Âu Dương Nguyệt Nhi cười khổ, mẹ không thuyết phục được mình nên nhờ cha thuyết phục sao? Âu Dương Nguyệt Nhi không nói gì thêm, quay lại ngồi trên giường của mình.
Âu Dương Bác đi tới, ngồi xuống bên cạnh nàng, nói: "Hôm nay con không ăn cơm trưa?"
"Con không muốn ăn." Âu Dương Nguyệt Nhi thấp giọng nói.
Âu Dương Bác nhìn nàng, nói: "Xuống ăn cơm chiều đi."
Âu Dương Nguyệt Nhi khẽ lắc đầu.
Âu Dương Bác hơi giận, nói: "Con đang phiền não vì chuyện của mẹ con?"
Mắt Âu Dương Nguyệt Nhi hơi đỏ lên, thấp giọng nói: "Con không muốn lấy Trương Bảo Toàn, con không thích hắn."
"Vậy con muốn lấy ai? Sở Nguyên?"
Âu Dương Nguyệt Nhi ngẩng đầu lên nhìn hắn, quẹt nhẹ mũi, hai mắt đỏ lên nhưng lại không nói gì, sau đó lại cúi đầu.
Âu Dương Bác nói: "Sở Nguyên quả thật rất ưu tú, nhưng con phải hiểu, ở bên hắn con sẽ rất vất vả."
"Con không sợ." Âu Dương Nguyệt Nhi thấp giọng nói. Một câu "con không sợ" đã thể hiện sự đau lòng của nàng, cũng thể hiện quyết tâm không thể lay động của nàng.
Âu Dương Bác trầm mặc hồi lâu, sau đó chậm rãi nói: "Con biết đêm qua đã xảy ra chuyện gì không?"
Âu Dương Nguyệt Nhi lắc đầu, mấy ngày nay nàng luôn chìm đắm trong thế giới của mình, không hề biết những chuyện xảy ra bên ngoài. Hôm nay chỉ có Mười Một, Giang tỷ và Văn Vi, nhưng Mười Một cũng không nói gì nhiều với nàng, Giang tỷ và Văn Vi tìm nàng là vì công việc, không nhắc đến việc bên ngoài đã xảy ra những việc gì.
Âu Dương Bác thở dài, nói: "Đêm qua hắn đã xuất hiện."
Âu Dương Nguyệt Nhi giật mình, ánh mắt vẫn đang ửng đỏ hiện lên vẻ lo âu, ngẩng đầu nhìn Âu Dương Bác dò hỏi, không giấu được vẻ quan tâm trong ánh mắt. Giờ nàng đã hiểu được đại khái tình cảnh của Mười Một, cũng hiểu rõ hôm đó Mười Một chạy đến cứu nàng là một việc mạo hiểm như thế nào. Nghe Văn Vi nói hiện giờ tất cả đều đang truy tìm hắn, mà Dương gia đã treo một giải thưởng lớn trong giới xã hội đen để đuổi giết hắn, lúc này hắn xuất hiện chẳng khác gì chui đầu vào chỗ chết.
Âu Dương Bác tiếp tục nói: "Đêm qua, Dương gia ra Vương gia phát hiện tung tích của hắn, lập tức phái rất nhiều người đi đuổi giết hắn..."
"Vương gia?" Âu Dương Nguyệt Nhi vội vàng ngắt lời: "Đợi một chút, không phải chỉ có Dương gia sao? Vương gia sao lại muốn làm khó hắn?"
Ây Dương Bác thấy vẻ sốt ruột của Âu Dương Nguyệt Nhi, cười hỏi: "Con không biết chuyện xảy ra với gia đình Từ Khiêm?"
Âu Dương Nguyệt Nhi mở to mắt, kinh ngạc thốt lên: ''Là hắn làm?"
Âu Dương Bác lắc đầu nói: "Chắc là không phải, chuyện của Từ gia là do kẻ khác gây ra. Nhưng Từ Khiêm tính món nợ này lên đầu hắn, vậy nên Từ Khiêm và hắn đã trở thành đối thủ một mất một còn."
Âu Dương Bác thấy Âu Dương Nguyệt Nhi như muốn bật khóc liền nói: "Con yên tâm đi, Từ Khiêm hết rồi. Hắn lạm dụng chức quyền, biết luật phạm luật, sáng sớm hôm nay đã bị quân bộ giải đi rồi." Hắn ngừng một chút, sau đó bổ sung một câu: "Đó là lệnh của cha."
Âu Dương Nguyệt Nhi nghe vậy cảm thấy vô cùng kinh ngạc, hỏi dồn: "Rốt cục đã xảy ra chuyện gì vậy cha?"
Âu Dương Bác lắc đầu, không kể chi tiết, chỉ nói: "Chuyện này con không cần biết, tóm lại Từ Khiêm tiêu rồi, sau này cũng không có khả năng làm hại hắn nữa. Nhưng Vương gia và Từ Khiêm có quan hệ thông gia, lúc trước họ bị Từ Khiêm kéo vào vũng bùn này, giờ lại không thể thoát ra. Hôm qua tộc trưởng Vương gia cũng đã bị giết, cha cũng không biết hung thủ là ai nhưng Vương gia cứ khăng khăng là hắn làm chuyện đó. Vậy nên đêm qua hắn vừa mới lộ diện Vương gia và Dương gia liền lập tức liên thủ với nhau phái người đi đuổi giết hắn."
Âu Dương Nguyệt Nhi níu chặt tay áo Âu Dương Bác, nàng vô cùng lo lắng, hỏi liên tục: "Sau đó thì sao? Bọn họ có tìm được anh ấy không? Có đánh nhau không? Anh ấy có bị thương không? Có sao không?"
"Hắn không sao." Âu Dương Bác cười khổ, dù hắn cảm thấy việc đó quả thật rất khó tin, nhưng thực sự đúng là như vậy. Năm người chiến đấu với hơn hai trăm người nhưng đã chiến thắng hoàn toàn, sau đó Âu Dương Lâm còn nói với hắn Mười Một không hề bị chút thương tích nào. Khi nhận được tin đó Âu Dương Bác cũng vô cùng kinh ngạc, cứ ngỡ là mình nghe lầm.
Hiện giờ đang có lời đồn người của hai nhà Vương, Dương đều chết dưới tay quân đội của Âu Dương Bác, với những lời đồn như thế này Âu Dương Bác cũng lười đi giải thích. Chỉ có hắn mới biết thực ra quân đội chẳng giết một ai, nếu như không phải quân đội giết thì đương nhiên là đám Mười Một rồi.
Cho dù Âu Dương Bác luôn đánh giá cao Mười Một, thế nhưng sau khi nhận được tin tức này hắn mới hiểu thì ra cho tới giờ mình vẫn đánh giá thấp người này. Đáng sợ, Mười Một thật sự rất đáng sợ, người như vậy nếu như không thể sử dụng thì nhất định phải nhanh chóng loại bỏ nếu không thì sớm muộn cũng trở thành một mối họa lớn. May là Âu Dương Bác biết Mười Một có quan hệ rất tốt với con gái của mình, cũng may là hắn không có mâu thuẫn hay xung đột gì với Mười Một, nếu không bây giờ hắn cũng phải đứng ngồi không yên giống Dương gia và Vương gia, thậm chí giống như Từ Khiêm trước đây.
Âu Dương Nguyệt Nhi nghe được Mười Một vẫn bình an mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay lập tức nàng lại trở nên lo lắng, níu chặt tay áo Âu Dương Bác, nhìn hắn chằm chằm, bồn chồn hỏi: ''Có phải cha đang lừa con không?"
Âu Dương Bác không chút nào đùa cợt, nghiêm túc hỏi: "Con nghĩ cha sẽ lừa con sao?"
"Thế nhưng..." Âu Dương Nguyệt Nhi khẽ cắn môi, nói: "Thế nhưng một mình hắn sao có thể đấu lại Vương gia và Dương gia?"
"Con không không tin tưởng hắn?"
"Con..." Âu Dương Nguyệt Nhi do dự một chút, không nói gì.
Âu Dương Bác nói: "Lúc đầu cha cũng không tin, nhưng sự thật chính là như vậy, không những hắn không bị làm sao mà còn làm cho Vương gia và Dương gia tổn thất vô cùng thảm trọng."
Âu Dương Nguyệt Nhi lo lắng hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Âu Dương Bác lắc đầu, bỗng dưng nói một câu: "Nuôi lớn con gái cuối cùng cũng để cho người khác." Không phải như vậy sao? Còn chưa gả ra ngoài mà đã một lòng một dạ nghĩ đến người ta rồi.
Âu Dương Bác thở dài, nói: "Con cũng không cần biết chi tiết mọi chuyện, tóm lại hắn không sao, sau đó cha đã lập tức phái quân đi để kiểm soát tình hình. Cha đã cho người thả hắn rồi, đêm qua hắn đã trở về, có lẽ lúc này vẫn đang nằm ngủ ở nhà cũng nên."
Khuôn mặt luôn lạnh lùng của Âu Dương Bác bỗng hiện lên nét cười, nghĩ đến cảnh Mười Một mệt mỏi kiệt sức, vừa đặt lưng xuống liền ngủ say như chết, thậm chí còn chảy dớt dãi là hắn đã thấy buồn cười. Cho dù cảnh này chỉ là do hắn tưởng tượng ra, nhưng thỉnh thoảng lại bêu xấu thằng nhóc đã cướp đi trái tim của con gái mình cũng là một chuyện thú vị.
Âu Dương Nguyệt Nhi nghe Âu Dương Bác nói vậy rốt cục cũng yên lòng. Nghĩ lại thì đêm qua nàng gọi điện cho hắn nhưng hắn tắt máy, có lẽ lúc ấy hắn đang gặp phiền phức? Âu Dương Nguyệt Nhi nghĩ như vật, liền không khỏi tự trách trách mình đã quá xúc động và liều lĩnh. Nếu như ngày hôm qua hắn quên tắt điện thoại thì không phải việc mình tùy tiện gọi sẽ gây phiền phức cho hắn sao? Nếu chẳng may hắn bị thương vì cú điện thoại của. nàng thì sao?
Nguyệt Nhi nghĩ đến việc hắn gọi điện cho nàng lúc sáng sớm, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác ngọt ngào. Chắc chắn đêm qua Mười Một rất mệt, thế nhưng sáng nay hắn vừa bật điện thoại thì đã gọi ngay cho mình, điều này cho thấy trong lòng hắn có mình. Chỉ cần biết rằng trong lòng hắn có mình, vậy thì sự kiên trì chờ đợi của nàng thật đáng giá.
Âu Dương Bác thấy Nguyệt Nhi ngẩn người, khóe miệng hiện lên nụ cười ngọt ngào liền biết nàng đang nghĩ đến Mười Một, cố tình nghiêm mặt hừ nhẹ một tiếng.
Âu Dương Nguyệt Nhi bị tiếng hừ nhẹ này làm cho giật mình, mở to mắt nhìn nhìn Âu Dương Bác, nhí nhảnh le lưỡi.
Âu Dương Bác thấy vẻ chìm đắm trong tình yêu của con gái, cảm thấy rất bất đắc dĩ, thở dài nói: "Những việc này cha vốn không nên nói cho con nghe, cha nói chuyện này muốn cho con biết rằng lúc nào hắn cũng ở trong hoàn cảnh nguy hiểm. Lúc này hắn may mắn bình an, thế nhưng lần sau thì sao? Lần sau nữa? Hắn cũng không thể may mắn cả đời, đi đêm lắm sẽ có ngày gặp ma. Hơn nữa hắn có rất nhiều kẻ thù, nếu con ở bên hắn thì sau này sẽ ra sao? Chẳng lẽ phải cùng hắn trốn chui trốn nhủi cả đời?"
Âu Dương Nguyệt Nhi khẽ cắn môi, ngẩng đầu nhìn vào mắt Âu Dương Bác, kiên định nói: "Con không sợ."
Âu Dương Bác khẽ nhíu mày, nói: "Nguyệt Nhi, con và hắn sẽ không có kết quả đâu. Con chỉ là người của thế giới bình thường, sau này cũng sẽ sống cuộc sống của một người bình thường. Nhưng cha không biết, thậm chí có lẽ ngay cả chính hắn cũng không biết hắn sẽ chết lúc nào. Lúc đó thì con phải làm sao?"
"Cha." Âu Dương Nguyệt Nhi hít sâu một hơi, tỏ ra nghiêm túc chưa từng thấy, nói rất kiên quyết: "Đây là lựa chọn của con, nếu quả thật có một ngày như vậy, con cũng không hối hận. Ít nhất con đã từng hạnh phúc, đã từng có được, vậy là đủ rồi. Nếu quả thật có một ngày hắn ra đi, con sẽ lẳng lặng mà sống, mỗi ngày đều nhớ tới hắn."
Âu Dương Bác yên lặng quay đầu sang một bên, không muốn cho con gái nhìn thấy ánh mắt đã phiếm hồng của mình. Cho dù trước mặt người khác hắn rất kiên định, rất kiên cường, nhưng hắn vẫn là một người cha yêu thương con mình hết mực. Hắn cũng không biết nên vui, hay là nên buồn khi con gái mình cố chấp như vậy.
"Cha." Âu Dương Nguyệt Nhi lại tiếp tục nói: "Con biết cha và mẹ quan tâm con, nhưng con đã lớn rồi, con có con đường riêng phải đi, con đường mà hai người tạo nên cho con không phải là thứ mà con mong muốn. Thật xin lỗi, con thật sự yêu hắn, yêu rất nhiều. Đôi khi con thậm chí có cảm giác con xuất hiện trên thế giới này, làm con của hai người cũng là để chờ đợi hắn. Vậy nên, cha, xin cha hãy để cho con ích kỷ một lần. Con không muốn làm một con rối ngay cả hạnh phúc của mình cũng bị ba mẹ điều khiển. Đây là hạnh phúc của con, dù cuối cùng chỉ có khổ đau, con cũng chấp nhận, con không hối hận. Con sẽ rất cảm ơn cha vì đã để cho con lựa chọn con đường của riêng mình."
Nước mắt lăn dài trên gương mặt của Nguyệt Nhi, không cách nào kềm nén.
Âu Dương Bác trầm giọng hỏi: "Con sẽ không hối hận?"
"Cả đời này con cũng sẽ không hối hận." Âu Dương Nguyệt Nhi khóc đỏ cả mắt, kiên định nói.
Âu Dương Bác ngẩng đầu lên, hít sâu một hơi. Lúc này hắn đang có cảm giác gì, có lẽ chỉ có chính hắn mới rõ. Âu Dương Bác không nói gì thêm, lặng lẳng đứng lên, đi ra cửa.
Âu Dương Nguyệt Nhi nhìn bóng lưng tang thương của Âu Dương Bác, mắt đã ướt nhòe, những giọt lệ lăn dài trên má.
Nhưng lúc Âu Dương Bác sắp đi tới cửa lại bỗng nhiên dừng bước, không hề quay đầu, trầm giọng nói ra: "Con đường của mình, chính mình đi."
Âu Dương Nguyệt Nhi ngẩng mặt lên, ánh mắt lộ ra vẻ vui sướng và cảm động, lẩm bẩm: "Cha..."
Âu Dương Bác thở dài, nói: "Con đã lựa chọn, vậy thì đừng bao giờ hối hận. Con là con gái của Âu Dương Bác ta, cả đời ta chưa từng có hai chữ hối hận, con cũng như vậy. Cha sẽ nói chuyện này với mẹ con, về phần con... chỉ cần cảm thấy mình đúng, vậy thì hãy kiên định bước đi trên con đường đó chứ không nên quay đầu bỏ cuộc."
Âu Dương Nguyệt Nhi lau nước mắt, nhưng bất kể nàng cố lau thế nào thì nước mắt vẫn không ngừng chảy. Nguyệt Nhi sụt sịt mũi, trên khuôn mặt đẫm nước mắt lộ ra nụ cười biết ơn, gật mạnh đầu, nức nở: "Vâng. Cám ơn người, cha."
Trên gương mặt Âu Dương Bác cũng lộ ra nét vui vẻ, sau khi có quyết định này trong lòng hắn trở nên nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Âu Dương Bác xoay người, nhìn Nguyệt Nhi, khí phách thể hiện trong ánh mắt, nói dứt khoát: "Hãy nhớ, con là con gái của cha, cha sẽ đứng bên cạnh con vĩnh viễn. Dù trời có sập xuống thì cha giúp con gánh!!"
Một câu "Cha giúp con gánh!" cuối cùng đã thể hiện được khí phách của Âu Dương Bác. Nói nhưng lời này ra, Âu Dương Bác liền biết mình không thể trốn tránh chuyện này được nữa rồi. Nếu như không thể trốn, vậy thì hãy hiên ngang đối mặt với nó. Hắn là Âu Dương Bác, thượng tướng quân đội, tổng tư lệnh quân khu ba. Khắp cả Trung Quốc, có ai có thể khiến hắn e ngại đây?
Vì con gái, hắn bất chấp tất cả.
Âu Dương Bác nhìn gương mặt đẫm lệ của Nguyệt Nhi, cười khẽ, sau đó lại lập tức nghiêm mặt, vẻ mặt cứng rắn, nói với giọng ra lệnh: "Xuống nhà ăn cơm."
"Vâng." Âu Dương Nguyệt Nhi rơi lệ, thế nhưng trên gương mặt lại có nét cười, lau nước mắt không ngừng, gật mạnh đầu. truyện được lấy tại TrumTruyen.vn
Gương mặt vốn luôn lạnh lùng của Âu Dương Bác giờ phút này lại lộ ra vẻ tươi cười, hắn xoay người đi xuống lầu. Lúc này tiếng bước chân của hắn khác xa lúc đến, mỗi bước đều rất kiên định, thong dong, quyết đoán. Nguyệt Nhi đã có lựa chọn của nàng, mà hắn, cũng đã có lựa chọn của mình.
Âu Dương Nguyệt Nhi nghe tiếng bước chân Âu Dương Bác xuống lầu, nàng không nhịn được nữa, nhào lên giường, chôn mặt vào trong chăn khóc một cách hạnh phúc.
Cha, cảm ơn...
Nửa giờ sau, Âu Dương Bác, thượng tướng quân đội, tổng tư lệnh quân khu ba đã tuyên bố với tất cả các thế lực, giới xã hội đen, thậm chí cả chính phủ một tin tức gây chấn động: Hắn bảo vệ Mười Một!
Một việc vô cùng đơn giản nhưng lại rất sâu xa. Âu Dương Bác đứng sau Mười Một, tuyên bố một cách đầy kiêu ngạo và mạnh mẽ: từ hôm nay trở đi, kẻ thù của Mười Một chính là kẻ thù của hắn, mà kẻ nào dám đắc tội với Âu Dương Bác thì hãy liệu hồn.
Tin tức này nhanh chóng lan tỏa, chỉ trong mấy phút, toàn bộ các thế lực đã biết được quyết định của Âu Dương Bác.
Tin tức này, khiến cho khắp kinh thành đều phải khiếp sợ.