Dương Lâm đã chuẩn bị rất kỹ cho cuộc điện thoại ngày hôm nay, thậm chí bà còn chuẩn bị một ''bài diễn văn'' rất dài, dù phải mất mặt cũng muốn cầu xin Mười Một chủ động rời khỏi Nguyệt Nhi. Dương Lâm vốn đã tính rất kỹ, nhưng bà không ngờ Mười Một lại đồng ý ngay, hơn nữa còn nói rất quyết đoán, không chút dây dưa, làm cho ''bài diễn văn'' bà khổ công chuẩn bị cả đêm cũng trở nên vô dụng.
Sở Nguyên sao lại nhận lời một cách dứt khoát như vậy? Có lẽ căn bản hắn không thích Nguyệt Nhi, có lẽ hắn động lòng bởi những lời của mình. Dương Lâm không cần biết hắn làm như vậy vì lý do gì, Mười Một chịu rời khỏi Nguyệt Nhi, như vậy thì bà đã thành công một nửa. Lúc này, nàng cũng không khỏi có chút thiện cảm với Mười Một, nếu như không phải công việc của hắn quá nguy hiểm thì có lẽ sẽ là chàng rể tốt. Nhưng ý nghĩ này chỉ vừa mới lóe lên thì bà đã dập tắt. Bà đã chấm Trương Bảo Toàn làm con rể. Trương Bảo Toàn làm ở văn phòng, không phải đối mặt với nguy hiểm, hơn nữa hắn rất toàn tâm toàn ý với Nguyệt Nhi, từ nhỏ đã nói muốn lấy Nguyệt Nhi làm vợ, mãi cho đến tận khi lớn. Huống hồ hoàn cảnh gia đình đôi bên rất môn đăng hộ đối, đạo đức của hắn cũng rất tốt. Có cha của Trương Bảo Toàn và Âu Dương Bác giúp đỡ, sau này hắn muốn trèo lên vị trí cao cũng không khó. Quan trọng là sau khi hai nhà trở thành thông gia về sau, nàng còn có thệ lợi dụng cơ hội này nhờ cha của Trương Bảo Toàn chuyên Âu Dương Lâm sang làm công việc văn chức, lúc đó thì hết thảy mọi việc đều trở nên hoàn mỹ. Con gái đã có gia đình, về sau có thể ở nhà không cần bôn ba nữa.Con trai cũng không cần đi đánh giặc nữa, mình có thể hoàn toàn an tâm. Chỉ cần Âu Dương Ninh lấy được một người chồng tốt nữa thì đời này nàng mãn nguyện rồi.
Tất cả đều đã sắp xếp một cách tốt đẹp, tiếc là đột nhiên xuất hiện một người tên là Sở Nguyên làm cho mọi việc thay đổi. Nhưng giờ thì tốt rồi, Sở Nguyên chịu rời khỏi Nguyệt Nhi. Nhân lúc Nguyệt Nhi đang không vui vì chuyện này để cho Trương Bảo Toàn đến đây thường xuyên, tin rằng mọi việc sẽ trở lại đúng quỹ đạo ban đầu.
Dương Lâm luôn mồm cảm ơn, Mười Một cúp máy, sau đó lạnh lùng ngồi đó, cũng không biết hắn đang nghĩ gì. Có khó chịu hay không? Giận dữ? Hay cảm thấy bất đắc dĩ? Tiếc là vẻ mặt, thậm chí cả ánh mắt của hắn đều không chút biến hóa, dường như lòng của hắn đã lạnh như băng, lạnh đến mức có thể đẩy cả người con gái yêu hắn ra.
"Ôi." Cuồng Triều thở dài, thổn thức: "Ngươi cứ đồng ý vậy sao?"
"À."
"Ta có thể hiểu được suy nghĩ của mẹ Nguyệt Nhi, nhưng tình cảm giữa ngươi và Nguyệt Nhi..."
"Ta không có quan hệ gì với nàng." Mười Một lạnh lùng ngắt lời Cuồng Triều, hắn ngừng một chút sau đó chậm rãi nói: "Ta không thể có cảm tình."
Cuồng Triều cười khổ, hắn hiểu ý của Mười Một. Loại người như bọn họ ngày hôm nay cũng không biết sẽ như thế nào, có lẽ sẽ không có ngày mai, làm sao có thể yêu đương? Cho dù thật sự yêu một người cũng chỉ có thể đau đớn từ bỏ, bởi vì yêu nàng chính là hại nàng.
Nghĩ tới những thứ này, Cuồng Triều không khỏi cảm thấy mỏi mệt. Ngày mai của mình ở nơi nào?
Bầu không khí trong xe trở nên rất lạ lùng, Vịt Bầu mím môi không dám mở miệng nói chuyện. Hắn không nghe được cuộc nói chuyện giữa Mười Một và Dương Lâm, cũng không biết người gọi điện là ai, nhưng trực giác hắn cảm thấy nhất định không phải là chuyện tốt. Nhất là khi cảm giác không khí xung quanh đã càng lúc càng lạnh, cứ như đang ngồi bên một khối băng vậy, Vịt Bầu không khỏi rùng mình, dẹp bỏ những suy nghĩ lung tung trong đầu, cẩn thận lái xe.
Sau một hồi im lặng, Cuồng Triều lại mở miệng nói: "Sở Nguyên, chúng ta thay đổi chút đi?"
Mười Một hỏi: "Ngươi muốn rời khỏi sao?"
Vịt Bầu giật bắn cả người, rời khỏi? Giải thể? Trời ạ, Hắc Ám Thập Tự sẽ giải thể?
Tuy Vịt Bầu khống chế tâm tình của mình rất tốt, nhưng Mười Một vẫn phát hiện được sự khác thường của hắn, khẽ liếc sang.
Cuồng Triều nói: "Không phải, ta chỉ nghĩ không bằng chúng ta tẩy trắng đi. Như vậy về sau nguoiw có thể an tâm ở trong Long Hồn, mẹ của Nguyệt Nhi cũng sẽ không nói gì nữa. Hơn nữa không phải ngươi mở công ty sao? Chúng ta có thể giúp đỡ, tuy tốn chút thời gian nhưng sẽ rửa sạch được mọi thứ. Nếu như ngươi không muốn chuyện ngươi mở công ty bị lộ, chúng ta có thể đầu tư vào việc khác."
"Ngươi sợ hãi rồi sao?" Mười Một hỏi.
"Không phải. Ta chỉ nghĩ không lẽ chúng ta cứ như vậy cả đời? Cả đời phải sống trong bóng tối, cả đời phải trốn đông trốn tây, có nhà mà không thể về, không thể nhận mặt người thân. Bọn Hạ Tuyết Nhi bình thường cũng không nói gì nhưng ta biết thực ra bọn họ rất nhớ nhà."
Mười Một cúi đầu xuống, nói khẽ: "Các ngươi có thể quay lại, chỉ có ta là không thể."
"Vì sao?"
"Vì ta không có đường để quay lại." Đọc Truyện Online mới nhất ở TrumTruyen.vn
Cuồng Triều trầm mặc một lát sau đó hỏi: "Ngươi nói đến Ma Quỷ?"
Bầu không khí trong xe trở nên tĩnh lặng và đầy áp lực.
Một lúc lâu sau, Cuồng Triều mới cười khổ: "Được rồi, ta chỉ nhất thời xúc động thôi. Từ khi lựa chọn con đường này chúng ta cũng đã chẳng có đường về, hoặc là phải sống như vậy, hoặc là phải nhận lấy kết cục bi thảm. Ôi, tẩy trắng gì chứ, chỉ là một ý nghĩ hão huyền. Phải rồi, ngươi có ý định gì không? Thật sự muốn tiêu diệt Dương gia sao?"
"Ý nghĩ hão huyền sao?" Mười Một lẩm bẩm trong tận đáy lòng: "Có lẽ có một ngày nguyện vọng của ngươi sẽ trở thành hiện thực, nhưng lúc đó có lẽ ta không còn ở đây..."
...
Cùng lúc Mười Một cúp điện thoại, Dương Lâm cũng gác máy, sau đó ngẩng đầu lên thở ra một hơi thật dài.
Vấn đề vẫn nặng trĩu trong lòng bà đã với bới phần nào, quả là một chuyện tốt. Có điều hi vọng nó đừng hận mình.
Dương Lâm cười tự giễu, khẽ lắc đầu, quay người muốn bước đi. Ai ngờ bà vừa mới xoay người thì kêu lên một tiếng như nhìn thấy quỷ, lui lại phía sau một bước theo bản năng, mông huých mạnh vào bàn làm cho chiếc điện thoại cũng phải rung lên.
Ngay sau đó, sắc mặt bà bỗng trở nên rất khó coi, đôi môi hơi run rẩy, một lúc lâu sau mới nói ra được hai chữ: "Nguyệt Nhi..."
Bóng hình xinh đẹp đang đứng ngay trước mawjt bà chính là Âu Dương Nguyệt Nhi, lúc này đôi mắt nàng đã hoe hoe đỏ, bậm chặt môi, nhìn mẹ mình với ánh mắt rất phức tạp, u oán, bi phẫn, đau lòng...
Đối diện với ánh mắt của Nguyệt Nhi, Dương Lâm có chút chột dạ, không dám đối mặt với nàng, bối rối giải thích nói: "Nguyệt Nhi, mẹ..."
"Vì sao?" Âu Dương Nguyệt Nhi rơi lệ, nói nức nở: "Vì sao mẹ lại nói những lời như vậy với anh ấy?"
"Mẹ..." Dương Lâm bối rối đảo mắt, chột dạ không dám nói gì. Nhưng nghĩ lại thì bà cảm thấy mình làm như vậy cũng là vì nghĩ đến hạnh phúc tương lai của con gái, mình không làm gì sai, việc gì phải chột dạ như vậy? Nếu nó đã phát hiện thì không, bằng cứ nói rõ ràng, làm cho nó hoàn toàn từ bỏ.
Dương Lâm hạ quyết tâm, cảm giác hoảng loạn trong lòng khi nhìn thấy con gái cũng dần dần biến mất, bà khẽ thở dài, chua chát nói: "Mẹ cũng vì con thôi, con và hắn sẽ không có kết quả gì."
Âu Dương Nguyệt Nhi nức nở, lớn tiếng phản bác: "Mẹ không phải là con, làm sao mẹ biết con và anh ấy sẽ không có có kết quả?"
Dương Lâm thở dài nói: "Con gái ngốc nghếch, mẹ là người từng trải, sao lại không biết? Chẳng lẽ con cũng muốn giống mẹ, lúc trẻ phải chờ lo lắng vì cha con, khi về già lại phải lo lắng vì anh con?"
Âu Dương Nguyệt Nhi cắn chặt như muốn cắn nát đôi môi mềm mại, nức nở nói: "Đó là sự lựa chọn của con, con không hối hận."
"Thế nhưng mẹ sẽ hối hận." Dương Lâm cũng rơi lệ, lớn tiếng trách cứ: "Mẹ không muốn con gái mình sống trong đau khổ suốt nửa đời còn lại, con có hiểu không? Mẹ là mẹ của con, con chọn sai thì mẹ phải giúp con sửa."
"Con không sai, đó là hạnh phúc của con, vì sao lại phải để cho mẹ lựa chọn?"
"Bịch bịh", tiếng bước chân vội vàng vang lên từ xa đến gần, Âu Dương Ninh xuất hiện ở trước cửa, giật mình nhìn khuôn mặt đẫm lệ của chị gái và vẻ đau lòng của mẹ.
"Chị, có chuyện gì vậy?" Âu Dương Ninh nhỏ giọng hỏi.
Âu Dương Nguyệt Nhi không để ý tới nàng, nói với Dương Lâm: "Mẹ, trước kia mẹ đã nói với con, phụ nữ chúng ta cả đời chỉ có một cơ hội để lựa chọn. Con đã chọn rồi..."
"Con chọn sai rồi, vậy nên mẹ mới phải giúp con sửa lại." Dương Lâm nói ra: "Bởi chỉ có một lần, mẹ mới không muốn con chọn sai, không muốn con hối hận."
"Con sẽ không hối hận, dù là thật sự sai thì con cũng sẽ không hối hận. Đó là lựa chọn của con, đó là cuộc đời của con, không phải là của mẹ. Vì sao mẹ muốn con nghe lời mẹ giống như một con rối? Làm gì cũng phải được sự đồng ý của mẹ?"
Dương Lâm đau đớn nói: "Mẹ ép con lúc nào? Mẹ ngăn cản con học trường văn nghệ sao? Con muốn ca hát, muốn làm ngôi sao ca nhạc, mẹ có ngăn cản con sao? Từ nhỏ đến lớn mẹ đã bao giờ ngăn cản con làm điều gì mình thích chưa?" Dương Lâm nói đây thì bật khóc. Nàng lau khóe mắt, hít một hơi rồi nói: "Nhưng lúc này mẹ phải phải ngăn cản con. Con thích ai mẹ cũng đều đồng ý, công tử thế gia cũng tốt, tên ăn mày ở ven đường cũng được, chỉ cần con thích mẹ sẽ không phản đối. Nhưng hắn thì không được."
Dương Lâm tự nhủ trong lòng: "Nửa đời trước của ta đã đủ khổ, ta cũng không muốn nửa đời sau của mình suốt ngày phải lo lắng cho con rể."
Nghe đến đó, Âu Dương Ninh cuối cùng đã hiểu chuyện gì vừa xảy ra, nàng nhìn chị mình với vẻ giật mình, không ngờ chị lại yêu tên đầu gỗ kia sâu sắc đến vậy, thậm chí cãi lời mẹ vì hắn. Sau khi mẹ bị bệnh mấy năm trước, chị lại càng trở nên hiếu thuận, luôn nghe lời mẹ. Lần trước mẹ chỉ thuận miệng nói muốn chị ở với mình nhiều thêm một chút mà chị đã bỏ cả biểu diễn, thậm chí còn phải bồi thường tiền vi phạm hợp đồng. Trong mắt Âu Dương Ninh, chị nàng là một đứa con vô cùng hiếu thuận, thế nhưng là không ngờ lần này chị lại cãi nhau với mẹ vì tên đầu gỗ kia.
Nghĩ tới đây, Âu Dương Ninh không khỏi thở dài trong lòng: ''Đầu gỗ, rốt cục ngươi có mị lực gì mà lại có thể khiến cho chị ta làm vậy vì ngươi?''