Trong rừng, một tiểu đội ba người lưng dựa vào nhau, hướng về chân núi vừa đi vừa tìm kiếm. Ba người này đều im lặng không nói chuyện, nét mặt cả ba âm trầm, ánh mắt đảo xung quanh, giống như là nghĩ rằng chỉ sợ bỏ lỡ thứ gì đó. Hơn nữa, cách họ sử dụng phòng ngự trận vòng tròn cầm súng đi trong tư thế đề phòng, có thể thấy rõ ràng họ là người đều đã trải qua huấn luyện trong quân đội, có kinh nghiệm chiến đấu phong phú.
Đột nhiên, một đám chim chóc sợ hãi bay vọt lên, lúc này, cả ba người đều phản ứng rất nhanh, nâng súng ngắm hướng về phía chim chóc bay ra. Đúng vào lúc này, phía sau ba người, một đạo hư ảnh với tốc độ nhanh không thể tưởng tượng lướt tới. Ba người này còn chưa kịp phản ứng, đạo hư ảnh đó đã mạnh mẽ tiến vào giữa ba người, "Binh, binh, binh!" ba quyền giống như là đồng thời vang lên, ngay sau đó cả ba bóng người chia làm ba hướng bay ra, khi ngã trên mặt đất đã biến thành ba cỗ thi thể.
Mà trước khi ba người ngã xuống đất, kẻ vừa ra tay nọ đã nhanh chóng xuyên vút vào rừng, tựa như là đã biến mất tăm.
Không đến một phút sau, liền có hai nhóm nhỏ tổng cộng là sáu người, từ hai hướng khác nhau nhanh chóng chạy đến. Khi nhìn thấy ba thi thể trên mặt đất, sắc mặt sáu người đồng thời biến đổi. Một trong số đó nói vào tai nghe vài câu bằng tiếng Tiểu Trùng Quốc mà Mười Một nghe không hiểu, rồi sau đó sáu người lại hợp thành một tổ, lấy khu vực phát hiện thi thể làm trung tâm, chậm rãi hướng ra xung quanh để tìm kiếm.
Sau khi tiểu đội mới lập bởi sáu người rời đi không lâu, Mười Một từ mặt sau gốc cây đại thụ đi tới, đầu tiên là nhìn về phía sáu người biến mất, lại quay đầu nhìn về phía sườn núi bên kia, thần sắc có chút ngưng trọng lẩm bẩm nói: "Tiểu Trùng Quốc, Nhật Sơ?"
Nhật Sơ là quân đoàn vũ trang bí mật của Tiểu Trùng Quốc là giống như Phong Dã Tổ, đều là do cao tầng của Tiểu Trùng Quốc trực tiếp lãnh đạo. Nhật Sơ quân đoàn là những nhân tài ưu tú nhất được chọn lọc từ những chiến sĩ tinh nhuệ nhất ở khắp các nơi trên đất nước Tiểu Trùng Quốc. Sau khi trải qua đào thải bởi phương thức huấn luyện khắt khe, những chiến sĩ có thể sống sót đến cuối cùng lập tức được gia nhập Nhật Sơ quân đoàn. Từ đó, có thể tưởng tượng ra lực chiến đấu của thiết huyết quân đoàn này có tố chất cao lại được đào tạo như vậy thì sẽ mạnh như thế nào.
May mắn thay, chính vì điều kiện lựa chọn hà khắc của Nhật Sơ quân đoàn, yêu cầu của tất cả hạng mục huấn luyện đều cơ hồ đến mức cực hạn nhân loại không thể đạt tới được. Phàm những người không đạt được tiêu chuẩn, nếu không phải sớm bị đá trở lại quân đội, thì chính là đã tử vong ở căn cứ huấn luyện bí mật, cho nên mỗi năm, nhân số đạt chuẩn, có thể hoàn thành đến cùng tất cả các hạng mục, cũng không thể vượt quá hai, ba người. Thậm chí vài năm không có nổi một người mới gia nhập Nhật Sơ quân đoàn cũng là bình thường. Chính bởi tình hình như vậy, nên nhân số của Nhật Sơ quân đoàn thì cực kỳ nhỏ nhoi, nhưng năng lực chiến đấu lại cực kỳ cao.
Mười Một kể từ khi bước vào xe chỉ sau một giây đã biết lái xe có vấn đề. Hắn thản nhiên tùy ý để lái xe đưa đến nơi này với lý do duy nhất là muốn giải quyết hết toàn bộ đám ruồi bọ do Ma Quỷ phái tới, đỡ phải khi ở trong Long Quốc lâu lâu lại nhảy ra một hai tên. Nhưng không nghĩ đến, không ngờ đụng độ nơi này lại chính là Nhật Sơ của Tiểu Trùng Quốc. Cừu hận giữa hắn và Tiểu Trùng Quốc từ khi nào đã đến mức bọn họ phải xuất động Nhật Sơ vậy?
Có điều ngẫm lại, Mười Một cũng có thể đoán được. Hắn đã phá hủy căn cứ số hai của Tiểu Trùng Quốc, phá hủy Trùng Võng, gây bạo loạn ở Tiểu Trùng Quốc, tiếp theo Huyết Mân Côi lại gần như là bị chính tay hắn trực tiếp hủy đi, hơn nữa hai lần nghiên cứu cơ nhân chiến sĩ bị hắn trực tiếp phá hủy. Nếu như nói cừu hận như vậy mà còn không phải đến mức cừu hận quốc gia, vậy thì không còn gì là thiên lý nữa rồi.
Nhưng Mười Một cũng chỉ đoán đúng được một nửa. Sự thực vây giết Mười Một lần này chính là Nhật Sơ quân đoàn và tinh anh Ma Quỷ liên thủ, mà mục đích ban đầu của bọn họ đều không phải vì Mười Một, mà do việc đột nhiên mất đi liên lạc với siêu cấp căn cứ chuyên phụ trách tạo ra cơ nhân chiến sĩ.
Gần một tháng trước, siêu cấp căn cứ và Tiểu Trùng Quốc đột nhiên bị mất liên lạc, khiến cho Tiểu Trùng Quốc sợ hãi tột cùng. Câu chuyện ly kỳ trong trò chơi sinh tồn đã chết mất hai người mà thi thể lại biến mất không tìm thấy, mặc dù Long Quốc vẫn cực lực dấu diếm chuyện này, nhưng vẫn có tin tức truyền tới tai của Tiểu Trùng Quốc. Họ đoán có thể là siêu cấp căn cứ đã nảy sinh vấn đề rồi.
Cơ sở nghiên cứu ở căn cứ siêu cấp này dưới mắt Tiểu Trùng Quốc mà nói, cực kỳ trọng yếu. Công trình bồi dưỡng cơ nhân chiến sĩ tuyệt đối không thể rơi vào tay của Long Quốc. Long Quốc đối với nghiên cứu di truyền học đã phát triển hơn Tiểu Trùng Quốc rất xa. Khi xưa, lúc lần đầu tiên nghiên cứu chiến sĩ cải tạo gien, Tiểu Trùng Quốc đã tổn hao hết tâm lực lén lút bắt cóc một số nhà khoa học từ Long Quốc để nghiên cứu cho mình. Nếu nghiên cứu cơ nhân chiến sĩ lọt vào tay Long Quốc, bọn họ rất có thể bằng vào ưu thế nhân tài của quốc gia mình, nhất cử nghiên cứu đột phá được điểm khó khăn mà Tiểu Trùng Quốc đang gặp phải.
Cho nên, Tiểu Trùng Quốc không tiếc vận dụng các thế lực đang ẩn náu ở Long Quốc để âm thầm nghe lén. Có điều, mấy thế lực tiềm phục này vừa mới hành động, lập tức bị lực lượng đặc biệt và Long Hồn đả kích mang tính hủy diệt. Các lực lượng ngầm mà Tiểu Trùng Quốc đã tìm đủ mọi cách để đưa vào Long Quốc cơ hồ bị nhổ tận gốc. Tiểu Trùng Quốc một mặt phải im lặng một cách đau xót, mặt kia thì đợi tin tức của Long Quốc. Rốt cuộc, vài ngày trước, tin tức mà bọn họ đã có được từ rừng rậm Ác Ma khiến cấp cao của Tiểu Trùng Quốc phải suy nghĩ đến đau đầu.
Cuối cùng quyết định phát động Nhật Sơ quân đoàn cùng tinh anh do Ma Quỷ phái ra, liên thủ lẻn vào Đông Hải của Long Quốc. Bọn họ muốn trước tiên tìm cho được siêu cấp căn cứ. Nếu quả thực trong siêu cấp căn cứ đã xảy ra chuyện gì, thì nhiệm vụ của những người này chính là tiêu hủy tất cả những ghi chép về cơ nhân chiến sĩ.
Chẳng ngờ, khi đến Đông Hải lại phát hiện ra hành tung của Mười Một. Phía Ma Quỷ lập tức yêu cầu trước tiên giết chết Mười Một, nếu không, mất đi cơ hội lần này, không biết phải đợi đến khi nào. Mà Tiểu Trùng Quốc vốn có quốc cừu gia hận với Mười Một cũng không phản đối. Dù sao giết một người đối với họ mà nói cũng không mất bao nhiêu thời gian. Thế là hai bên phối hợp với nhau nên tiếp theo mới xảy ra chuyện như bây giờ.
Nhưng những kẻ tràn đầy tự tin kia lại không hề biết Mười Một chính là cố ý chui đầu vào lưới. Trường hợp vây giết này, bây giờ ai là thợ săn, ai là con mồi còn chưa biết được.
Trong mắt ẩn hiện sát khí, Mười Một một chân điểm xuống đất, thân thể như đạn pháo bay vọt ra ngoài. Hôm nay, hắn chính là muốn khiến cho tất cả mọi người biết được, muốn đối phó hắn, chỉ dự vào vài ba con mèo nhỏ này thì căn bản không thể thành công. Băng sát thủ vĩnh viễn là số một của phương Tây. Trước kia là vậy, bây giờ cũng vẫn như vậy. Trừ phi là có ưu thế áp đảo về mặt số lượng, nếu không không ai có thể giết được Băng sát thủ.
Rất nhanh, Mười Một lập tức đuổi theo tiểu đội sáu người lúc trước, sáu người này, lưng quay về phía nhau làm thành một vòng tròn, vô cùng cẩn thận đi về phía trước. Nhìn từ việc bọn họ bước đi chỉnh tề và đối lưng mình với đồng đội, hiển nhiên là đã tinh thông phương thức chiến đấu hợp tác quân ngũ.
Mười Một giấu mình phía sau một thân cây lớn, không tùy tiện ra tay, sau một lúc lẳng lặng quan sát, hắn lặng lẽ rút súng ngắn, mở khóa an toàn, dùng sức ném ra ngoài. Súng bay đến, đập mạnh vào một thân cây, "Đoàng" một tiếng súng vang lên, cây súng cướp cò.
Sáu người phía trước tất cả đều nhắm ngay vào phương hướng phát ra tiếng súng, súng trong tay, không một ai ngoái lại nào, đều hướng về phía có tiếng súng mà gầm thét.
Trong nhất thời, chim chóc trong núi bị kinh động bay lên.
Mười Một, trong nháy mắt bọn họ khai hỏa, từ bên ngoài lướt đến. Trong một lúc, sáu người kia đã cảnh giác, nhưng tốc độ bọn họ còn xa mới bằng Mười Một. Còn chưa kịp xoay người, một thanh chủy thủ cong queo xoay tròn, vạch ra một góc độ quỷ dị, bay đến, trong nháy mắt đã cắt đứt yếu hầu của ba người đứng đầu. khi Trảm Nguyệt sắp sửa cắt yết hầu người thứ tư, lúc nay Nhật Sơ chiến sĩ danh tiếng rốt cuộc đã biểu hiện ra sự bất phàm của hắn, thân thể nhanh chóng phản ứng, hướng súng lên che phía trước.
"Đinh!" Trảm Nguyệt va chạm mạnh với nòng súng bằng thép tạo ra một đóa hoa lửa, sau đó không ngờ lại tựa như một vật có linh tính, áp sát vào súng xoay tròn hai vòng, sau khi sắc bén cắt đứt yếu hầu của chiến sĩ này, mới mượn lực quay trở về. Chiến sĩ này đến chết vẫn không thể hiểu, hắn rõ ràng đã ngăn trở được chủy thủ rồi, tại sao chủy thủ còn có thể vòng qua vật cản mà giết hắn?
Tiếp cận ở tốc độ cao, Mười Một thu lại thanh Trảm Nguyệt bay trở về, tay trái cầm Trảm Nguyệt, tay phải Thiên Trảm, hai tay hắn đồng thời dùng sức phi hai thanh đao về phía trước.
Hai chiến sĩ cuối cùng vừa mới xoay người, còn chưa kịp khai hỏa, còn đang nhắm súng vào Mười Một đang lao nhanh đến, đột nhiên nhìn thấy hai luồng sáng đen thui bay vụt đến, hai người này theo ý thức muốn tránh đi, nhưng tốc độ né tránh của bọn họ không ngờ so ra lại kém với tốc độ của hai thanh chủy thủ. Chỉ nghe được hai tiếng "Phốc phốc", Trảm Nguyệt cắm vào mắt của chiến sĩ bên trái, còn Thiên Trảm đã cắm sâu vào giữa trán của chiến sĩ bên phải.
Lúc này Mười Một đã từ giữa hai thi thể còn chưa kịp ngã xuống mặt đất xuyên qua, hai tay đồng thời bắt lấy hai thanh chủy thủ, thu hồi Thiên Trảm và Trảm Nguyệt. Đồng thời, mũi chân nhẹ nhàng móc lên, một cây súng tiểu liên MP5 bay lên rơi vào trong bàn tay, sau đó nhanh chóng mất hút vào trong rừng. Từ lúc bắt đầu ra tay, đến khi thu đao, lấy súng, động tác của hắn tự nhiên thoải mái như nước chảy mây trôi, không có nữa phần đình trệ nào. Mà người ở bên ngoài chỉ nhìn thấy Mười Một vẫn duy trì tốc độ cực nhanh chạy xuyên vào chính giữa sáu người, rồi sau đó sáu người này, chẳng có ngoại lệ, đều bị biến thành thi thể. xem tại TrumTruyen.vn
"Pằng!" khi Mười Một xuyên vào rừng, đột nhiên ba viên đạn bắn tỉa từ ba hướng khác nhau bất đồng bay vụt tới, rõ ràng là ba phát súng nhưng chỉ nghe được một tiếng. Đáng tiếc, tốc độ Mười Một thật sự quá nhanh, ba viên đạn đều hoàn toàn bắn hụt.
Nấp ở bên trong rừng, Mười Một nhìn về phía trên sườn núi, ánh mắt đảo qua lại chỗ ba viên đạn bắn ra không khỏi chau mày. Ma Quỷ, vừa rồi nghe tiếng súng, hắn đã biết ba tay bắn tỉa đều là người của Ma Quỷ bởi vì ba cây súng ngắm đều là MG166. MG166 do Ma Quỷ chế tạo ra chưa bao giờ được lưu hành bên ngoài, chỉ có một chiếc bây giờ nằm trong tay Lãnh Dạ. Đó là lúc buổi tối ở Ôn Thành cứu Âu Dương Nguyệt Nhi, đoạt được từ tay bọn người của giáo quan. Trừ cây súng này, chưa từng nghe qua người nào, quốc gia nào hoặc là thế lực nào có được MG166, thậm chí ngay cả MG15 cũng chưa từng thấy xuất hiện.
Nhìn sườn núi phía xa, trong mắt Mười Một tỏa ra sát khí ngày càng dày đặc hơn. Hắn mau chóng kiểm tra lại cây MP5K trong tay mình, đây là loại súng dành cho lính trinh sát, bởi vì tính ổn định cao lại bắn rất chính xác ở cự ly trung bình. Khuyết điểm là uy lực nhỏ, tầm bắn ngắn, một khi khoảng cách bị kéo lại thì không thể tấn công hữu hiệu được.
Hộp đạn còn lại hai mươi mốt viên, Mười Một đem hộp đạn lắp vào súng, sau đó ẩn trong bóng đêm lẳng lặng chờ đợi.
Rất lâu, từ hai bên của chiến trường có tiếng động truyền tới, tiếp theo hai nhóm mỗi nhóm sáu người từ trong rừng chạy ra, vây chung quanh sáu cỗ thi thể kia.
Mười hai người này chia làm hai đội đứng đối diện với nhau, trong đó có một chiến sĩ dường như là đầu lĩnh vẫy tay ra hiệu, lập tức từ trong đội ngũ tách ra ba người tiến đến gần sáu cỗ thi thể kia. Chín người còn lại đứng tản ra, mắt hổ chăm chăm ngó ra ngoài canh chừng.
Mười Một từ trong rừng lặng lẽ hé ra họng súng, nhắm vào quả lựu đạn lộ bên hông một thi thể, mạnh mẽ siết cò.
"Pằng!" tiếng súng vang lên, đồng thời là "Ầm" một tiếng, quả lựu đạn kia phát nổ, khiến mấy thi thể nổ tung đến không còn xương cốt, mà ba gã chiến sĩ áp sát thi thể cũng không thể may mắn thoát khỏi, ở trong phạm vi bao trùm bởi vụ nổ, không biết còn sống hay đã chết.
Sau khi bắn một phát, Mười Một lập tức xoay người tẩu thoát. Mà những chiến sĩ Nhật Sơ đang canh chừng ở bên ngoài không bị vụ nổ tác động đến, ban đầu sửng sốt một chút, trên gương mặt lạnh lùng hiện lên vẻ giận dữ, hét to vài câu Tiểu Trùng Quốc, chín chiến sĩ lập tức bỏ lại ba đồng bạn bị thương, hướng về Mười Một đuổi theo.
Chín Nhật Sơ chiến sĩ dọc đường điên cuồng truy đuổi, tiến vào sâu trong rừng, mà bên trong khu rừng mênh mông này, trong tầm mắt chỉ thấy rừng cây và núi đá, không thấy bóng dáng của Mười Một đâu. Tay đầu lĩnh ý thức được điều không đúng, la lên vài câu, đám Nhật Sơ chiến sĩ sau hắn lập tức tập trung lại gần hắn.
Đúng lúc này, phía sau bọn họ đột nhiên truyền ra tiếng súng liên hồi "Tạch tạch tạch…". Ba gã chiến sĩ đứng sau cùng bị đạn từ phía sau bắn lỗ chỗ như một tổ ong. Đáng tiếc, uy lực MP5K thực sự quá thấp không thể bắn lủng thân thể. Nếu lúc này trong tay Mười Một là cây AK, loại vũ khí huyền thoại kia, tin tưởng rằng số lượng thương vong còn muốn tăng lên mấy lần.
"Bát dát" tay đầu lĩnh Nhật Sơ quát lên một tiếng lớn, năm chiến sĩ còn lại đồng loạt xoay người, súng trong tay đồng thời rít gào, sau một loạt đạn, cây cối trong chớp mắt đã bị bắn vỡ nát. Nhưng mục tiêu của bọn hắn đã biến mất, địa điểm ở phía sau kia giờ phút này hoàn toàn không có một bóng người.
Đầu lĩnh nheo mắt, cố gắng đè nén lửa giận, vẫy tay ra hiệu, năm người còn lại vây quanh bốn phía hắn, vô cùng cẩn thận triển khai tìm kiếm.
Nhật Sơ chiến sĩ ở Tiểu Trùng Quốc đều kiêu ngạo, mỗi người đều là từ những tinh anh từ trong những tinh anh nhất tuyển từ tinh binh của quân đội, có năng lực chiến đấu mạnh nhất Tiểu Trùng Quốc. Mỗi một Tiểu Trùng Quốc chiến sĩ đều có thể vì được gia nhập Nhật Sơ quân đoàn mà lấy đó làm vinh dự. Nhưng đến hiện tại, toàn bộ Nhật Sơ quân đoàn cũng chỉ không đến ba mươi người, có thể tưởng tượng được điều kiện tuyển chọn hà khắc đến đâu.
Hôm nay, ở đây hai mươi mốt người đều đã là đại bộ phận chiến đấu của Nhật Sơ quân đoàn, không phải nói quá, hai mươi mốt người bọn họ nếu gia nhập chiến trường tuyệt đối có năng lực thay đổi cuộc chiến. Thế nhưng, tại đây, dưới thực lực và ưu thế tuyệt đối, hai mươi mốt chiến sỹ của Nhật Sơ quân đoàn không ngờ lại bị người mơ mơ hồ hồ giết đến mười lăm người, mà đối phương lại chỉ là một người.
Sỉ nhục! Mỗi Nhật Sơ chiến sĩ đều cảm thấy thật bị sỉ nhục. Nổi sỉ nhục này, bọn họ nhất định phải lấy máu của đối thủ để rửa sạch.
Sáu gã Nhật Sơ chiến sĩ còn sóng sót trong mắt tóe ra lửa giận phừng phừng, nhưng đồng thời, bọn họ càng thêm cẩn thận, toàn lực tập trung tinh thần, vô cùng cẩn thận tìm kiếm nơi ẩn trốn của Mười Một.