"Phiền phức gì?" Mười Một hỏi.
Lãnh Dạ trả lời: "Xuyên đảo đã bị phong tỏa."
Xuyên đảo chính là địa danh nơi mà bọn hắn đang đứng, Tiểu Trùng quốc là đảo quốc do mấy ngàn đảo nhỏ hợp thành, Xuyên đảo chính là tên một đảo nhỏ trong đó. Truyện được copy tại Truyện FULL
Phong tỏa như vậy cũng chính là phong tỏa chỗ cây cầu lớn băng qua biển, đem tất cả thuyền trong đảo đi, làm cho nó trở thành một cô đảo, trừ phi bơi qua, nếu không không thể nào ra khỏi đảo.
Mười Một bình thản hỏi: "Vì chúng ta mà làm mạnh tay như vậy sao?"
"Không phải chúng ta." Lãnh Dạ chỉ chỉ vào xác những con nhện bên ngoài, nói: "Là bọn chúng."
"Chúng chạy ra?"
"Đúng." Lãnh Dạ nói tiếp: "Thông tin rất lộn xộn, rất nhiều người đã nói, dường như họ đã cố hết sức chiến đấu. Còn có người yêu cầu quân đội rút lui, nói rằng muốn tiến hành phong tỏa toàn diện."
Mười Một thản nhiên hỏi: "Dân cư nơi này đâu?"
"Dân cư ở đây đang tiến hành rút lui đại quy mô, một vài khu vực cách đây không xa đã xuất hiện rất nhiều sinh vật biến dị, Tiểu Trùng nhân một lúc cũng không thể trông coi nhiều như vậy, có thể là muốn thả bọn chúng ra."
Lúc này, máy bộ đàm bỗng nhiên kêu một tiếng "tick", sau đó vang lên một giọng nam, nói tiếng của Tiểu Trùng quốc.
Lãnh Dạ ấn một cái nút, cũng trả lời lại một câu bằng tiếng Tiểu Trùng quốc. Cũng không biết đối phương có nghe được tiếng Tiểu Trùng quốc lõm bõm của hắn học, mà lại tiếp tục nói cái gì đó. Còn Lãnh Dạ cũng cứ luôn luôn trả lời một tiếng "hài", nên tạm thời không bị phát hiện ra sự bất ổn.
Cho đến khi Lãnh Dạ nói một tiếng: "Hài" xong, đối phương mới ngừng đối thoại.
Lãnh Dạ tắt máy bộ đàm, quay đầu lại nói: "Bọn chúng tưởng chúng ta là binh lính may mắn sống sót, muốn chúng ta đi và tụ hợp với quân đội phong tỏa". Ngừng 1 lúc, lại nói tiếp: "Nhưng mà có một việc rất phiền phức."
Mười Một bình thản hỏi: "Việc gì?"
"Bọn họ nói số lượng quái vật bên ngoài nhiều vô kể, muốn chúng ta cẩn thận một chút."
"Rất nhiều sao?" Mười Một nhíu mày nói: "Ta nhớ cũng chỉ có vài trăm thôi chứ?"
"Không chỉ có gian phòng giam kia đâu". Lăng Vân chen vào: "Chí ít chúng ta biết mấy gian phòng giam khác, cũng đều có những loại sinh vật này."
Lãnh Dạ chửi: "Mấy tên người Tiểu Trùng này, rỗi việc hay sao mà kiếm nhiều cái thứ thế này chứ."
Mười Một nói với giọng bình thản: "Không cần để ý, chúng ta trước hết phải nghĩ cách ra khỏi chỗ này đã."
Lãnh Dạ hỏi: "Người có biện pháp?"
"Không có."
Lãnh Dạ lẩm bẩm mấy câu, sau đó quay người tiếp tục nghe trộm thông tin ở bên ngoài.
Mười Một muốn ngồi dậy. Sở Phàm vội đỡ lấy hắn, hỏi: "Ngươi không sao chứ?"
Mười Một lắc đầu.
"Ngươi còn chưa nói cho ta biết, người và chị ta có quan hệ gì?"
"Bà ấy... Cũng có thể coi như là mẹ của ta."
Câu này vừa nói ra, trừ Hầu Tử nghe không hiểu tiếng Trung Quốc, tất cả mọi người đều nhìn về phía hắn, kể cả Lãnh Dạ.
Sở Phàm hoàn toàn không để ý, chỉ hơi nhíu mày hỏi: "Cái gì mà coi như là mẹ của cậu?"
Mười Một với giọng điệu bình thản vô cảm nói: "Là bà ta cứu tôi ra, vì tôi mà bà ấy mới chết."
Lãnh Dạ thở dài một tiếng, hắn cuối cùng đã biết tại sao lúc đầu Mười Một không đồng ý giúp hắn. Sau lại đột ngột thay đổi thái độ. Hóa ra là hắn chỉ muốn cứu Sở Phàm, cứu em gái của ân nhân cứu mạng. Lãnh Dạ lúc đầu còn dương dương tự đắc, vì đã khuyên nhủ được một tên gia hỏa biến thái thực lực mạnh mẽ gia nhập, giờ đây mới biết Mười Một cũng có mục đích khác. Không biết là ai lợi dụng ai nữa, thật đúng là cao tay.
Thần sắc Sở Phàm có phần buồn bã, nói: "Chị của ta là vì cứu ngươi mới chết phải không?"
"Đúng."
"Những năm đó chị ta ở đâu? Ngươi có biết không?"
Mười Một suy nghĩ một chút, nói: "Ở "Ma Quỷ"."
""Ma quỷ"?" Sở Phàm hoảng hốt nói: "Chính là tổ chức khủng bố đệ nhất thế giới. "Ma quỷ"?"
"Ừ."
"Chị của ta là bị bọn họ bắt đi?"
"Không phải."
Sở Phàm nhíu mày hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao chị ta lại ở trong đó?"
Mười Một nhẹ giọng nói: "Ta cũng không biết." Dừng một chút, lại nói: "Bà ấy cũng phụ trách nghiên cứu phát triển vũ khí sinh hóa ở "Ma quỷ"..." Mười Một đem mọi chuyện của Sở Hải Lan, kể cả chuyện của chồng con bà nói cho Sở Phàm hay, Sở Phàm vừa nghe vừa không ngừng lau nước mắt.
Mãi đến khi Mười Một nói xong, nàng mới vừa lau những giọt nước mắt đang không ngừng rơi lã chả, vừa nói: "Thảo nào hơn hai mươi năm qua ta không thể tìm được chị ấy. Cám ơn ngươi đã kể cho ta nghe chuyện của chị ta. À, mà sao ngươi lại gặp chị của ta?"
Mười Một không nói gì. Lăng Vân thở dài một tiếng, rồi nói: "Hàng năm trên thế giới đều có một lượng lớn trẻ em và cô nhi mất tích, nghe nói một bộ phận trong đó là bị "ma quỷ" mua đi hoặc bắt đi, sau đó bồi dưỡng bọn chúng từ nhỏ, đợi bọn chúng rồi sẽ dùng để phát triển tổ chức của mình lớn mạnh. Nói vậy, ngươi cũng là một người trong số đó sao?"
Mười Một trầm mặc giây lát, gật đầu nói: "Ta từ nhỏ đến lớn đã được "Ma quỷ" huấn luyện, sau khi thực hiện thất bại nhiệm vụ lần đó, phải bị xử quyết, mới được bà ấy cứu."
Sở Phàm lúc này đã ngừng khóc, hỏi: "Ngươi không biết cha mẹ mình là ai sao?"
Mười Một lắc đầu.
"Cái tên Sở Nguyên này là ngươi tự đặt cho mình?"
Mười Một lại gật đầu.
Sở Phàm có chút vui mừng nói: "Nếu ngươi thật sự xem chị ấy như mẹ, ta đây cũng sẽ xem ngươi như con trai của chị ấy, được không?"
Mười Một lạnh nhạt "ừm" một tiếng.
Sở Phàm biết, kể cả Trương Đào, Lăng Vân và Lãnh Dạ cũng biết. Sở Hải Lan không thể nào vô cớ liều mạng cứu thanh niên tự xưng là Sở Nguyên này. "Ma quỷ" hằng năm đều có rất nhiều thành viên thực hiện nhiệm vụ thất bại bị xử quyết, nếu nàng đều cứu, không thể nào có nhiều mạng để liều như vậy? Nhưng tại sao lại hết lần này đến lần khác muốn cứu một mình Mười Một? Quan hệ trong đó hắn cũng chẳng thể hiểu nổi. Nhưng Mười Một không định hỏi tới, nàng biết, cho dù nàng hỏi, Mười Một cũng sẽ không nói cho nàng biết. Mặc dù tiếp xúc với Mười Một không lâu, nhưng nàng đã khá hiểu tính tình của Mười Một, một thanh niên lạnh lùng này, không quá quan tâm đến chuyện gì, cũng không thích nói nhiều. Nhưng đó chỉ là vẻ bề ngoài, hắn không muốn bị người ta nhìn thấy trái tim được giấu kín vào tận đáy lòng. Việc Mười Một không nề hà nguy hiểm của bản thân đến cứu nàng, lúc hắn vì nàng đánh nhau suýt chết với con chó biến dị kia, nàng đã biết, con tim hắn và thể hiện bên ngoài nhất định không giống nhau.
Lúc này, ngữ khí của Lãnh Dạ có chút quái dị, nói: "Bên ngoài lại còn xuất hiện rất nhiều sinh vật biến dị hình người?"
Trương Đào lập tức kêu lên: "Là cơ nhân chiến sĩ."
"Cái gì?" Lãnh Dạ cau mày hỏi.
"Đám nhiệt náo này chính là trong khu sinh hóa, khẳng định là sau binh lính tiểu trùng nhân và bọn quái vật đánh nhau đã khiến cho những cái máng thiết bị bị phá vỡ, phóng xuất cho bọn chúng."
Lãnh Dạ nhăn nhó hỏi: "Bọn họ không phải đã chết rồi sao?"
"Còn chưa chết." Trương Đào lắc đầu nói: "Đây cũng là vấn đề nan giải trong giai đoạn nghiên cứu hiện tại của chúng ta. Những cơ nhân bọn chúng sinh ra dị biến, quả thật cải thiện được thân thể, nhưng bề ngoài lại biến thành quái vật người không ra người, quỷ không ra quỷ như các ngươi đã thấy đấy." Ngừng lại một chút, Trương Đào lại nói tiếp: "Hơn nữa, bọn họ hình như cũng không có tư tưởng, tính công kích cũng rất mạnh, sẽ tấn công tất cả những sinh vật chúng nhìn thấy."
Mười Một hỏi: "Vì sao lại như vậy?"
Trương Đào nhún vai nói: "Chúng ta cũng không biết, theo lý thuyết, hướng nghiên cứu của phần tư liệu kia tất nhiên là chính xác, nhưng không biết vấn đề xuất hiện chỗ nào, cơ nhân chiên sĩ sinh ra đều biến thành những quái vật này."
Mười Một im lặng không nói, nhưng trong lòng lại nghĩ đến một vấn đề khác. Khó trách "Ma quỷ"
Tiến sĩ Tần và "Ma quỷ", bọn họ rốt cuộc muốn làm gì?
Trong lúc Mười Một còn đang suy nghĩ miên man, Lãnh Dạ hỏi: "Sở Nguyên, bây giờ chúng ta nên làm gì?"
Mười Một quay đầu liếc ra bên ngoài, bình thản nói: "Đạn dược còn được bao nhiêu?"
Lãnh Dạ cười khổ nói: "Không nhiều lắm, đợt chạy trốn vừa rồi, ta đã đánh mất cả rồi."
"Trước tiên đi tìm đạn dược."
"Nhưng bên ngoài..."
"Quái vật hẳn là không còn nhiều lắm, hơn nữa, cái túi kia của ngươi chắc cũng không ở xa lắm chứ?"
Lãnh Dạ suy nghĩ một lát, gật đầu nói: "Được rồi, chúng ta lại thử xem có thể xông ra không."