Nhân Gian Băng Khí

Chương 457: Hắc Ám vs Ma Quỷ (Hạ) Phần I




"Bùm!"

"Bùm!"

Hai tiếng súng liên tục phát ra không hề gián đoạn, nhát súng đầu tiên là bắn vào ngực phải Băng Mộng, khiến cho bầu nhũ phong nơi ngực phải nàng biến thành một đống thịt bầy nhầy. Nơi ngực nàng thủng ra một cái lỗ sâu hoắm, tại đó có thể nhìn thấy rõ những bộ phận nội tạng lẫn với những mảnh xương thịt vỡ vụn đang rung động.

Băng Mộng há rộng miệng nằm ngã ngửa trên mặt đất, nàng cố gắng mở trừng mắt ra nhìn lên bầu trời sao bên trên, có lẽ đây sẽ là lần cuối cùng nàng được ngắm sao. Cổ họng nàng như bị mắc kẹt thứ gì đó, không thể hít được chút không khí nào vào, khó khăn lắm mới có một chút ít không khí len vào được chỗ phổi nơi ngực phải, nhưng nó lại khiến nàng có cảm giác như bị ngàn vạn mũi kim cùng đâm vào phổi, đau đớn vô cùng.

Cuộc sống đến đây là kết thúc sao?

Băng Mộng hơi liếc mắt nhìn về hướng bóng người đang từ phía xa đi tới kia. Đó là Mười Một, y phục của hắn rách nát thảm hại, toàn thân từ trên xuống dưới toàn là vết máu, còn có những giọt máu chưa khô đang từ trên tóc tí tách chảy từng giọt xuống. Hiển nhiên Mười Một vừa trải qua một trường khổ chiến, bộ dạng của hắn trông có vẻ rất thảm hại. Tầm mắt Băng Mộng đã bắt đầu trở nên mơ hồ, nàng căn bản không chú ý đến, Mười Một trừ bộ dạng rất thảm ra, trên người căn bản không có chút thương tích nào.

Băng Mộng lại nỗ lực liếc nhìn sang phía gã sát thủ tinh anh của Ma Quỷ vừa đuổi theo mình, và giờ đang nằm cách đó không xa, gã sát thủ của Ma Quỷ này đã tuyệt khí, đầu của hắn như một quả dưa bị cây gậy chọc thủng qua. Từ góc độ của Băng Mộng không nhìn thấy được sắc mặt cùa hắn như thế nào, chỉ có thể nhìn thấy xương sọ đã bị lật bay đi, lộ ra bộ não vẫn còn đang phập phồng lay động.

Mười Một đi đến đứng trước mặt Băng Mộng, ánh mắt lạnh lùng nhìn xuống nàng.

Đôi môi Băng Mộng hơi khẽ động đậy, nhưng lại chẳng thể phát ra tiếng nào. Cánh tay còn lại của nàng khẽ đưa lên về phía Mười Một, nắm hờ mấy cái.

Nhưng cái nàng nhận được, không phải là Mười Một cứu mạng, mà là lấy mạng mình. nguồn TrumTruyen.vn

Mười Một ngẩng đầu lên nhìn về phía Lãnh Dạ bên kia, vì phía trước có chiếc container ngăn cản, Lãnh Dạ không thể nhìn thấy bên này, hơn nữa bản thân Lãnh Dạ lúc này cũng còn phải đang vất vả ứng phó, nào có thời gian mà đi quan tâm bên này xảy ra chuyện gì. Mười Một chậm rãi đưa khẩu súng trong tay lên, nhắm vào đấu Băng Mộng, suy nghĩ một chút, lại hướng về vị trí trái tim nàng.

Mười Một muốn giết nàng?

Sắc mặt Băng Mộng tràn ngập một vẻ khó mà tin nổi nhìn vào gã nam nhân đang đứng trước mặt mình, một gã nam nhân có vẻ như rất xa lạ. Nàng từng theo hắn vào sinh ra tử, tuy là theo mệnh lệnh của Mười Ba, tuy giữa hai người không có sự giúp đỡ lẫn nhau, nhưng dù sao họ cũng đã từng cùng trải qua hoạn nạn. Nhưng vào thời khắc này, hắn không ngờ lại muốn giết nàng?

Tại sao?

Không có lý do, Mười Một giết người không cần có lý do.

"Bùm!" Khi tiếng súng vang lên, ngực phải Băng Mộng nổ tung ra như một đóa hoa máu tươi rói, thân thể nàng như bị điện cao áp đánh trúng mà bật tung lên, sau đó rơi xuống đất.

Nàng không còn hô hấp nữa, nhưng ánh mắt vẫn cứ nhìn chăm chăm vào Mười Một, trong mắt tràn ngập một sự không cam tâm và phẫn nộ.

Mười Một không nhìn lại Băng Mộng chút nào nữa, quay người, đi thẳng về phía chiếc container số chín.

Lãnh Dạ vẫn đang giao chiến với tay bắn tỉa của Ma Quỷ, số lần trả đòn của hắn rất ít, cơ bản đều là bị đối phương áp chế. Không phải là Lãnh Dạ kém cỏi đến mức không có sức để hoàn thủ, lúc này hắn đang đợ cơ hội. Thân là một tay bắn tỉa có thể giết người ở khoảng cách cực xa, cái cần dựa vào là những phát bắn tất sát thật chuẩn xác. Bởi lẽ một lần bắn là ra một viên đạn, đồng nghĩa với việc phải bảy tám giây sau mới có thể bắn ra phát tiếp theo. Cho nên lính bắn tỉa hoặc là không nổ súng, chỉ cần đã nổ súng là phải trăm phần trăm lấy được mạng đối phương, nếu không, mất đi cơ hội ấy là sợ rằng chẳng còn có được lần tiếp theo.

Nhưng đối phương hiểm nhiên là đối phương chẳng hề cố kỵ nhiều như thế, chẳng biết súng bắn tỉa của hắn là thuộc loại gì, uy lực lớn kinh người chưa tính, thời gian đổi đạn lại còn chỉ được rút ngắn rất nhiều. Cứ cách bốn năm giây đối phương lại bắn một nhát, chỗ Lãnh Dạ đang đứng đã có tới hơn mười vết đạn có thể nhìn thấy rõ ràng.

Có điều sau khi cùng đối phương chiến đấu một hồi, Lãnh Dạ trong một lần phản kích lại đã nhìn ra bí mật của đối phương qua ống ngắm. Thời gian thay đạn của đối phương cũng chẳng nhanh hơn hắn, ngược lại, dựa vào tốc độ xạ kích của đối phương thì có khả năng hắn ta phải mất tới chín mười giây để đổi đạn. Sở dĩ hắn có thể cứ bốn năm giây lại bắn được một nhát hoàn toàn là vì hắn dùng một đôi súng bắn tỉa. Qua ống ngắm Lãnh Dạ đã nhìn thấy được, có một kẻ đang dựa vào sân thượng của tòa nhà lớn, hai tay mỗi tay đang cầm một khẩu súng bắn tỉa.

Một gã lính bắn tỉa, đồng thời dùng hai khẩu súng bắn tỉa bắn ra liên tục, đây là khái niệm gì? Loại tình huống này chẳng phải là không có, nhưng rất ít người có thể làm được như vậy, bởi lẽ độ khó trong đó quá cao.

Khi tay trái ngắm chuẩn và bắn ra thì tay phải đang đổi đạn, sau đó thì đổi sang tay phải bắn, tay trái đổi đạn. Chuyện nhất tâm nhị dụng như thế này rất khó mà huấn luyện, đặc biệt là ở phương diện bắn tỉa, hơn có chút phân tâm là kết quả có khả năng sẽ khác. Xạ trình khi bắn tỉa đều là ở hơn ngàn mét, nó cũng giống như khi dùng kính thiên văn và quan sát mặt trăng mật, kính rõ ràng đã điều chỉnh chuẩn rồi, ống kính cũng ngắm chuẩn rồi, nhưng chỉ cần khi thao tác ngón tay hơi chạm một làm nó rung động một chút, ống kính không biết sẽ lệch đi đến tận đâu nữa, có thể là phải cách mặt trăng mười vạn tám ngàn dặm. Cũng chính vì thế người ta mới nói sai một li đi một dặm.

Bắn tỉa cũng là như thế, chỉ cần hơi không cẩn thận một chút, viên đạn có khả năng sẽ chệch hắn mục tiêu.

Hơn nữa súng bắn tỉa đều có lực phản chấn, súng có uy lực càng mạnh thì lực phản chấn càng lớn, cho nên súng bắn tỉa đều cần phải dùng hai tay để bắn, một tay giữ chắc thân súng, một tay bóp cò, cố gắng hết sức giữ vững thân súng và làm quỹ tích viên đạn không bị chệch quá xa. Như thế bắn tỉa bằng một tay là khái niệm như thế nào đây? Gần như trên toàn thế giới cũng chẳng tìm được vài người có thể làm được điểm này một cách hoàn mỹ, nếu không giải quyết được chuyện lực phản chấn, cầm súng bắn tỉa bằng một tay bắn ra một trăm viên đạ, sợ rằng sẽ có tới chín mươi chín phát là bắn trượt.

Lãnh Dạ không tin kẻ đó lại lợi hại đến mức có thể một tay bắn súng, khả năng lớn nhất là hai khẩu súng cố định của gã đó đã được gắn cố định vào giá, không thể tháo rời. Điểm này, Lãnh Dạ dựa vào việc hắn thì không ngừng thay đổi vị trí còn đối phương thì lại cứ đứng mãi một nơi để bắn mà đoán ra.

Nhưng trong tay hắn chỉ có một khẩu súng bắn tỉa, mỗi lần đổi đạn phải mất thời gian bảy đến tám giây. Mỗi lần tìm được cơ hội tiến hành phản kích thì đối phương đã ẩn nấp lại trước một bước rồi. Mà đợi khi hắn bắn ra một viên đạn xong, thời gian đổi đạn đã lại đủ cho đối phương tiếp tục áp chế lại rồi.

Trận chiến này khiến Lãnh Dạ bực bội vô cùng, hung hăng cắn chặt răng liên tục, tự lầm bẩm nói một câu: "Sau này lão tử mà ra ngoài cũng phải mang theo hai khẩu súng. Con mẹ nó chứ!"

"Bùm!" Lại một phát đạn bắn tới, xẹt qua trên đỉnh đầu Lãnh Dạ bắn tới bức tường, vôi vữa bắn ra rơi cả vào đầu hắn.

Nhân cơ hội này, Lãnh Dạ đột nhiên nhảy bật lên, giơ súng nhắm về phía đồi phương mà nhả đạn.

Khi viên đạn ấy bay ra, gã lính bắn tỉa của Ma Quỷ đã biết trước được nguy hiểm mà tránh dưới bức tường. Đến bây giờ, tính thêm cả phát vừa bắn Lãnh Dạ mới bắn trả được ba nhát, mà ba nhát ấy đều bị tên kia tránh được.

Nhưng lần này Lãnh Dạ đã thay đổi sách lược, không nhắm bắn vào người, viên đạn bay thẳng về phía một khẩu súng bắn tỉa của đối phương. Bởi vì giá súng đã bị cố định cho nên người có thể né, nhưng súng thì không.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.