Đông Hải, căn cứ bí mật trên hoang đảo.
Trong phòng huấn luyện vang lên tiếng va đập trầm địc. Vô số các viên cầu tốc độ di chuyển nhanh đến mức chỉ còn thấy cái bóng lờ mờ lao thẳng về phía thân thể của Hàn Nguyệt Dung.Tuy những viên cầu chuyển động nhanh như vậy nhưng Hàn Nguyệt Dung vẫn có thể chống đỡ, cả tay và chân đều bộc phát ra tốc độ và sức mạnh đáng sợ, đánh bay những viên cầu kia.
Hàn Nguyệt Dung bây giờ đã khác hẳn Hàn Nguyệt Dung trước kia, sau nhiều lần trở thành chuột bạch của tiến sỹ điên, nàng tiến bộ rất nhanh. Hiện tại bất kể là tốc đội phản ứng, thể lực, sức bật hay khả năng khống chế vũ khí của nàng đều vượt xa trước kia. Nhưng mà nàng cũng không vì vậy mà đắc ý, trái lại càng luyện tập khắc khổ hơn.
"Rầm rầm rầm.." Tiếng va đập vang lên liên tục, cánh phải của Hàn Nguyệt Dung vung lên, lập tức phân hóa thành tàn ảnh, lần lượt đánh bay năm viên cầu tốc độ đang bay đến, chợt có một bóng trắng xen giữa những quả cầu, lao thẳng về phia lưng nàng.
Hàn Nguyệt Dung cũng không quay người lại nhưng vẫn nhạy cảm nhận ra ngay, phản ứng ngay lập tức. Hai chân nàng đứng vững, nửa người trên xoay về phía sau, huých mạnh khuỷu tay.
"Rầm!" Bóng trắng kia kêu thảm một tiếng, bị đánh văng ra ngoài, nhưng trên cánh tay của Hàn Nguyệt Dung cũng xuất hiện vài vết máu. Do phải ứng phó với sự đánh lén của cái bóng trắng, nàng đã không thể ngăn được những qủa cầu tốc độ kia nữa, vô số quả cầu đập vào người nàng từ bốn phương tám hướng, lực đập như vậy ngay cả một nam nhân khỏe mạnh cũng không chịu đựng nổi, nhưng Hàn Nguyệt Dung chỉ đánh lùi lại hai bước sao đó lập tức ngồi thụp xuống, tránh khỏi những viên cầu tốc độ. Nàng mặt không đỏ, hơi thở không gấp, lực đập của những quả cầu không thua kém gì búa tạ nhưng thân thể nàng lại không bị thương tổn chút nào.
Cách đó không xa, Tiểu Bạch nhảy bật lên từ mặt đất, há miệng với nàng. Nó đang cười!?
Sau đó Tiểu Bạch thấp người xuống, kêu lên ''ngao ngao'' muốn khiêu chiến với nàng.
Hàn Nguyệt Dung lườm Tiểu Bạch, lau mồ hôi trên gương mặt, nói: "Hôm nay ta không có tâm trạng để đánh nhau với ngươi."
"Ô..." Tiểu Bạch lắc đầu, nhe răng trợn mắt, gầm lên "ngao ngao".
"Ngươi đi tìm Hầu Tử đi."
"Ô..." Tiểu Bạch lắc đầu, sau đó hai chân trước khua loạn lên, trừng mắt lè lưỡi, tỏ vẻ như gặp quỷ.
Hàn Nguyệt Dung vừa bực mình vừa buồn cười, nói: "Ngươi sợ gặp tên điên?"
"Ô, ô!" Tiểu Bạch gật đầu như gà mổ thóc.
Hàn Nguyệt Dung nhún vai nói: "Vậy ta cũng chẳng có cách nào." Nói xong liền quay người rời đi.
Tiểu Bạch lao đến trước mặt nàng, nằm phục xuống, gầm nhẹ với nàng.
Hàn Nguyệt Dung cau mày nói: "Hôm nay ta không muốn đánh với ngươi."
"Ngao!" Tiểu Bạch lắc đầu, có vẻ như nó rất kiên quyết.
Hàn Nguyệt Dung bị nó làm phiền, tức giận nói: "Đi đi, hôm nay ta còn có việc phải làm."
"Ngao!" Tiểu Bạch lại lắc đầu. Đúng lúc này, nó tựa hồ phát giác được thứ gì, ngẩng đầu hít hít, sau đó quay đầu nhìn chằm chằm vào cửa ra vào của phòng huấn luyện.
Ở ngoài cửa, người bị tiến sỹ điên cạo trọc đầu, trên ót vẫn còn vết sẹo là Đạo Duy Nhĩ đang thận trọng lui về phía sau, hai mắt nhìn chằm chằm vào Tiểu Bạch, vẻ mặt hoảng sợ cứ như đang gặp phải thứ đáng sợ nhất trên đời. Hắn cũng thật đen đủi, vốn chỉ muốn tìm Hoàng Hậu, ai ngờ lại đụng phải ''tiểu tổ tông'' mà tất cả mọi người trong trụ sở đều phải tránh né.
Tiểu Bạch vừa quay đầu nhìn sang, chân Đạo Duy Nhĩ liền cứng lại trong không khí, ngay cả nét mặt hắn cũng cứng lại rồi. Thời gian dường như đã dừng lại, trong trời đất chỉ còn trái tim của hắn đang đập thình thịch.
Khóe mieejng Tiểu Bạch nhếch lên, để lộ hàm răng trắng ởn, trên mặt lộ ra vẻ gì đó rất giống nụ cười nham hiểm của con người.
Cơ nắp trên mặt Đạo Duy Nhĩ giật giật, sắc mặt tái xanh. Khu vừa thấy hắn, ánh mắt Tiểu Bạch bỗng lóe lên màu xanh lục.
Đạo Duy Nhĩ hít sâu một hơi, đột nhiên gào to: "Mẹ!" Sau đó không chút do dự xoay người lại chạy cắm đầu cắm cổ.
Tiểu Bạch dường như đã phát hiện được một món đồ chơi thú vị, lập tức bỏ mặc Hàn Nguyệt Dung, hóa thành một cái bóng màu trắng, nhanh chóng đuổi theo.
Hàn Nguyệt Dung vỗ trán, mặc niệm cho kết cục bi thảm của Đạo Duy Nhĩ. Quả nhiên, mấy giây sau, phía ngoài hành lang vang lên tiếng thét long trời lở đất của Đạo Duy Nhĩ, nào thì khóc, nào thì gọi trời, nào thì đau đớn, kêu gào vô cùng thảm thiết.
Nửa phút đồng sau, Tiểu Bạch sảng khoái ngẩng đầu, hùng dũng hiên ngang như gà trống thắng trận, nghênh ngang rời đi.
Mà Đạo Duy Nhĩ...
Hắn nằm rạp trên mặt đất, từ đầu đến chân không có chỗ nào là quần áo còn lành lặn, quần áo hắn bị xé nát tươm, thậm chí không che nổi người hắn. Trên người hắn, ngoài vô số vết cào và vết cắn mời còn có rất nhiều vết cào vết cắn cũ mà Tiểu Bạch ''lưu niệm'' cho hắn.
Mặt mũi Đạo Duy Nhĩ ướt đẫm, ánh mắt ngây ngốc, u oán nhìn theo theo Tiểu Bạch, rốt cục vô lực tựa đầu vào đống vải rách...
Con chó chết tiện, lại xé nát quần áo của hắn, ''vẽ bản đồ'' trên người hắn, trước khi đi lại còn đái vào mặt hắn.
...
Hàn Nguyệt Dung đi thẳng đến phòng thí nghiệm của tiến sỹ điên, nơi này là cấm địa đối với mọi người trong căn cứ, ngoại trừ nàng, bởi trong mắt mọi người thì tiến sỹ điên còn đáng sợ hơn Tiểu Bạch nhiều.
Ngay cả Tiểu Bạch thấy hắn cũng tựa như người khác thấy nó, quay người bỏ chạy.
Về phần những chuyện Đạo Duy Nhĩ gặp phải, nàng chẳng hơi đâu mà quan tâm, dù sao thì việc này vài ngày lại xảy ra một lần. Trong căn cứ, trừ nàng và tiến sĩ điên, dù là Đạo Duy Nhĩ, Tiểu Diệp, Hạ Tuyết Nhi,.. tất cả đều bị Tiểu Bạch trêu cợt, ngay cả Hầu Tử... Hầu Tử đáng, lúc hắn bị tiến sỹ điên gây mê, Tiểu Bạch đái vào miệng hắn, hắn lại ừng ực uống sạch...
Trong căn cứ, Tiểu Bạch chính là ''tiểu tổ tông'' của mọi người, nó rất thích xé quần áo của họ, như vậy bây giờ ai cũng đều muốn tránh nó. Nhưng bất hạnh là chỉ cần bị nó nhìn thấy thì không ai có thể chạy thoát. Nữ nhân đụng phải nó thì bị xé sạch quần áo cho trần truồng, nam nhân đụng phải nó ngoại trừ bị xé sạch quần áo còn bị nó lưu lại mấy đường làm kỷ niệm. Con chó chết này không ngờ lại biết thương hương tiếc ngọc, cũng không biết nó là đực hay cái. Sao lại đụng đến cả năm lẫn nữ?
Lần trước khi nó xé quần áo của Hạ Tuyết Nhi bị Hàn Nguyệt Dung ra tay ngăn cản, ai biết con chó này lại ghi hận, thỉnh thoảng lại đánh lén nàng. Hôm nay nó đánh lén nàng cũng chính là vì lý do đó. May là đến nay Hoàng Hậu và Tiểu Bạch xem như cân tài cân sức, đánh đi đánh lại hơn mười lần đều bất thắng bại, nếu thân thủ của nàng kém đi một chút, chỉ sợ ngay cả nàng cũng phải chịu cảnh trần truồng.
Tiểu Bạch mặc dù rất nghênh ngang, nhưng nó không dám đến phòng thí nghiệm và khu bồi dưỡng sinh vật, bởi vì tiến sĩ điên thường xuyên ở hai chỗ nàng, nếu chẳng may đụng phải hắn thì nó đen đủi rồi. Đến lúc đó bị rút gân, lột da, rút máu là còn may, nếu tiến sỹ điên lại nghĩ ra ý tưởng điên rồ nào đó sau đó thí nghiệm lên người nó thì nó có muốn khóc cũng không kịp.
Hàn Nguyệt Dung đi vào trong phòng thí nghiệm liền thấy ngay Hầu Tử đang trần truồng nằm trên bàn giải phẫu, trên người cắm đủ loại ống. Mà tiến sỹ điên đang dùng máy tính, không biết lại đang làm cái gì. Đáng nói là, của phòng thí nghiệm sớm đã bị gỡ ra, tiến sĩ điên nói cứ mở ra đóng vào rất phiền phức lại còn lãng phí thời gian quý giá của hắn nên đã bảo Hoàng Hậu gỡ cửa xuống.
Hàn Nguyệt Dung đi đến gần bàn giải phẫu, nhìn Hầu Tử, hắn nhắm chặt mắt, vẫn chưa tỉnh. Trong khoảng thời gian này hắn ngủ nhiều hơn tỉnh, cho dù ngẫu nhiên tỉnh lại cũng bị tiến sĩ điên tiêm cho một liều sau đó bất tỉnh tiếp. Theo lời tiến sĩ điên thì cơ thể Hầu Tử vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, không thể để cho hắn cử động. Nếu không dù chỉ di chuyển một đầu ngón tay cũng có thể sẽ tạo thành hậu quả rất nghiêm trọng.
Tuy biết sau khi được tiến sỹ điên cải tạo thực lực của Hầu Tử sẽ tăng vọt, nhưng nhìn bộ dạng đáng thương của Hầu Tử bây giờ, lại nhớ đến việc trước đây mình bị tiến sỹ điên giày vò cho chết đi sống lại, Hàn Nguyệt Dung cũng chỉ có thể cảm thấy tội nghiệp cho hắn.
Hàn Nguyệt Dung đi đến sau lưng tiến sĩ điên, hắn vẫn chưa phát hiện có người đến sau lưng mình, vẫnchuyên chú làm việc. Trên màn hình trước mặt hắn là một sơ đồ gen, dường như đang thử nghiệm gì đó, những thứ mang tính chuyên môn thế này Hàn Nguyệt Dung nhìn chẳng hiểu gì.
Không biết tiến sỹ điên gặp phải vấn đề khó gì, khi thì nhíu mày, khi thì vò đầu, nhưng lúc này Hàn Nguyệt Dung cũng không dám quấy rầy hắn, yên lặng đứng ở phía sau.
Thật lâu sau...
Tiến sĩ điên đột nhiên cầm lấy bàn phím trên bàn, nện mạnh lên cái máy, cứ như cái máy này là jẻ thù không đội trời chung của hắn vậy, đập mạnh, đập liên hồi, vừa đập vừa gào lên những câu khó hiểu, Hàn Nguyệt Dung cũng chẳng hiểu được hắn gào cái gì.
Nhìn dáng vẻ của tiến sỹ điên, Hàn Nguyệt Dung không khỏi lau trán, thầm nghĩ: lúc này có lẽ nên tránh mặt?
Nàng muốn thừa dịp tiến sĩ điên vẫn chưa chú ý đến mình, lặng lẽ rời đi, tiến sỹ điên đột nhiên vứt bàn phím, đặt mông ngồi xuống đất, hé miệng, nhắm mắt, không ngờ lại khóc lên.
Hàn Nguyệt Dung đanh bất đắc dĩ lắc đầu, đi đến, ngồi xổm xuống, hỏi: "Tên điên, ngươi lại sao vậy?"
Tiến sỹ điên xoa mặt, nhìn nàng, lại càng khóc to hơn.
Hàn Nguyệt Dung nheo mắt, tên điên này, nước mắt nước mũi chảy tèm lem...
Khóc hơn mười giây, tiến sĩ điên dần dần dừng lại, sau đó cầm lấy ống tay áo cọ lên trên mặt, nước mắt nước mũi đều dính vào tay áo. Sau đó hắn cứ như chưa có chuyện gì xảy ra, nhìn Hàn Nguyệt Dung, kinh ngạc nói: "Ồ, ngươi đến đây lúc nào?"
Hàn Nguyệt Dung suýt chút nữa nổi điên, cho dù nàng đã ở cùng tiến sỹ điên hơn một năm, hiểu được phần nào tính cách của hắn, nhưng lúc nào cũng bị hắn làm cho tức điên lên. Tên điên này trở mặt còn nhanh hơn lật sách.
Hàn Nguyệt Dung thở dài, đứng lên hỏi: "Ngươi vừa rồi lại làm trò gì vậy?"
"Cũng chỉ tại nó." Tiến sĩ điên vỗ vỗ cái máy kia, cái máy này cũng thật bên, sau khi bị tiến sỹ điên đập loạn lên vẫn không hỏng hóc gì. Cả cái máy tính kia cũng còn nguyên, cái bàn phím xem ra vẫn có thể sử dụng.
"Ngươi nhìn này." Tiến sỹ điên chỉ vào sơ đồ gen trên màn hình.
Hàn Nguyệt Dung gật đầu nói: "Thấy rồi."
Những lời này lại làm tiến sỹ điên lên cơn, hắn trừng mắt, tức giận hỏi: "Ngươi có biết đây là cái gì hay không?"
"Sơ đồ gen...."
Tiến sĩ điên cải chính: ''Là sơ đồ gen của Sở Nguyên."
Hàn Nguyệt Dung ''À'' một tiếng, không nói gì thêm. xem tại TrumTruyen.vn
Tiến sỹ điên chời mãi vẫn không thấy nàng nói gì, chỉ vào màn hình màn, hỏi: "Ngươi có thấy không?"
Hàn Nguyệt Dung gật đầu nói: "Thấy rồi."
"Đây là cái gì?"
"..." Hàn Nguyệt Dung dở khóc dở cười nói: "Tên điên, ngươi đừng đùa giỡn ta."
"Ai thèm đùa giỡn với ngươi." Tiến sĩ điên tức giận trừng mắt nhìn nàng, nói ra: "Ngươi không thấy sao? Thứ này đang có xu hướng tiến hóa thành hai tư cặp nhiễm sắc thể!"
Hàn Nguyệt Dung chẳng hiểu gì về những thứ này, nhưng nàng vẫn gật đầu nói: "Trước kia ngươi đã từng nói rồi."
"Ngươi có biết việc có hai tư cặp nhiễm sắc thể có ý nghĩa gì không?"
"Ý ngươi là sẽ trở nên rất mạnh mẽ, rất thông minh..."
Tiến sỹ điên không kiên nhẫn, phất tay nói: "Hai tư cặp nhiễm sắc thể có nghĩa là tốc độ phân chia của tế bào nhanh gấp năm mươi lần người bình thường, vết thương hầu như có thể lập tức lành lặn, không có bệnh di truyền, virus, ung thư... Nói cách khác, một khi hắn tiến hóa đến hai tư cặp nhiễm sắc thể..., hắn chính là siêu nhân, siêu nhân! Hiểu không?"
Nguyệt Dung gật đầu nói: "Vậy không phải rất tốt sao?"
"Tốt cái rắm!" Tiến sỹ điên nhổ nước miếng, kêu gào: "Ngươi có biết thân thể hắn đã đạt đến giới hạn không, nếu nhiễm sắc thể của hắn lại tự tiến hóa thì sẽ ra sao, ngươi biết không?"
"Sẽ ra sao?" Hàn Nguyệt Dung hỏi lại.
Tiến sỹ điên vò đầu bứt tóc, vô cùng tức giận, quát to: "Ngu xuẩn! Ngươi có biết hiện giờ thân thể hắn đã đạt đến mức cân bằng của tiêu hao và tái sinh, nếu như phá hủy sự cân đối này, hắn sẽ chết ngay lập tức! Hiểu không?!"
Hàn Nguyệt Dung cũng hiểu được rất có thể thân thể Mười Một có vấn đề, nghiêm túc hỏi: "Vậy ngươi có biện pháp gì không?"
Tiến sỹ điên buồn rầu ôm đầu: "Nhất định sẽ có biện pháp, trên đời này không thể có gen hoàn mỹ, cũng sẽ không có loại gen nào không thể phân tích, nhất định sẽ có biện pháp. Đừng nói gì, để cho ta suy nghĩ..."
Tiến sỹ điên lầm, lại chìm vào trong suy tư. Hàn Nguyệt Dung trầm ngâm một lát sau sau đó liền vội vàng rời đi.