Nhân Gian Băng Khí

Chương 563: Bí ẩn khắp nơi (trung)




Bị nữ nhân thù hận là một loại phiền phức, bị một nữ nhân vừa xinh đẹp vừa hẹp hòi thù hận lại càng phiền phức hơn. Mười Một chưa từng sợ phiền phức, nhưng tất nhiên cũng không muốn tự tìm thêm phiền phức.

Mười Một không giết Âu Dương Ninh là bởi vì nàng là con gái Âu Dương Bác, và nguyên nhân khác nữa là nàng cũng chẳng thể uy hiếp đến hắn được, cùng lắm chỉ là thường ngày hay chọc ngoáy miệng lưỡi mà thôi. Đối với lời của người khác trước nay Mười Một chưa từng để trong lòng, cho dù là mắng chửi hắn hay nguyền rủa hắn, hỏi thăm tổ tông mười tám đời nhà hắn, hắn cũng chẳng hề để ý. Bạn mắng thì cứ mắng, chửi thì cứ chửi, hắn cũng chẳng mất miếng thịt nào, hơn nữa đến cha mẹ hắn là ai, tổ tông mười tám đời của hắn là ai hắn cũng còn không biết, lôi tổ tông hắn ra mắng đến chết đi sống lại hắn cũng chả quan tâm.

Từ nhỏ đến lớn Mười Một luôn là một người như thế, chính xác là người trong Ma Quỷ huấn luyện doanh đều như thế cả. Mắng người thì được gì chứ? Nếu thật sự thấy ai không thuận mắt thì cứ giết phứt đi, lãng phí nước bọt làm gì? Mắng chửi đến mức nào đi chăng nữa mà người ta không để ý đến cũng bằng phí công, tốt nhất là làm một đao cho sạch sẽ.

Đạo lý này từ nhỏ Mười Một đã hiểu rõ, hơn nữa người trong huấn luyện doanh cũng đều hiểu rõ, cho nên những người đi ra từ đó đều chẳng để tâm đến việc bị người ta mắng chửi. Cho dù cả ngày giáo quan mắng bọn họ là tạp chủng, là đồ bỏ đi, thậm chí là những câu khó nghe hơn, bọn họ vẫn đều không tức giận. Đó là bởi vì họ đều hiểu, muốn giết người thì phải dựa vào bản lĩnh, chứ không phải bằng miệng.

Dùng miệng chẳng thể mắng chết được người ta, đã không mắng chết được thì đương nhiên không có sức uy hiếp gì, đã thế thì việc gì phải làm như thế chứ?

Thân là một sát thủ thì càng cần phải nhẫn nhịn, chứ không phải động cái là nổi nóng, bị người ta mắng mấy câu mà muốn giết người ngay giữa đám đông. Nếu ngay cả nhẫn nhịn một chút mà cũng không làm được, vật kẻ đó không xứng đáng làm sát thủ, thậm chí còn chẳng thể sống sót để đi ra khỏi huấn luyện doanh.

Công phu nhẫn nhịn của Mười Một quả thật rất tốt, hắn không những có thể nhẫn nhịn, còn có thể để những câu mắng vào từ tai trái và ra bên tai phải, cho dù có mắng khó nghe thế nào hắn cũng không tức giận, người như thế mới là đáng sợ nhất. Còn những kẻ mới bị mắng một hai câu là nổi cơn lôi đình vỗ bàn vỗ ghế thực ra lại rất tầm thường, chẳng cần để ý. Người muốn thành đại sự phải không câu nệ tiểu tiết, như Hàn Tín có thể nhịn nhục mà chui qua háng tay hàng thịt, Trương Lương có thể nhẫn nhịn mà mấy bận nhặt giày, hai người họ cuối cùng đều trở thanh danh tướng thiên cổ, ấy cũng là nhờ cái tài nhẫn nhịn vậy.

Song Mười Một không nhớ thù thì không có nghĩa là lúc nào hắn cũng có thể nhẫn nhịn, Diệp Tử Mai đã từng bình luận về Mười Một rằng: Mắng hắn thì được, nhưng không thể vượt qua giới hạn của hắn, nếu không hắn sẽ giết người không chớp mắt.

Giới hạn của Mười Một chính là không được sinh ra uy hiếp với hắn, cho dù người đó là ai, chỉ cần uy hiếp tới hắn là hắn sẽ không hề do dự giết chết ngay. Cũng như Băng Mộng của Mệnh Vận vậy, nàng đã từng có sát cơ với Mười Một, cho nên Mười Một không những không cứu nàng mà còn ném đá xuống giếng, nhân lúc nàng trọng thương mà đích thân xuống tay luôn.

Lúc này, lại đến lượt Âu Dương Ninh.

Mười Một thật sự cảm nhận được sự căm hận trong ánh mắt Âu Dương Ninh, tuy còn chưa nghiêm trọng đến mức muốn giết hắn, nhưng khi một nữ nhân căm hận một nam nhân đến một mức độ nào đó, chuyện gì cũng đều có thể làm ra được. Long Quốc có câu nói rằng: thà đắc tội với tiểu nhân chứ đừng đắc tội với nữ nhân. Mười Một tất nhiên sẽ không hy vọng cuối cùng mình lại chết một cách ngớ ngẩn trong tay một nữ nhân nhìn như vô hại. Cho dù nàng ta không giết hắn, nhưng chẳng may lại ở bên cạnh Âu Dương Bác xúi giục, hoặc có động tác nhỏ nhặt nào đó làm kết hoạch của hắn thất bại, mà Mười Một thì tuyệt đối không thể chấp nhận chuyện này.

Đã như thế, chẳng bằng giải quyết phiền phức này sớm một chút.

Âu Dương Ninh còn đang nghiến răng nghiến lợi nhìn chăm chăm vào mắt Mười Một, không biết tại sao lại đột nhiên cảm thấy một cơn lạnh buốt từ sống lưng chạy vụt lên đỉnh đầu, toàn thân không khỏi run lên lẩy bẩy như bị đẩy vào hầm băng, cảm giác lạnh lẽo vô cùng.

Nàng đương nhiên không biết đây là sát khí, chỉ cảm thấy sau nháy mắt quanh mình đã trở nên lặng như tờ, dường như đến gió cũng ngừng thổi. Còn Mười Một lúc này đột nhiên trở nên rất đáng sợ, nhưng rốt cuộc là đáng sợ ở chỗ nào thì nàng lại không thể nói rõ ra được, chỉ có thể dùng từ trực giác để hình dung.

Mười Một chậm rãi ngồi xuống, chậm rãi rút thanh Trảm Nguyệt ra.

Tuy không nhìn thấy Mười Một đang làm gì, nhưng trái tim Âu Dương Ninh chợt đập thình thịch, sợ hãi lùi liên tục ra phía sau, miệng lo lắng nói: "Ngươi muốn làm gì?"

Bỗng nhiên, lưng nàng va phải một gốc cây. Text được lấy tại Truyện FULL

Âu Dương Ninh giữ chặt cổ áo, kinh hoàng kêu lên: "Ngươi muốn làm gì? Ngươi dám động vào ta, cha ta nhất định sẽ không tha cho ngươi!"

Mười Một đang nhìn nàng, con mắt trái của hắn có thể nhìn rõ được bộ dạng kinh hãi của Âu Dương Ninh. Hắn chỉ cần khẽ vung tay lên, phiền phức này sẽ vĩnh viễn biến mất.

Mười Một từ từ đưa Trảm Nguyệt lên, rồi đột ngột chém mạnh xuống cổ Âu Dương Ninh...

Chợt, Âu Dương Ninh khóc ré lên: "Chị! Cứu em với...! Hu hu..."

Trảm Nguyệt còn chưa chạm vào tóc nàng thì đã dừng lại, luồng gió do cánh tay Mười Một tạo ra thổi tung tóc Âu Dương Ninh lên. Nhưng nàng đã sợ hãi đến mức chẳng cảm thấy gì, hai tay ôm mặt khóc nức nở.

Còn Mười Một cũng đang nhìn thanh Trảm Nguyệt trên tay phải mình với vẻ nghi hoặc.

Đao này, hắn không ngờ lại không chém xuống nổi.

Tại sao lại như vậy? Hắn cũng không biết, chỉ là vừa rồi khi Trảm Nguyệt sắp cắt đứt cổ họng Âu Dương Ninh, trong lòng hắn chợt nổi lên một cảm giác rất không thoải mái, dường như chỉ cần giết Âu Dương Ninh, hắn sẽ gặp phải một tai họa rất lớn. Cũng chính vì cảm giác này nên hắn mới dừng tay.

Lần đầu tiên, đây là lần đầu tiên hắn do dự lúc giết người.

Từ khi giết người đầu tiên cho đến bây giờ, số người chết trong tay hắn đã nhiều không đếm xuể, trong đó còn có không ít những người vô tội bị liên lụy, thậm chí còn có cả trẻ nhỏ và phụ nữ không tấc sắt trong tay. Đôi tay này của hắn đã thấm đẫm máu tanh, nhưng giết bao nhiêu người như thế hắn vẫn chưa từng cảm thấy có lỗi bao giờ, thậm chí mỗi lần nhìn thấy người mình giết nằm xuống, nhìn dòng máu lênh láng chảy bên người họ, hắn chẳng có cảm giác gì. Trái tim của hắn, sớm đã tê cứng lại rồi.

Tại sao lần này lại có cảm giác quái lạ như thế?

Hắn đang sợ điều gì?

Hay là kiêng kỵ ai?

Âu Dương Bác ư? Không, Mười Một nắm chắc có thể giải quyết sạch sẽ sau khi giết Âu Dương Ninh, Âu Dương Bác sẽ chỉ cho rằng là nàng bị bắt kẻ bắt cóc giết chết, chứ không hoài nghi đến hắn. Cho dù sau này Âu Dương Bác có thật sự tra ra được, Mười Một cũng không sợ, cùng lắm là lại có thêm một thế lực nữa truy sát hắn, và hắn không thể tiếp tục ở lại Long Quốc nữa mà thôi.

Long Hồn ư? Cũng không phải, trước nay Mười Một chưa từng sợ Long Hồn, nếu không hắn đã không giết những người ở quán bar để thử Long Hồn như thế. Hơn nữa giữa hắn và Long Hồn không phải mới trở mặt lần đầu, thêm lần nữa cũng nào có chi.

Âu Dương Ninh vẫn đang ôm mặt khóc, hai hàng lệ nóng sớm đã chảy đầy mặt. Bộ dạng của nàng lúc này quả thực vô cùng đáng thương.

Đỗ quyên đổ huyết lệ, ai người lại chẳng thương?

Nhìn bộ dạng của nàng, đáy lòng Mười Một không khỏi hiện lên hình ảnh Âu Dương Nguyệt Nhi. Hắn nhớ lại lúc mình cùng Nguyệt Nhi thập tử nhất sinh nơi sa mạc, Nguyệt Nhi cũng từng thất thần mà khóc nức lên như thế.

Lần ở Ôn Thành, Nguyệt Nhi cũng từng khóc thế này, đôi hàng lệ nóng ấy, câu nói thì thào ấy, nụ hôn ly biệt ấy, tất cả cứ lởn vởn trong lòng Mười Một mãi đến giờ, trên đời này liệu có bao nhiêu cô gái có thể tùy tiện hứa một lời hứa cả đời như thế?

Chưa hết, buổi ban ngày hôm nay, lúc Nguyệt Nhi nằm trên lưng Mười Một, trong mơ nàng còn lẩm bẩm hai chữ "Mười Một". Tại sao không phải là Sở Nguyên? Bởi vì trong lòng nàng, Mười Một vĩnh viễn là Mười Một mà lần đầu nàng gặp, Mười Một trong lòng nàng không hề thay đổi, và nàng cũng không hề thay đổi. Nguyệt Nhi vẫn là Âu Dương Nguyệt Nhi nguyện chờ Mười Một cả đời kia.

Lặng lẽ thu lại thanh Trảm Nguyệt, Mười Một cuối cùng cũng biết tại sao mình do dự.

Bởi vì Âu Dương Nguyệt Nhi, bởi vì Âu Dương Ninh là em của nàng. Bởi vì nếu Âu Dương Ninh chết, nàng nhất định sẽ rất đau lòng.

Mười Một có thể giết hết người trong thiên hạ, có thể đấu đá sống chết với những tổ chức khổng lồ, có thể phản bội Long Quốc, trở mặt với Long Hồn, có thể vì một lời hứa nhỏ nhoi mà đồng quy vu tận với Trần gia.

Vậy nhưng, hắn lại không thể nhìn thấy một người con gái khóc.

Đây liệu có phải là thứ gọi là tình cảm mà Sở Hải Lan bảo hắn tìm kiếm, và hắn cũng đang tìm kiếm không ngừng không?

Mười Một không biết tình cảm là thứ gì, hắn chỉ cảm thấy mình không thể làm chuyện khiến Nguyệt Nhi thương tâm. Nếu đây chính là tình cảm, hắn thà không cần còn hơn. Tình cảm khiến người ta mệt mỏi, khiến người ta tổn thương, và tình cảm quá nặng nề.

Nếu đây thật sự là tình cảm, vậy là vì cảm tình mà lần đầu tiên hắn do dự khi giết người, lần đầu tiên hắn có cảm giác như đại họa sắp đến, trời cao sắp sụp xuống.

Hắn ghét tình cảm, ghét cái cảm giác này. Hắn rất không thích cái sự co đầu rụt cổ như thế.

Thì ra gánh nặng mà giáo quan nói chính là thế này đây, tình cảm là gánh nặng, cuối cùng hắn đã hiểu.

Mười Một thở dài một hơi, chậm rãi đứng dậy, đưa tay về phía Âu Dương Ninh nói: "Đi thôi!"

"Đừng chạm vào ta!" Âu Dương Ninh đẩy tay Mười Một ra, khóc nức lên nói: "Ta không cần ngươi giả vờ tốt bụng! Ngươi cút đi cho ta! Ta không muốn nhìn thấy ngươi!"

Mười Một chẳng nói năng gì, đứng đó nhìn nàng, sau đó thì quay người và biết mất trong màn đêm sâu thẳm.

Âu Dương Ninh khóc lóc một lúc mới dừng lại, lau những giọt nước mắt còn đọng lại trên mặt rồi ngẩng đầu nhìn về phía trước, và nàng kinh hãi phát hiện nơi ấy chẳng có ai. Tuy rằng trong rừng tối om, nhưng còn chưa đến mức đưa tay ra không thấy được năm ngón, vẫn còn có một vài ánh trăng lọt qua kẽ lá chiếu xuống, dựa vào chút ánh sáng này vẫn còn có thể miễn cưỡng nhìn thấy một chút.

Âu Dương Ninh kinh hoảng bò dậy nhìn quanh bốn phía, thật sự không thấy Mười Một đâu, nàng không nén nổi kêu lên: "Đầu gỗ!"

Chỉ có tiếng lá cây xào xạc trả lời nàng, cùng với những tiếng động vật kêu không viết từ đâu vang đến.

Rừng rậm tối om lập tức lại trở nên trống rỗng, trở nên âm u.

Âu Dương Ninh cảm thấy toàn thân lạnh mắt, không nén nổi hai tay ôm chặt ngực, gọi: "Đầu gỗ!"

Vẫn không có ai trả lời nàng.

Âu Dương Ninh không nén nổi lại bắt đầu khóc lóc, miệng gọi: "Đầu gỗ đáng chết, ta nhất định sẽ không tha cho ngươi. Chị... hu hu... anh..."

Lúc này Âu Dương Ninh thật sự sợ hãi rồi, nàng dựa lưng ngồi xổm dưới gốc cây, toàn thân run lẩy bẩy cuộn tròn lại. Mắt nàng không hề chớp lấy một cái nhìn quanh bốn phía, cũng chỉ có cái cây sau lưng mới đem lại cho nàng chút cảm giác an toàn. Nước mắt của nàng không ngừng tuôn ra, nhưng nàng không dám lau nước mắt, sợ rằng khi bỏ tay xuống lại đột nhiên có một thứ gì đó đột ngột xuất hiện trước mắt.

Thậm chí nàng còn sợ rằng tiếng khóc của mình có thể dẫn thứ gì đó tới, một cánh tay bịt chặt miệng không cả dám thở mạnh, nhưng nước mắt vẫn cứ rất không nghe tời tuôn ra rào rạt, chảy từ trên mặt xuống làm ướt hết cả vạt áo.

Chính lúc này, Âu Dương Ninh chợt nghe thấy sau lưng có thứ gì đó đang chạy. Không sai, đó là tiếng một thứ gì đó đang chạy nhanh qua những lùm cây thấp, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng động khi dẫm phải cành cây khô. Âu Dương Ninh như chim sợ cung tên nhảy bật dậy, mắt không chớp nhìn chăm chăm vào hướng ấy, thân thể run lên dữ dội.

"Xoạt!" Một bóng người đột nhiên nhảy ra khỏi bụi cây thấp.

"Ối!" Âu Dương Ninh hai tay che mặt ngồi xổm xuống kêu ré lên.

"Câm miệng!" Bóng đen kia đột nhiên quát lên.

Âu Dương Ninh ngẩn ra, ngẩng đầu lên với vẻ khó mà tin nổi, thử dò hỏi: "Đầu gỗ hả? Là ngươi sao?"

Mười Một bước nhanh tới kéo tay nàng, nói: "Mau đi thôi."

"Buông tay ra!" Âu Dương Ninh giãy dụa vài cái, không những không thể thoát khỏi "ma trảo" của Mười Một, ngược lại còn bị hắn lôi về phía trước.

Âu Dương Ninh cố gỡ những ngón tay của Mười Một ra, lầm bầm: "Buông tay ra, ta không cần ngươi giả vờ tốt bụng. Có giỏi thì ngươi đi đi, quan tâm đến ta làm gì?"

Mười Một bực mình kéo nàng ra phía trước, khom người xuống vác nàng lên vai rồi chạy nhanh đi.

Âu Dương Ninh ở bên vai Mười Một giãy dụa dữ dội, không ngừng kêu lên: "Buông ta ra! Đầu gỗ đáng chết đầu gỗ thối tha, ta không cần ngươi quan tâm! Ngươi cút đi cho ta!"

Mười Một không để ý đến, cõng nàng đi một hồi, trước mặt chợt sáng bừng ánh lửa.

Phía trước có một đống lửa đang cháy, lửa đã không còn mạnh nữa. Bên đống lửa có mấy chiếc mũ sắt vứt bừa bãi, còn có hai bình nước và mấy khẩu súng hơi bắn đạn cao su, ngoài ra thì chẳng có bóng người nào.

Mười Một vác Âu Dương Ninh đi vòng qua chỗ có đống lửa, tiếp tục chạy về phía trước, Âu Dương Ninh dùng sức vỗ vào vai hắn kêu lên: "Đầu gỗ, bên kia có lửa, bên kia có người kìa! Đầu gỗ!"

"Vừa nãy ta đi qua rồi." Mười Một vừa chạy vừa nói: "Ở đó không có người, cũng không có thi thể, chỉ có mấy bãi máu còn lưu lại trên mặt đất thôi."

Âu Dương Ninh cả kinh hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"

"Giống chúng ta, bị tập kích."

Thấy đôi chân Âu Dương Ninh còn đang giãy, Mười Một bực mình vỗ mạnh lên mông nàng một nhát, giọng uy hiếp: "Nếu muốn chết thì ở lại, ta không quan tâm đến cô đâu."

Âu Dương Ninh kêu a lên một tiếng, tay ôm chỗ mông bị đánh, cắn răng kêu lên: "Ngươi lại đánh ta, ta sẽ nhớ kỹ, thù này ta nhất định sẽ báo! Đặt ta xuống! Ta tự đi được, không cần ngươi giả vờ tốt bụng!"

Mười Một tiếp tục chạy về phía trước, nói: "Nếu cô có thể theo kịp ta, ta để cô tự đi."

"Ta…" Âu Dương Ninh vừa muốn phản bác, lúc này mới phát hiện thì ra mình không chú ý đến tốc độ của Mười Một quả thực rất nhanh, hai hàng cây bên cạnh cứ chạy qua ào ào.

Âu Dương Ninh vẫn đạp đạp chân kêu lên: "Toàn thân ngươi đều là xương, đè bụng ta đau quá!"

Đang lúc chạy Mười Một đột nhiên ném Âu Dương Ninh ra phía sau, Âu Dương Ninh còn chưa kịp kêu lên thì hắn đã đưa hai tay đỡ lấy cặp đùi nàng, cõng lên lưng. Trong cả quả trình ấy hắn chưa từng dừng lại chút nào.

Hai tay Âu Dương Ninh ôm chặt cổ Mười Một theo phản xạ, sau đó đột nhiên nghĩ đến điều gì đó lại buông tay ra, để ngực mình giữ khoảng cách với lưng Mười Một, căm hận nói: "Đầu gỗ, ta sẽ không cảm kích ngươi đâu. Ngươi nhớ lấy, ngươi đánh ta hai lần, thù này ta nhất định sẽ báo!"

"Tùy." Nửa thân trên Mười Một hơi nghiêng đi một chút, lao về phía trước như một mũi tên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.