Nhân Đạo Kỷ Nguyên

Chương 80: Rút gân lột da




Dịch giả: quantl
Nam Lạc đã từng tưởng tượng rằng mình còn chạy nhanh hơn sói trắng, có thể bay trên trời như chim nhỏ, nhìn những cảnh sắc ở những nơi khác. Nhưng bây giờ hắn lại muốn trở lại, trở lại bên trong Dương Bình tộc, chẳng đi đâu nữa.
Trước đây Tế ti nói không ai có thể trường sinh bất lão, không tin người có thể bay trên trời, thế mà giờ hắn lại làm được. Hơn nữa rất lợi hại, lợi hại tới mức tế ti thích kể chuyện xưa kia cũng không tưởng tượng ra nổi.
Trải qua khi dễ nhục nhã, qua lại giữa biên giới sinh tử, chịu đại ân của người khác, cũng giết rất nhiều người.
Hắn không biết mình có còn là đứa nhóc năm đó thường ngồi trước ngôi nhà gỗ ngẩng đầu nhìn bầu trời không nữa.
Thiên đình ở nơi cao nhất của thiên địa, lại có chút lành lạnh
Nam Lạc trở về thiên đình không biết rằng mình đã là một nhân vật cả thiên địa này không ai không biết, không ai không hiểu.
Khiến người khác có chút ngoài ý muốn là thiên đình lại bình tĩnh trái hẳn với thái độ quân lâm thiên hạ khi trước. Nam Lạc đương nhiên cũng được thanh nhàn, tựa như tiến nhập trạng thái nửa bế quan vậy.
Mỗi ngày đều có thể nhìn thấy hắn ngồi trên sân lớn của thiên đình nhìn xuống chúng sinh, trên thực tế suy nghĩ của hắn đã chìm vào trong sở học đạo pháp và cảm ngộ của bản thân.
Từ khẩu quyết luyện khí thô thiển của Dương Bình Tộc tế ti cho tới “Thái Thượng Cảm Ứng Thiên” học trong Thái Cực Cung, tất cả đều là phương pháp luyện khí để tu luyện pháp lực, dựa vào công sức cần mẫn tu luyện
Trong đầu Nam Lạc xuất hiện nhiều nhất là “Hoàng Đình” kinh và “Ngũ Hành” ngọc giản mà Khổng Tuyên tặng, bất quá bây giờ còn có thêm bốn thanh kiếm sát khí xông tiêu.
“Hoàng Đình” không cần phải mở miệng tụng nữa, bây giờ hắn mặc niệm cũng phát ra hiệu quả không thua gì ngâm nga, đại đạo kinh văn chảy trong lòng, linh hồn tựa như giao hoà với thiên địa, lúc này Nam Lạc mới biết mình bất tri bất giác đã đạt tới cảnh giới ám niệm.
Người tu luyện thông qua chú ngữ đặc thù để câu thông thiên địa dùng pháp thuật. Chú ngữ lại phân ra hai tầng, một là minh niệm, một là ám niệm. Nếu cùng người tranh đấu, sinh tử chi phân thì không nghi ngờ gì, ám niệm sẽ chiếm ưu thế, bất luận tốc độ hay uy lực đều mạnh hơn không ít, còn thêm tính thần bí nữa.
Nếu như nói ám niệm “Hoàng Đình” khiến hắn có chút vui vẻ thì lĩnh ngộ được thiên địa Ngũ Hành lại khiến hắn kinh ngạc.
Nhờ có truyền thừa ấn ký của Dương Lực Đại Tiên cho nên hắn có được lĩnh ngộ sâu sắc với hành thổ, nhưng bây giờ là nhập môn ngũ hành. Ngũ hành tương sinh tương khắc, bất luận vật gì trên đời đều không thoát được nó. Hắn không nghĩ rằng mình cũng có một ngày tu thành Ngũ Sắc Thần Quang của Khổng Tuyên, bởi mỗi người mỗi khác, lĩnh ngộ ra cũng sẽ không giống nhau.
Một lần nữa lấy ngọc giản ra nhìn, quả nhiên có cảm giác khác lạ, không nói nên lời nhưng dường như lại có nhận thức khác với thiên địa này. Tựa như thế gian càng trở nên rõ ràng hơn, trói buộc của bản thân cũng nhỏ hơn, bất luận là tinh thần hay thân thể.
Những thứ này chỉ có thể cảm giác, nhìn không được, tìm không thấy, chỉ là tăng cường trong vô thức, càng như vậy hắn càng cảm giác được sự khủng khiếp của bốn thanh kiếm kia. Nam Lạc mới nhìn thấy bộ dạng của chúng thôi mà đã phải kinh sợ. Thế nhưng khiến hắn bất ngờ nhất là mỗi khi tâm hắn mới tĩnh lại thì hình dạng của của bốn thanh kiếm kia lại xuất hiện trong đầu
Bốn thanh kiếm màu sắc khác nhau, bốn loại sát khí khác nhau, hoặc thì hạo nhiên chính khí, hoặc thì quyết tuyệt vô tình, hoặc điên cuống giết chọc, hoặc âm trầm đáng sợ. Bốn loại khí tức này khiến hắn cảm thấy cực kỳ khó chịu, giống như một thứ gì đó không thuộc về mình cố gắng chui vào đầu, nhưng dần dà, bốn loại kiếm ý kia tựa hồ chậm rãi dung hợp.
Kỳ thực cũng có thể gọi là chậm rãi biến mất, tuy bốn thanh kiếm kia dần tan biến nhưng bốn loại kiếm ý phảng phất như thấm vào trong linh hồn Nam Lạc.
Ngay khi bốn thanh kiếm biến mất hoàn toàn thì Nam Lạc đột nhiên hiểu ra, cái mà đạo nhân kia muốn truyền cho mình cũng không phải là bốn loại kiếm ý mà là phương pháp sử dụng kiếm ý. Bốn loại kiếm ý kia có thể coi như là một loại đạo khác, có thể ngộ, có thể xem nhưng không thể dùng một cách trực tiếp.
Không biết từ lúc nào, hắn đột nhiên cảm thấy kiếm ý kỳ thực là một loại biểu đạt tâm ý, khi lòng ngươi đầy sát ý thì kiếm ngươi cũng có sát khí. Mà ý niệm thì không có giới hạn cao nhất, ý niệm càng cường liệt thì kiếm ý càng cường, uy lực càng lúc càng lớn.
Nam Lạc không biết tư tưởng của hắn đã bất đồng với kiếm đạo của Thông Thiên đạo nhân, Thông Thiên lĩnh ngộ kiếm ý trong tứ kiếm cuối cùng siêu thoát. Còn Nam Lạc lại dung nhập ý niệm vào kiếm thành kiếm ý, cái nào tốt hơn thì không ai có thể nói rõ được.
Còn về phương pháp ngự sử linh bảo mà Phục Hy truyền cho Nam Lạc, lúc này hắn thấy cũng không có gì đặc biệt cả, chỉ là lúc trước không có ai giúp hắn nhập môn nên mới thấy nó quý.
Cứ như vậy nửa mộng nửa tỉnh, mơ mơ màng màng đứng trên đỉnh Bất Chu Sơn, rìa sân thiên đình, mặc kệ ngày đêm luân chuyển, phong vân biến thiên.
Chớp mắt đã ba năm...
Bỗng nhiên tỉnh lại, Nam Lạc phát hiện mình vẫn ở nguyên tại chỗ, liếc mắt nhìn liền có cảm giác chúng sinh đều là kiến hôi.
Đứng một lúc lâu, nghĩ thầm dường như mình đã hiểu được gì đó lại dường như không phát hiện được gì, không thể nói được nhưng pháp lực lại thâm hậu, tinh thuần không ít. Còn các phương diện khác hắn cũng không thể nói rõ được.
Đi vào trong thiên đình, đi tới trong Tinh Thần điện, lại phát hiện lúc này đã có hơn mười người, bọn họ nhìn thấy Nam Lạc tiến vào người người đều có thần tình cổ quái.
Nam Lạc lại rất bình thản, phảng phất như không nhìn thấy gì.
Khi nhìn thấy nhiều người như vậy, hắn liền nghĩ tới mình đứng lâu như vậy mà không bị ai quấy rầy hẳn là do Đế Tuấn hoặc Thái Nhất ra lệnh.
Hắn cũng chẳng quan tâm tới nhãn thần của những người này, đi tới trước mọi người, thi lễ với Đế Tuấn đang ngồi trên vị trí cao nhất nói: “Đa tạ thượng đế thành toàn”
“Ha ha, ngươi và ta đều là người tu hành, bản đế nào không biết đốn ngộ quan trọng như thế nào, ngươi có được cũng coi như là tạo hoá cơ duyên, bản đế sao lại không hiểu chuyện cắt đứt đường tu hành của những người khác chứ” Đế Tuấn ngồi đó mỉm cười nói, vô cùng ôn hoà, phảng phất như thành thượng đế mang theo ý chí của thiên địa.
“Tiểu tử, không tệ, ngươi còn dám xuất thủ với ta, lá gan không nhỏ” Thái Nhất ngồi bên cạnh, mở miệng lớn tiếng nói.
Nam Lạc nói xin lỗi liên tục, hắn cũng nhìn ra được Thái Nhất không hề tức giận.
Đế Tuấn nói: “Lấy tu vi ngươi bây giờ cũng miễn cưỡng mới có thể xưng là thiên đình đệ nhất tinh quân, cũng nên vì thiên đình mà xuất lực. Ha ha, có người suy đoán ba năm nay không biết chúng ta tại sao lại yên lặng, nào biết được ba năm nay đã giúp bản đế lập thế, mặc cho người có đại thần thông cũng không làm gì được thiên đình chúng ta”
Trong lòng Nam Lạc suy đoán không biết trong ba năm nay Đế Tuấn đã làm cái gì, bất quá cái này cũng chỉ là ý niệm xẹt qua, hắn ngẩng đầu nói: “Nam Lạc rời tộc ba năm, từng nói hai năm sẽ về, hiện giờ đã thất tín, khẩn cầu thượng đế cho phép Nam Lạc quay về tộc một chuyến để an ủi tộc nhân”
“Bản đế thống ngự chúng sinh cũng không phải bắt ngươi ngồi tù, ngươi đi nhanh về nhanh, bản đế còn có nhiệm vụ an bài cho ngươi đi làm”
Nam Lạc cáo tạ rồi quay người rời đi, mười mấy người trong điện, ai cũng có sắc mặt bất thiện.
Nam Lạc bình thản đi ra, nhìn không chớp mắt, tựa hồ không nhìn thấy, lại tựa như nhìn thấy mọi thứ, chỉ là không thèm để ý tới mà thôi.
Rời bộ tộc, tâm không màng danh lợi, đi ra ngoài tâm cuộn trào sau cùng lại trở về an tĩnh, tĩnh như trời đêm như hàn đàm.
Khi nhỏ hắn thích ngẩng đầu nhìn trời, nhìn xem thật sự có người bay trên đỉnh đầu không. Bây giờ hắn đã biết phi thiên độn địa nhưng lại không hiểu vì sao lại không thích cưỡi mây nữa.
Vẫn giống như trước, bước một bước, người đã biến mất trong hư không. Thoạt nhìn thì không khác gì với thổ độn nhưng ảo diệu trong đó chỉ có Nam Lạc là hiểu được.
Chỉ một bước thiên sơn vạn thuỷ đều ở phía sau
Tâm tuy đã tĩnh lại nhưng chỉ một cái liếc mắt vẫn khiến lòng hắn sinh ra một cảm xúc khó giải thích.
Một dòng sống uốn lượn, một bình nguyên dùng để trồng trọt, một ngọn Dương Bình Sơn không hề cao to đã hiện ra trong mắt Nam Lạc.
Dưới Dương Bình Sơn có một trại, Dương Bình Tộc ở đây.
Nam Lạc đứng trước cửa trại, nhìn cánh cửa đã rách nát rất nhiều, trong lòng có cảm khác không tốt.
Thần niệm lướt qua, tình huống của trại đã sáng tỏ trong đầu, nguyên bản tộc vốn có năm trăm người lúc này lại không đủ một trăm, còn có mấy người không quen biết.
Trên tế đàn có mười hài tử choai choai đang đứng thành một vòng tròng, cách đó không xa cũng có không ít người lớn đang bận rộn. Trong đó có một thiếu niên khoảng mươi lăm mười sáu ngồi ở sát biên giới tế đàn, thần thái phiêu hốt đang nói gì đó với những hài đồng trước mặt.
Xa xa có một người đang làm việc đột nhiên lớn tiếng nói: “Ba Oa, đừng nghe Tiểu Hổ nói mò, mau tới giúp kéo tơ, tạo lưới cho tốt, cha sẽ đưa ngươi đi bắt cá ăn”
Trong mười mấy tiểu hài tử có một đứa có chút không muốn chạy ra ngoài.
Thiếu niên ngồi ở rìa tế đàn lớn tiếng nói: “Ai bảo ta nói mò, ta nói cho các ngươi biết, ba năm trước Giám Thiên Tinh Quân nhất định là tế ti trưởng lão của Dương Bình Tộc, ta đã từng học tiên pháp với tế ti trưởng lão”
Người nọ cười cười, không đáp, hiển nhiên là không tin, thiếu niên kia tên là Tiểu Hổ thẳng lưng ưỡn ngực muốn cãi lại rồi đột nhiên nhũn ra, nói với đám tiểu đồng trước mặt: “Không cần quan tâm tới bọn họ, hiện giờ ta nói cho các ngươi một chút về việc sau khi trưởng lão học nghệ trở về rồi đại chiến yêu quái, lúc đó mây đen ngùn ngụt, một tên mặt xanh nanh vàng...”
Đột nhiên thanh âm của y dừng lại, người ở trước mặt y có chút kinh ngạc, từ trước tới giờ chỉ cần vừa nói tới tế ti thì không bao giờ dừng lại, tựa hồ như mọi chuyện không còn trọng yếu nữa.
Ngay khi mọi người còn nghi hoặc thì Tiểu Hổ trên tế đàn liền chống người nhảy xuống, bởi vì quá gấp mà lại lảo đảo thiếu chút nữa ngã nhào xuống đất. Thế nhưng y chẳng hề dừng lại, vội vã chạy về phía trước, mọi người nhìn theo hướng y chạy không biết từ khi nào có thêm một người, thanh bào phấp phới, cả người bao phủ một lớp hàn khí.
Tiểu Hổ trong lòng mọi người lúc nào cũng uy vũ đường hoàng, thập phần dã khí lúc này lại chạy tới trước mặt người mặc thanh bào, quỳ sụp xuống, ôm chân hắn ồ ồ khóc.
Ngay sau đó không lâu trong đám người cũng có một ít người đứng dậy, bước nhanh tới rồi quỳ sụp xuống, cũng khóc nức nở, bất luận là già trẻ hay nam nữ.
Còn có người không hiểu chuyện gì xảy ra, bọn họ chạy nạn tới nơi này, đối với chuyện khi trước của Dương Bình Thị Tộc cũng chỉ là nghe người nói, nhất là Tiểu Hổ thích giảng về tế ti trưởng lão.
Bọn họ bỗng nhiên tỉnh ngộ, chẳng lẽ đó là tế ti trưởng lão mà họ thường nhắc tới.
Sắc mặt Nam Lạc băng lãnh, vẫn không nhúc nhích, từ trên cơ mặt hắn có thể nhìn thấy hàm răng của hắn đang cắn chặt lại.
Một luồng sát khí phiêu tán trong không trung.
“Chuyện gì đã xảy ra” Thanh âm của Nam Lạc dường như phát ra từ kẽ răng, mang theo một sát khí thị huyết.
Tiểu Hổ ngẩng đầu, con mắt đỏ bừng, lúc này y không còn có vẻ kiên cường bình thường, trong mắt còn có một phần sát ý và tàn nhẫn. Chỉ nghe y nói: “Tế ti trưởng lão đi rồi, sau núi lại xuất hiện sói trắng... Đại đa số người trong tộc đều chết, chỉ có hai mươi người may mắn thoát được, Lạc Thuỷ được một tiên tử cứu đi...”
“Sói trắng có chết không” Nam Lạc trầm thấp nói
“Không, đào tẩu” Tiểu Hổ oán hận nói
“Được, không chết là tốt rồi. Ta đi bắt hắn, lột da rút gân”
Nam Lạc nói ra vài chữ sau cùng thì đã trở nên vô cùng lạnh lẽo, sát khí hiển hiện. Thanh âm mới hạ xuống thì người đã biến mất.
Những người không biết Nam Lạc từng người trợn mắt há mồm, qua một lúc lâu sau mới có người nói: “Đây chính là tế ti trưởng lão mà các ngươi nói, thật sự là..”
“Đó là tế ti trưởng lão của chúng ta, Nam Lạc tế ti, hắn đi bắt lang yêu, ta đến cửa trại chờ, chờ bóc da rút gân lang yêu” Tiểu Hổ ngẩng cao đầu nhìn mọi người, lớn tiếng nói, vô cùng mạnh mẽ
Y bước tới cửa trại, đứng thẳng trước cửa chờ đợi.
Lúc này ánh mặt trời chiều chiếu vào cửa trại hiu quạnh loang lổ, khiến đất trống trước cửa phảng phất nhiễm thêm một tầng huyết sắc, dưới cửa trại nửa mặt của Tiểu Hổ khuất dưới bóng râm, nửa bên mặt kia dưới ánh chiều tà lại đầy sát khí.
Trên không trung đột nhiên truyền tới một thanh âm bá đạo.
“Nhân loại, ngươi tới báo thù sao”
“Thương...”
Kiếm khí tận trời
Mọi người đều vểnh tai lắng nghe.
Đột nhiên có một người chỉ vào bầu trời lớn tiếng nói: “Mau nhìn kìa”
Chỉ thấy trên bầu trời không biết từ khi nào đã xuất hiện một con Huyết Lang, vô cùng lớn, phảng phất có thể thôn thiên nuốt địa, một mùi tanh tràn ngập trong không trung. Một đạo kiếm quang vạch lên bầu trời, Huyết Lang vốn vô cùng uy thế trong chớp mắt đã băng tán.
Một con sói trắng thật lớn xuất hiện trong không trung, mắt nó lúc này không còn vẻ tàn nhẫn, tham lam khi trước mà tràn đầy vẻ kinh sợ. Thủ trảo của nó vạch trong không trung một cái, liền xuất hiện một vệt máu, vệt máu biến thành một cánh cửa, sói trắng liền lập tức nhảy vào cửa.
Đúng lúc này Nam Lạc hiện thân. Một đạo kiếm quang lại cắt lần nữa vào hư không, sói trắng vừa muốn tiêu thất lại bị ép đi ra. Thần tình chật vật, mắt đầy ngạc nhiên.
“Nhân loại, ngươi có biết lai lịch của ta không. Nếu dám giết ta thì người trong tộc ta sẽ tìm tới, sẽ khiến ngươi thần tình câu diệt”
Trả lời nó là một sợi dây thừng ngũ sắc, Nam Lạc lăng không chỉ một cái, sói trắng lập tức bị trói cứng lại, ngay cả thời gian phản ứng cũng không có đã lập tức rơi từ trên mây xuống đất.
Người trong Dương Bình trại lớn tiếng kinh hô, khiếp sợ sự cường thế của Nam Lạc, cũng khiếp sợ vì trên thế gian này lại thực sự có thần tiên như vậy.
Lúc người bên trong chạy tới trước cửa chạy thì đầu sói trắng hung uy khủng bố đã bị treo trước cửa trại, lắc lư dưới ánh mặt rời. Mà Nam Lạc thì chắp tay đứng bên cạnh, sắc mặt vẫn cứ lạnh lùng và nghiêm nghị.
“Lấy đao tới” Tiểu Hổ lớn tiếng quát
Trong đám người có một tiểu đồng cấp tốc chạy về, rất nhanh đã có vài hài đồng cầm các loại dụng cụ cắt gọt ra.
Tiểu Hổ nhận một thanh câu đao, hung hăng chém lên người sói trắng, đúng là muốn róc da của nó.
Sói trắng kia dù sao cũng là lang yêu, đúng là có thể nhịn được cơn đau. Con mắt nhìn chằm chằm vào Tiểu Hổ, Tiểu Hổ mặt không chút sợ hãi. Vừa cắt vừa khóc hô: “Một đạo này vì tộc trưởng, một đao này vì cha ta, một đạo này,...”
“Ngươi có biết lão tổ ta là ai không, có biết lang tộc có bao nhiêu người thần thông đầy mình không, ngươi dám làm như vậy với ta, các ngươi đều phải chết, phải chết...” Sói trắng đột nhiên nói tiếng người, lạnh lẽo uy hiếp.
Nam Lạc không thèm quan tâm, nhưng có thể nhìn thấy sát ý trong mắt hắn chưa hề giảm xuống.
Giờ khắc này hắn cảm giác bốn loại kiếm y chậm rãi dung nhập vào trong sát ý.
Khi nghe Tiểu Hổ kể lại chuyện xưa, Nam Lạc liền biết lục y nữ tử cứu Lạc Thuỷ là ai, hắn đã gặp qua uy lực của cây kéo kia, chỉ là không ngờ, lang yêu vậy mà có thể tìm được đường sống dưới cái kéo.
“Ngươi có bản lĩnh gì chứ, nếu không phải ba năm trước ta bị trọng thương, ngươi làm sao có thể bắt được ta chứ”
Nam Lạc chẳng quan tâm, chỉ nhìn những đám mây nơi chân trời đỏ như máu.
Toàn bộ không gian chỉ có tiếng khóc gào của Tiểu Hổ, phảng phất là nói cho những người đã chết đi nghe.
“Một đao này là vì A Mộc, một đao này là vì Nguyên Niên...”
Thân hình Tiểu Hổ đầy máu, tình trạng như điên cuồng.
Đột nhiên trên bầu trời xuất hiện một đạo huyết quang, huyết quang còn chưa tới đã có thanh âm truyền tới.
“Người nào dám đả thương Huyết Lang tộc nhân, thật to gan, không sợ hình thần câu diệt sao” Thanh âm vang khắp trời đất, khiến mọi người không khỏi lui về sau vài bước, động tác của Tiểu Hổ cũng không thể không dừng lại.
“Nhị huynh... Nhị huynh... Cứu ta, chính là hắn, thừa dịp ta thụ thương, giam giữ ta, còn để những phàm nhân này lăng nhục ta. Ta muốn ăn tươi bọn họ, ăn toàn bộ” Sói trắng thê lương nói.
“Tiếp tục cắt, lột da rút gân hắn” Nam Lạc không quay đầu lãnh sát nói
Ngươi tới hiện hình là một trung niên nhân thân mặc y bào màu huyết hồng. Gã nghe được lời của Nam Lạc, con mắt trừng lên, sát khí bức người, vừa định xuất thủ thì đột nhiên dừng lại trầm thấp nói: “Nguyên lai là Giám Thiên Tinh Quân, đại huynh ta và tinh quân cùng vì thiên đình hiệu lực, có thể cho chút mặt mũi buông tha thất đệ ta ra”
Nam Lạc khẽ ngẩng đầu, hai tay chắp phía sau, thanh âm không lớn nhưng vô cùng lạnh lẽo: “Lăn, bằng không ngay cả ngươi cũng róc xương, róc thịt”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.