Yêu một người, mỗi buổi sáng khi ngươi mở mắt ra sẽ nhớ đến khuôn mặt của hắn, làm chuyện gì cũng không tập trung, cuộc sống trở nên rất nhàm chắn. Khó khăn lắm mới lấy đủ can đảm để gọi điện thoại cho hắn, thế nhưng khi người đó bắt máy thì lại không biết nên nói gì, lúc này mới nhận thấy thực ra mình chỉ muốn nghe giọng nói quen thuộc kia một chút, để cho lòng mình yên ổn.
Âu Dương Nguyệt Nhi ngồi ngẩn ngơ một mình trên giường, từ lúc sáng nói chuyện với Mười Một xong nàng vẫn ngồi như vậy. Chính nàng cũng không biết mình làm sao vậy, vì sao mấy ngày này lại nhớ Mười Một da diết như thế? Dù là làm gì, dù nhắm mắt hay mở mắt, trong tâm trí nàng luôn hiện lên hình bóng của hắn.
Không biết từ lúc nào trời đã dần tối, Nguyệt Nhi đã ngồi ngẩn người trên giường cả ngày.
Nguyệt Nhi vuốt ve chiếc điện thoại mang theo hơi ấm của Mười Một, ánh mắt lộ ra vẻ đau đớn và phân vân, khẽ lẩm bẩm: "Mười Một, ta nên làm gì bây giờ?" Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TrumTruyen.vn chấm c.o.m
Nàng nên làm gì bây giờ? Nàng nhớ Mười Một da diết đến vậy là vì nàng sợ hãi. Tối hôm qua, nàng đã vô tình nghe được mẹ càu nhàu với cha về chuyện của con cái, mẹ nàng còn nói: "Nguyệt Nhi không còn nhỏ, một cô gái mà cứ bôn ba ở bên ngoài suốt thì cũng không tốt, cũng đến lúc kiếm một người chồng cho nó để nó sống yên ổn rồi."
Những lời này lập tức làm Âu Dương Nguyệt Nhi chú ý, nàng liền lặng lẽ trốn sau cửa, lắng tai nghe lén.
Sau đó Âu Dương Bác nói: "Những việc như thế cứ để chúng nó tự lo liệu, bà cũng không cần quan tâm."
"Sap tôi có thể không quan tâm? Vài hôm trước, Tiểu Lâm và Nguyệt Nhi đều bị bắt cóc, lúc đó tôi ăn không ngon ngủ không yên, lúc nào cũng lo lắng anh em nó sẽ gặp chuyện nhưng lại không dám thể hiện ra trước mặt ông vì sợ làm ảnh hưởng đến công tác của ông. Tôi cũng không biết sao mình có thể vượt qua những ngày đó. Ông nói xem, nhà chúng ta rốt cuộc đã gây ra tội lỗi gì?" Mẹ của Nguyệt Nhi là Dương Lâm nói đến đây thì bật khóc, nhỏ giọng nức nở nói: "Tôi không oán ông, cũng chưa từng hối hận đã lấy ông. Tôi cũng biết Tiểu Lâm quyết tâm đi theo con đường giống ông thì sẽ không được sống yên bình. Vậy nên khi ông cho nó xông pha ở chiến trường mấy năm trước, tôi cũng không hề phàn nàn tiếng nào. Thế nhưng Nguyệt Nhi... Nguyệt Nhi..."
Dương Lâm nhịn không được, bật khóc nức nở, Âu Dương Bác nhỏ giọng an ủi: "Nguyệt Nhi không còn là trẻ con nữa, nó sẽ biết tự lo cho bản thân. Hơn nữa, không phải tôi đã cho người đi bảo vệ nó rồi sao."
Dương Lâm sụt sịt, khóc lóc kể lể: "Mấy người của ông thì làm được gì? Mấy hôm trước suýt nữa thì nó đã gặp chuyện. A Bác, tôi thật sự rất sợ, tôi sợ có một ngày Nguyệt Nhi sẽ gặp chuyện, lúc ấy tôi phải làm gì bây giờ?"
Âu Dương Bác trầm mặc không nói gì, việc Âu Dương Nguyệt Nhi thiếu chút nữa bị bắt cóc ngay trong nhà mình đã làm cho hắn rất tức giận.
Thế nhưng kẻ chủ mưu lại hành động quá chu đáo, hắn đã dùng hết mọi thủ đoạn nhưng vẫn chưa được điều tra được kẻ nào đứng sau chuyện này. Việc hắn cố ý để Âu Dương Lâm thả Mười Một ở núi Liệp Tuần thực ra chính là một tín hiệu, hắn muốn nói với kẻ đang đứng sau chuyện và cả những kẻ đang có ý đồ rằng Âu Dương Bác đã nổi giận, cũng chính thức tuyên bố hắn sẽ nhúng tay.
Có bản lĩnh thì ngươi hãy trốn kỹ đi, đừng để cho hắn tìm ra, nếu không thì ngươi chẳng thể chịu nổi cơn thịnh nộ của hắn đâu.
Rồng có vảy ngược, vị thượng tướng quân đội này cũng có vảy ngược của mình, người nhà của hắn chính là vảy ngược, kẻ nào dám động tới thì ắt phải trả giá!
Dương Lâm thấp giọng nức nở một lát sau đó mới tiếp tục nói: "Mấy hôm nay tôi đã suy nghĩ cẩn thận rồi, Nguyệt Nhi cũng không nên bôn ba suốt ngày ở ngoài như vậy. Khi nó còn ở bên cạnh chúng ta thì ông vẫn còn bảo vệ được nó, nhưng nếu Nguyệt Nhi gặp chuyện ở bên ngoài thì ai có thể bảo vệ nó?"
Âu Dương Bác hỏi: "Vậy ý của bà là sao?"
Dương Lâm lau nước mắt, nói: "Tôi muốn cho nó kết hôn nhanh một chút, sau khi lấy chồng chắc lòng nó sẽ an ổn hơn. Chờ đến lúc nó sinh con thì không cần chạy đôn chạy đáo khắp nơi, ở nhà chăm sóc con cái. Như vậy tôi cũng không cần suốt ngày lo lắng cho nó."
Âu Dương Nguyệt Nhi nghe vậy, trong lòng nàng sinh ra một chút bất an mơ hồ.
Âu Dương Bác nói: "Bà không phải không hiểu tính cách Nguyệt Nhi, nó muốn tập trung tinh thần vào sự nghiệp, sẽ không đồng ý lấy chồng khi còn trẻ vậy đâu."
"Nhưng nó cũng không còn nhỏ nữa, khi tôi bằng tuổi nó bây giờ thì đã sinh Tiểu Lâm rồi. Hơn nữa chúng ta cứ thử xem sao, không lẽ lại để mặc như vậy? Tôi cũng chỉ muốn tốt cho nó. Hơn nữa, chúng ta khuyên bảo nó, không chừng nó sẽ đổi ý..."
Âu Dương Bác thở dài, hỏi: "Nghe cách bà nói thì dường như đã chọn được người thích hợp rồi phải không?"
Dương Lâm lập tức nói: "Hôm nay Trương thái thái gọi điện thoại cho tôi, bà ấy nhắc đến chuyện này. Ông cũng biết, Tiểu Bảo nhà bọn họ có ý với Nguyệt Nhi nhà chúng ta, mà chúng ta cũng đã nhìn nó lớn lên như thế nào, cũng hiểu rõ con người nó, từ nhỏ đến lớn nó đều rất thích Nguyệt Nhi."
''Ầm!"
Âu Dương Nguyệt Nhi cảm thấy như bị vật gì đánh mạnh vào đầu, đầu óc thoáng chốc trở nên trống rỗng. Sau đó cha mẹ nói gì nàng cũng không nghe được, thậm chí ngay cả việc mình đã trở về phòng như thế nào cũng không biết, ngây ngốc cả người.
Mẹ nàng muốn nàng lấy Trương Bảo Toàn? Không lẽ bà không biết tình cảm của mình với Mười Một? Không, khẳng định là bà biết, vậy thì sao bà lại làm như vậy? Chẳng lẽ bà không chấp nhận Mười Một?
Giờ phút này, Âu Dương Nguyệt Nhi bỗng nhiên cảm thấy rất khó chịu, mẹ không hiểu, không đồng ý làm cho lòng nàng rất uất ức, cảm giác này cứ luẩn quẩn trong lòng, làm cho nàng vô cùng lo lắng buồn bực.
Trong mấy ngày sau, Âu Dương Nguyệt Nhi đều ngơ ngẩn, nàng không phải Âu Dương Ninh, không có tính cách chống đối như nó. Nếu như là Âu Dương Ninh thì đã sớm cãi nhau to với mẹ vì chuyện này rồi. Nhưng là Nguyệt Nhi đã qua tuổi bồng bột như vậy rồi, những năm tháng tôi luyện ở bên ngoài đã làm cho nàng trưởng thành rất nhiều. Mỗi khi nhìn tóc mai của mẹ dần dần bạc trắng vì lo lắng cho mình, nàng thật sự không đành lòng làm cho mẹ đau lòng vì mình. Thế nhưng bắt nàng đánh đổi hạnh phúc cả đời để cho mẹ vui lòng lúc này thì nàng không làm được.
Trái tim Nguyệt Nhi rất nhỏ, nhỏ đến nỗi chỉ có thể chứa được một người. Tuy nàng cũng không biết mình thích từ Mười Một từ lúc nào, cứ như đó là một việc rất tự nhiên vậy. Từ khi Nguyệt Nhi hiểu rõ lòng mình, nàng biết cả đời này nàng cũng sẽ không thích người khác. Mười Một chính là tất cả với nàng, không có ai có thể thay thế, cũng không có ai có thể bước vào trong lòng nàng nữa.
"Đợi ngươi cả đời." Đây là hứa hẹn của nàng với Mười Một, cũng là lời thổ lộ của nàng với hắn. Một lời hứa hẹn, từ nay về sau liền đeo gông xiềng, suốt cả cuộc đời, nhưng nàng cam tâm tình nguyện, không oán không hối. Nếu như Mười Một không hiểu tình cảm của nàng, nàng vẫn sẽ lẳng lặng chờ đợi, đợi đến lúc hắn mệt mỏi, quay đầu sẽ phát hiện thì ra có một cô gái ngốc nghếch luôn ở phía sau hắn, ngây ngốc mong chờ có ngày hắn sẽ quay lại nhìn mình. Nếu như cả đời này hắn vẫn không hiểu cũng không sao, nàng sẽ chờ cả đời. Thậm chí là kiếp sau, kiếp sau sau nữa, nàng sẽ mãi chờ đợi, cho dù hắn mãi chẳng quay đầu thì nàng cũng không hề hối hận.
Say rồi mới biết vị rượu, có yêu mới biết tình nặng.
Sau khi rơi vào tình yêu, Nguyệt Nhi đã hiểu được ý của những lời này. Tình, thật sự rất nặng. Thế nhưng nàng cam tâm tình nguyện mang nó, không oán không hối.
Âu Dương Nguyệt Nhi không sợ phải chờ đợi, nhưng việc mẹ nàng phản đối khiến cho nàng khó có thể tiếp nhận.
Trong hai ngày này, mẹ nàng đã nói chuyện với nàng rất nhiều lần, liên tục kể lể với nàng nào là Trương Bảo Toàn tốt thế nào giỏi ra sao, nhưng Nguyệt Nhi vẫn kiên quyết không chịu đồng ý. Đây là hạnh phúc của nàng, cho dù hạnh phúc mà nàng theo đuổi có lẽ cũng chẳng có kết quả gì, nhưng bản thân việc chờ đợi một người cũng đã là một loại hạnh phúc. Nàng không muốn, cũng tuyệt đối không đồng ý giao phó hạnh phúc của mình cho một người đàn ông khác. Việc đó không công bằng, bất kể là đối với nàng, đối với Mười Một hay đối với Trương Bảo Toàn đều không công bằng.
Lần nào mẹ nàng cũng phải thất vọng, than thở rời đi. Những tiếng thở dài của bà làm cho Nguyệt Nhi bứt rứt trong lòng. Nhưng nàng chưa bao giờ có ý định nhượng bộ, nàng có thể nghe lời mẹ nàng bất cứ chuyện gì, cho dù mẹ muốn nàng từ bỏ sự nghiệp, từ bỏ danh lợi, địa vị mà nàng rất vất vả mới có được thì nàng cũng đồng ý. Chỉ có tình cảm kia, chỉ có Mười Một là nàng không thể buông tay.
Cầm được buông được thì không sao, cầm lên được nhưng không bỏ xuống được thì chính là gánh nặng. Nguyệt Nhi biết tình yêu là gánh nặng, có điều nàng lại không cách nào từ bỏ được nó.
Nàng nên làm gì bây giờ? Hai ngày nay nàng đã tự hỏi vấn đề này cả trăm cả ngàn lần nhưng vẫn không có câu trả lời. Một mặt nàng không muốn, cũng không thể từ bỏ tình cảm của mình. Mặt khác nàng lại không muốn làm cho mẹ lo sầu vì mình.
Trên đời này không có việc gì có thể vẹn cả đôi đường, mà nàng chẳng qua chỉ là một người bình thường.
Nguyệt Nhi khẽ thở dài, chôn mặt vào giữa hai gối...
"Bộp bộp bộp..." Tiếng bước chân vang lên ngoài hành lang. Không cần mở cửa thì Nguyệt Nhi cũng biết đó là ai.
Tiếng bước chân của mọi người trong nhà không giống nhau, Dương Lâm đi lại không gây tiếng động, Nguyệt Nhi thì bước rất nhẹ, rất khoan thai, Âu Dương Ninh bước đi dứt khoát, bước chân Âu Dương Lâm mang đầy vẻ mạnh mẽ và kiêu ngạo, có cảm tưởng như ai dám cản đường sẽ bị đá văng. Bước chân ngoài cửa lúc này rất nặng, rất trầm ổn, dường như hắn đang mang trên vai gánh nặng ngàn cân, mỗi một bước đi đều phải suy tính cẩn thận. Tiếng bước chân như vậy chỉ có thể là của Âu Dương Bác cha nàng.
Âu Dương Bác dừng chân ở cửa, sau đó đứng ngoài cửa gọi: "Nguyệt Nhi."
Âu Dương Nguyệt Nhi khẽ thở dài, xuống khỏi giường, đi ra mở cửa. Âu Dương Bác đang mặc quân phục, đứng ngay trước cửa.
Âu Dương Nguyệt Nhi khẽ gọi một tiếng: "Cha."
Âu Dương Bác khẽ gật đầu, nói: "Ừm, cha có chuyện muốn nói với con."