Nhân Gian Băng Khí

Chương 567: Đêm yên lành




"Còn có một việc." Thủy Nhu nhỏ giọng nói: "Tổ phó bảo tôi nói cho anh biết."

"Chính là Mệnh Vận Mười Ba và còn có những thủ hạ của hắn, vốn dĩ họ vẫn luôn trong giám sát của chúng ta, nhưng ngay vào hai ngày trước chúng đột nhiên biến mất ngay trước mắt chúng ta, làm thế nào cũng không tìm được. Hiện tại tổ chức vì chuyện Mười Ba đột nhiên biến mất nên rất khẩn trương, do đó chuyện phái viện quân tới chi viện chúng ta trong chốc lát chưa thể sắp xếp."

Mười Một gật đầu, Mười Ba quả thực còn quan trọng hơn so với cơ nhân chiến sĩ, thân là nhân vật trong danh sách cấm kỵ, Long Hồn đối với hắn luôn luôn vừa sợ vừa hận lại vừa không thể làm được gì. Nguyên nhân chủ yếu nhất còn bởi Mười Ba nắm giữ trong tay bộ đội Mệnh Vận, nếu hắn thực sự nghĩ quẩn, tại thủ đô Long Quốc làm ra vài sự kiện khủng bố thì chỉ e Long Quốc bất kể là địa vị quốc tế hay kinh tế đều sẽ xuống dốc không phanh. Đây chính là nguyên nhân Long Quốc luôn kiêng kỵ Mười Ba. Mà Đán Đao tương tự cũng nằm trong danh sách cấm kỵ, tuy trong tay không có thực lực hùng hậu như Mười Ba nhưng sự giảo hoạt của Đán Đao thiên hạ đều biết. Chứ nếu không cũng sẽ không được xưng là Ảnh Tử Thích Khách. Muốn bắt lão thì phải trả một cái giá khá lớn. Từ tình thế trước mắt của Long Hồn thì thấy, họ không đủ vốn liếng để có thể trả, cho nên Long Hồn đối với Đán Đao một mực áp dụng phương thức cảnh cáo và uy hiếp, không thi hành thủ đoạn cương quyết. Nhưng tin rằng qua khoảng thời gian mẫn cảm này, nếu Đán Đao còn ở Long Quốc thì Long Hồn sẽ có hành động đối với lão. Còn về Mười Ba, Long Hồn có lẽ là giữ vững lập trường có thể đuổi thì đuổi, đuổi không được thì phải nghĩ cách ra tay thôi.

Đây chính là thực lực, ai bảo trong tay Mười Ba nắm Mệnh Vận chứ? Lực chiến đấu của Mệnh Vận cả thiên hạ đều biết, nếu họ thực sự liều mạng cùng chết thì bất kể là Long Quốc hay Long Hồn quả thực đều không tiếp thụ nổi.

Mười Một nhớ tới buổi nói chuyện Đán Đao nói với hắn trong quán bar, khi ngươi nắm giữ đủ thực lực thì người khác mới không dám tùy tiện động tới ngươi.

Thực lực… Có lẽ, thực sự phải suy xét về thế lực bí mật bồi dưỡng mình rồi. Chỉ là loại chuyện này nói dễ hơn làm biết bao nhiêu lần?

"Anh đang nghĩ gì vậy?" Thủy Nhu hỏi.

"Không có gì." Mười Một lắc đầu hỏi lại: "Mười Ba đi đâu rồi?"

"Không biết, giống như đã bốc hơi rồi vậy, tổ chức thậm chí thông qua các bộ các ngành chính phủ đều không thể tìm thấy hắn."

Mười Một nhìn ngọn lửa rơi vào trong suy tư. Mười Ba có thể dưới sự giám sát của Long Hồn đột ngột biến mất, chỉ có thể chứng minh bọn họ sớm có chuẩn bị. Mười Ba và Đán Đao lần lượt tới Long Quốc là vì cái gì? Bọn họ làm thế nào lại mất tích ngay trước mắt Long Hồn? Muốn giấu diếm được Long Hồn trừ phi họ ở Long Quốc có thế lực ẩn dấu mình, hơn nữa thế lực này còn vô cùng cường đại.

Chẳng nhẽ… là Long Hải Du?

Đôi mắt Mười Một bỗng dưng ngời sáng, nếu quả thực là Long Hải Du thầm giúp đỡ, hắn ngược lại không thấy bất ngờ gì nữa. Nhưng Long Hải Du làm như vậy không sợ dẫn phiền toái cho Long gia sao? Hơn nữa đám Mười Ba có thể đi đâu nữa chứ?

"Băng." Thủy Nhu thấp giọng nói: "Phó tổ trưởng bảo chúng ta sáng sớm mai trở lại bờ biển chờ, muộn nhất trong chiều mai sẽ có kết quả. Đến lúc ấy cho dù tổ chức không điều nổi người tới thì ông ta cũng sẽ điều hải quân tới đưa chúng ta rời đi an toàn."

"Cô nói với họ chuyện Khang Hữu Nghiệp bị thương chưa?"

"Nói rồi." Thủy Nhu gật đầu.

Mười Một ngẫm nghĩ nói: "Ngày mai tiếp tục đi tìm nguồn nước."

Thủy Nhu giật mình nói: "Vì sao?"

Mười Một lắc đầu không nói.

Thủy Nhu ra sức nhíu mày nói: "Tiếp tục đi vào quá nguy hiểm, đám người Lâm đại ca và Nguyệt Nhi tỷ…"

Mười Một bỗng chất vấn: "Cô cảm thấy binh lính quân đội đụng phải đám quái vật ấy sẽ thắng ư?"

"Điều này…" Thủy Nhu tuy không rõ Mười Một vì sao lại đột nhiên hỏi tới vấn đề này, ngẫm nghĩ xong vẫn nói đúng sự thực: "Nếu là binh lính riêng lẻ chiến đấu, binh lính khẳng định không phải đối thủ của đám quái vật nọ. Nhưng quân đội nhiều người…"

"Cô có từng nghĩ qua vì sao quái vật muốn bắt người mà không phải trực tiếp giết họ hay chưa?"

Thủy Nhu bỗng cả kinh: "Chẳng nhẽ chúng muốn sinh sản hàng loạt loại quái vật ấy?"

"Hẳn thế." Mười Một gật đầu nói: "Tốc độ chúng rất nhanh, lực lượng rất lớn, đồng thời đạn bắn không chết. Nếu sáng mai thực sự có quân đội mạo muội tiến vào, khẳng định sẽ tặng cho chúng một bữa máu tươi."

Vẻ mặt Thủy Nhu trở nên có chút khó coi: "Vậy chúng ta phải làm sao?"

"Trước khi quân đội tiến vào, tìm được căn cứ bồi dưỡng và số lượng cụ thể của chúng."

Thủy Nhu cắn răng nói: "Hai người chúng ta thì có thể tiến vào, nhưng bọn Lâm đại ca…"

"Đến lúc ấy cô chỉ cần bảo vệ đám ba người Âu Dương Lâm là đủ rồi. Lúc cần thiết hãy dùng năng lực của cô."

Thủy Nhu lo lắng nhìn thoáng qua đám người Âu Dương Lâm ở bên kia, tâm trí nàng rất rõ ràng nếu như tiếp tục xâm nhập thì nguy hiểm sẽ càng lớn. Tuy rằng với năng lực của nàng bảo vệ tốt ba anh em nhà Âu Dương thì hẳn không có vấn đề gì, nhưng người khác chỉ e sẽ chẳng may mắn như vậy. Nhưng Mười Một nói đích xác cũng có đạo lý, đám quái vật này ẩn trong bóng tối tới lui như gió, trừ phi trực tiếp nổ vỡ vụn, bằng không súng cũng bắn không chết. Huống chi ai biết được chúng có số lượng bao nhiêu? Vạn nhất nếu thực sự còn có rất nhiều, sáng mai quân đội mạo muội xông vào, khẳng định sẽ bị thương vong rất lớn.

Mười Một thấy khuôn mặt Thủy Nhu mang đầy vẻ sầu lo, từ trong đống lửa chụp lấy một nhành cây đang cháy đưa tới trước mặt nàng. Thủy Nhu hơi sửng sốt, không rõ dụng ý của Mười Một khi làm như vậy. Song nàng lập tức có phản ứng, dùng lửa, lũ kia rất sợ lửa.

"Đúng rồi!" Thủy Nhu lập tức từ buồn sang vui: "Chúng ta có thể báo cho họ, khi quân đội tiến vào đảo thì phối hợp thêm ít súng phun lửa."

"Họ sẽ không đồng ý." Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL

"Ặc? Vì sao?"

Mười Một bực mình nói: "Cả hòn đảo đều là rừng cây, làm như vậy chỉ sẽ tạo lên hỏa hoạn rừng, hậu quả chúng ta không thể tiếp thụ nổi."

"À…" Thủy Nhu bất đắc dĩ gật đầu, nếu thực sự cầm súng phun lửa phun, rừng rậm cả hòn đảo đều bị cháy sạch. Trước không nói trên hòn đảo này đều là tài nguyên thuộc về quốc gia, chỉ riêng chuyện sau này làm sao giải thích với dân chúng cũng là một vấn đề khiến người ta đau đầu.

Mười Một vứt cành cây về trong đống lửa, nói: "Đi nghỉ ngơi đi, ngày mai tiếp tục tìm nguồn nước."

"Ừm." Tuy súng phun lửa không thể dùng, nhưng tìm một nơi trống trải đốt đống lửa chung quy cũng không có vấn đề. Nghĩ đến việc người khác cũng có chỗ dựa dẫm, Thủy Nhu như cũng yên tâm hơn nhiều, gật đầu đi tới một bên nghỉ ngơi. Gãy một cánh tay, hơn nữa luôn phải nhịn đau, thể lực của nàng tiêu hao rất lớn, không đến chốc lát đã mơ mơ màng màng ngủ.

Âu Dương Lâm ngồi một bên câu được câu không tán gẫu với Bạch Quản, trông dáng vẻ hắn cũng biết tâm tư hắn không đặt vào cuộc trò chuyện. Thỉnh thoảng hắn lại lén lút ngó Thủy Nhu, trên gương mặt vẫn còn đang đỏ ửng. Tuy Mười Một và Thủy Nhu đều biết Âu Dương Lâm vốn dĩ là không nhìn thấy gì, bởi Thủy Nhu chỉ đi gọi điện thoại chứ không phải tiểu tiện cho nên Thủy Nhu sau khi quay về cũng rất thoải mái chứ không bị mất tự nhiên. Nhưng Âu Dương Lâm thì không như vậy, hắn chỉ nhớ lúc hắn chạy vào trong rừng thì nhìn thấy loáng thoáng một bóng người ngồi trong bụi cỏ nên gần như là vô ý thức chiếu đèn pin cầm tay về phía mặt Thủy Nhu. Thuỷ Nhu chỉ vì giật mình tưởng Âu Dương Lâm tới nhìn trộm cho nên mới kêu thành tiếng.Tuy chủ ý của hắn không phải muốn đi rình trộm, nhưng đụng phải chuyện như vậy thì bảo sao có thể không xấu hổ vạn phần chứ.

"Ôi." Âu Dương Lâm thở dài, như muốn phát tiết ra nỗi xấu hổ trong lòng.

Gặp phải chuyện như thế, bảo hắn sau này sao có thể đối mặt với Thủy Nhu chứ?

"Sao vậy?" Bạch Quản ngồi bên cạnh hắn hỏi.

"Không." Âu Dương Lâm lắc đầu nhìn thoáng qua Khang Hữu Nghiệp đang hôn mê, nói: "Sớm mai ngươi theo ta đi làm bộ cáng khiêng Tiểu Khang nhé."

"Ừm." Bạch Quản không hề phản đối gật đầu hỏi: "Hai tên mặc đồ trắng tối nay rốt cuộc là thứ gì?"

"Quỷ mới biết chúng là cái quái gì." Âu Dương Lâm trợn mắt nói.

"Bạch Quản cười khổ nói: "Không phải là…?"

"Cái rắm!" Âu Dương Lâm tức giận nói: "Nếu là quỷ, Sở Nguyên có thể cứu Tiểu Ninh về ư? Ngươi tưởng hắn là Mao Sơn đạo sĩ à?"

Bạch Quản xoa xoa mũi hỏi: "Sở Nguyên thực sự là bạn ngươi?"

"Ừ."

"Hắn chỉ là một người làm công?"

"Đúng vậy."

Bạch Quản chưa từ bỏ ý định tiếp tục hỏi: "Sao ta nhìn hắn hoàn toàn chẳng giống một người làm công bình thường nhỉ? Bản lãnh của hắn cũng quá cao đấy chứ?"

"Hắn ngày trước từng đi lính." Âu Dương Lâm thuận miệng nói: "Còn là một bộ đội đặc chủng được bồi dưỡng trọng điểm, ta quen với hắn chính là vào lúc ấy."

"Hả? Đi lính ư?" Bạch Quản nhìn kỹ Mười Một rồi nói: "Không phải chứ? Ta từng xem qua tư liệu của hắn, hắn chỉ học ở trung học Chiết Nam sau đó đỗ thẳng vào đại học Chiết Nam. Sau khi tốt nghiệp đại học thì vào làm luôn ở xưởng may, chính là công việc hiện tại chưa từng rời khỏi. Trong này không có ghi chép hắn từng đi lính."

"Hả?" Âu Dương Lâm hơi sửng sốt, ý thức được mình đã chui vào thòng lọng của Bạch Quản. May thay Âu Dương Lâm cũng chẳng phải người thường, tùy cơ ứng biến nói: "Ngươi tra không được là bình thường. Ngươi không biết mỗi một quốc gia đều bồi dưỡng đặc công bí mật của mình ư?"

"Hả? Hắn…"

"Suỵt!" Ngón trỏ Âu Dương Lâm khẽ đặt lên môi ra hiệu Bạch Quản nín giọng nhỏ tiếng nói: "Hắn là đặc công bí mật được bồi dưỡng trọng điểm trong quân đội, khi được điều đi xuống Chiết Nam thì bình thường chính là thân phận người thường. Ta nếu không phải sớm quen biết hắn từ lâu thì chỉ e ta cũng không biết được. Ừm, quốc gia muốn sửa hồ sơ tư liệu cá nhân thì rất dễ dàng chứ?"

"Thì ra là thế." Bạch Quản gật đầu nói: "Chẳng trách hắn có bản lãnh lợi hại như thế, ta đã nhìn lầm rồi."

"Đừng nghĩ kéo hắn nhập bọn, hắn sẽ không gia nhập Thiếu Hoàng Phái, hơn nữa quân đội cũng không cho phép những đặc công của họ kết bè kết phái."

Bạch Quản cười khan hai tiếng nói: "Yên tâm đi, điểm này ta rõ. Ta cùng lắm cũng chỉ muốn kết bạn với hắn thôi." Ngừng một chút, Bạch Quản lại hỏi: "Ơ, Tiểu Nhu kia cũng thế à?"

"Tiểu Nhu?" Trong mắt Âu Dương Lâm lóe lên một tia khác thường, lắc đầu nói: "Tiểu Nhu không phải đâu, nàng và Sở Nguyên chỉ là bạn bè."

Bạch Quản có chút không tin nói: "Nhưng thân thủ Tiểu Nhu cũng rất cao minh mà."

Âu Dương Lâm trừng mắt nói: "Đó là vì cô ấy không giống đám người chỉ biết ăn chơi nhảy múa như các ngươi, nghe nói Tae Kwon Do và Karatedo của nàng đều là đai đen đó. Ngươi được không? Nếu cho ta tống ngươi vào trong quân đội huấn luyện đặc biệt hai năm, ta bảo đảm ngươi cũng không kém hơn nàng."

"Ta? Khục khục." Bạch Quản cười khan hai tiếng nói: "Ta tốt hơn hết là quên đi, loại khổ cực ấy ta quả không chịu nổi. Tuy nhiên nói đi phải nói lại, Tiểu Nhu thực sự rất đặc biệt đấy, ta lần đầu tiên nghe nói có thiên kim tiểu thư nhà giàu chịu khổ học võ đấy."

Âu Dương Lâm tức giận nói: "Người ta thích luyện võ, ngươi quản được sao?"

Bạch Quản không muốn tiếp tục tranh cãi vấn đề này với Âu Dương Lâm, lảng tránh hỏi: "Đúng rồi, Sở Nguyên có quan hệ gì với Nguyệt Nhi vậy?"

"Quan hệ gì?" Âu Dương Lâm mân mê mũi hắn, câu này quả thật đã hỏi khó hắn. Cười khổ nói: "Hẳn là loại quan hệ lão gia nhà ta cũng không phản đối."

"Ồ?" Bạch Quản hơi giật mình hỏi: "Bác thúc biết rồi?"

"Sớm đã biết rồi."

"Bác thúc cũng biết thân phận đặc công của hắn à?"

"Nói nhảm, nếu không ngươi cho rằng hắn sao có thể tiếp xúc được với lão gia nhà ta?" Âu Dương Lâm lắc đầu, thầm thở dài một hơi. Bạch Quản thực sự lợi hại, vòng đi vòng lại càng vòng càng xa, hết lần này tới lần khác lại hỏi đúng chỗ hiểm. Âu Dương Lâm luôn luôn thẳng tính, không thích mấy lời quanh co lòng vòng như thế. Nói chuyện với Bạch Quản đều phải tỉnh táo đề phòng, chỉ sợ vạn nhất không cẩn thận trúng chiêu, để hắn nhìn ra sơ hở.

"Nhưng ta thấy Tiểu Ninh dường như rất phản đối…"

"Tiểu Ninh à…" Âu Dương Lâm gãi đầu, phiền não nói: "Tiểu Ninh và hắn ngày trước có chuyện hiểu lầm, tính tình con bé ấy luôn thù dai, đã nhiều năm như vậy mà vẫn thích gây rắc rối."

Bạch Quản rất có hứng thú hỏi: "Trước kia xảy ra chuyện gì à?"

"Không có gì, đều là chuyện vặt vãnh thôi, hơn nữa đều là Tiểu Ninh khiêu khích trước." Không đợi Bạch Quản nói, Âu Dương Lâm phất tay nói: "Không nói nữa, ngươi nghỉ ngơi sớm chút, sớm mai còn phải lên đường đó."

"Lên đường…" Nghĩ tới ngày mai có khi lại đụng phải cái lũ tới lui như gió, quỷ không ra quỷ kia, Bạch Quản không khỏi run rẩy.

Âu Dương Lâm dường như không có hứng thú tán gẫu với hắn nữa, kiểm tra thương thế Khang Hữu Nghiệp một lượt sau đó phủi mông chạy về ngồi một chỗ với Nguyệt Nhi và Âu Dương Ninh.

Đêm nay, ngoại trừ Thủy Nhu tiêu hao thể lực rất lớn và Khang Hữu Nghiệp bị thương hôn mê, những người khác đều căng thẳng thần kinh không dám ngủ. Chỉ có Âu Dương Ninh vô ưu vô lo và Âu Dương Nguyệt Nhi tinh thần mệt mỏi dựa sát lẫn nhau, đến sau nửa đêm cũng bất tri bất giác tựa nhau cùng ngủ.

Đống lửa thiêu cháy cành cây phát ra thanh âm lách tách, Mười Một cả đêm đều cô đơn ngồi chất lửa nhìn chằm chằm vào ngọn lửa không biết đang nghĩ cái gì. Hắn quả thật rất hy vọng gặp lại cơ nhân chiến sĩ để hắn thử xem lũ này có thực sự sợ lửa hay không, đáng tiếc lũ cơ nhân chiến sĩ ấy dường như có trí tuệ không kém, biết mấy người bọn họ không dễ đụng vào nên cả một đêm cũng chẳng thấy một cơ nhân chiến sĩ nào tới nữa.

Mà đêm nay, mọi người trải qua một đêm trong nơm nớp lo sợ.

Sáng sớm hôm sau, Âu Dương Lâm và Bạch Quản chặt những cành cây thô to dùng sợi mây buộc lên làm một chiếc cáng đơn giản, nâng Khang Hữu Nghiệp lên trên, do Bạch Quản và Trương Hoàng khiêng đi.

Khiến người ta lo lắng chính là, Khang Hữu Nghiệp đã phát sốt, đáng tiếc mọi người không có dược phẩm cũng không có thiết bị truyền tin cầu cứu, duy nhất có thể làm chính làm mau chóng tìm được nguồn nước, cho hắn uống nhiều chút nước. Song cũng còn may mắn là Thủy Nhu tương tự cũng bị thương mà dường như không bị ảnh hưởng, ngủ một giấc dậy sau đó ngược lại tinh thần tốt hơn rất nhiều. Nếu không phải tay trái nàng còn quấn cành cây thì mọi người đều cho rằng tay nàng căn bản chưa từng bị thương. Uẩn khúc trong đó cũng chỉ có Mười Một mới biết, Thủy Nhu đêm qua đã lén lút dùng dị năng, chứ nếu không nàng sáng nay khẳng định sẽ vì nhiễm trùng vết thương như Khang Hữu Nghiệp mà dẫn tới phát sốt rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.