực, ít nhiều cũng có chút biệt khuất.
Thiên Dực Cổ Thuyền quay trở lại trung tâm của Vũ trụ Cổ lão, cũng không chuyển hướng đi tới Tổ Đình, mà là tiếp tục thâm nhập vào, tiếp cận Khởi Nguyên Chi Địa.
Trong lòng Táng Linh Thần Vương nghi hoặc không hiểu. Trước đây Chung Nhạc rõ ràng đã tới nơi này, lần trước lúc rời khỏi đã thanh tẩy nơi này thành đất trống, chỉ còn chưa có di dời thi thể của Khởi Nguyên Thần Vương đi mà thôi, sao hiện tại lại muốn trở về một chuyến nữa?
Nửa năm sau, Thiên Dực Cổ Thuyền tiến vào Khởi Nguyên Chi Địa. Chung Nhạc ngựa không ngừng vó, đi thẳng tới địa phương thi thể của Khởi Nguyên Thần Vương.
Táng Linh Thần Vương nhanh chân đuổi theo. Hai người đi tới nơi đó, nhất thời đều ngẩn ngơ.
Chỉ thấy thi thể của Khởi Nguyên Thần Vương đã không cánh mà bay.
- Quả nhiên là vậy!
Chung Nhạc thở dài một tiếng.
Táng Linh Thần Vương nghi hoặc không hiểu, hỏi:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.