Văn Vi là chủ nhà nên mở lời giới thiệu mọi người với nhau, nhưng nàng chỉ nói qua loa về Vịt Bầu, không phải nàng không tôn trọng Vịt Bầu mà là có người ngoài như Lục Chiêu, Mạc Hiểu Phong và Trương Chấn ở đây nên không tiện nói rõ lai lịch của hắn.
Giới thiệu xong Dương Tư Vũ và Văn Vi bắt đầu tán chuyện với nhau, Nguyễn Thanh Ngữ uống rượu bị nhức đầu nên không tham gia, chỉ khi các nàng hỏi thì nàng mới ậm ừ vài câu. Bốn người đàn ông khá lúng túng, nhất thời không tìm được đề tài nào để nói, đành phải thỉnh thoảng lại nói vài câu lung tung.
Ba mỹ nữ ở cùng một chỗ, hơn nữa mỗi người đều vô cùng xinh đẹp vậy nên chắc chắn sẽ khiến mọi người chú ý. Mới nói chuyện được một lúc mà đã có không biết bao nhiêu cặp mắt nhìn về phía các nàng, sau đó lại nhìn bốn người Trương Chấn, Vịt Bầu với vẻ hâm mộ, ghen ghét. Cũng có người định tiếp cận nhưng ba cô gái đều mỉm cười từ chối, hơn nữa còn bị Trương Chấn, Vịt Bầu nhìn chằm chằm nên đành phải rút lui.
Bữa tiệc vẫn diễn ra bình thường nhưng càng lúc càng có nhiều người rời khỏi đại sảnh ra ngoài thư giãn, cũng có vài người có chuyện riêng nên về trước. Nhưng hầu hết mọi người vẫn ở trong đại sảnh, bởi vì Âu Dương Nguyệt Nhi vẫn đang ở nơi này, không có người nào muốn bỏ lỡ một cơ hội tốt như vậy.
Văn Vi thấy càng lúc càng có nhiều người tiếp cận Âu Dương Nguyệt Nhi, hơn nữa nàng liên tục bị mời rượu nên hai má đã ửng đỏ, Văn Vi bất đắc dĩ đứng lên, xem ra lần này nàng phải làm kẻ phá đám rồi.
Văn Vi cầm ly rượu đi đến chỗ Âu Dương Nguyệt Nhi, nàng mỉm cười với những người đang vây quanh Âu Dương Nguyệt Nhi, chào hỏi họ một chút sau đó vỗ vai Âu Dương Nguyệt Nhi, cố ý lớn giọng nói: "Nguyệt Nhi, tới đây, tôi giới thiệu cho cô vài người."
Âu Dương Nguyệt Nhi nhìn Văn Vi với vẻ biết ơn, nàng đang định cáo lỗi với những người đang vây quanh mình thì một gã hói tầm hơn ba mươi tuổi bất mãn nói: "Đâu có được, hiếm hoi lắm chúng ta mới được gặp Nguyệt Nhi, người khác quan trọng không lẽ chúng ta không quan trọng?"
Hắn mở mồm ra là gọi ''Nguyệt Nhi'' rất thân thiết, nhưng Âu Dương Nguyệt Nhi thậm chí còn chẳng nhớ tên hắn là gì, mặc dù trước đó hắn có tự giới thiệu bản thân nhưng hôm nay Âu Dương Nguyệt Nhi gặp hàng chục người như vậy, đâu thể nhớ kỹ ai là ai.
Âu Dương Nguyệt Nhi nhìn Văn Vi cầu cứu, Văn Vi vừa cười vừa nói: "Nguyệt Nhi uống cũng nhiều rồi nhưng vẫn chưa ăn gì, các vị nên để cô ấy nghỉ ngơi một chút."
Người ta đã nói như vậy rồi nếu còn bám riết thì đúng là rất mất phong độ. Mặc dù gã vừa lên tiếng có vẻ không vui, nhưng cũng đành gật đầu nói: "Ừm, nhưng Nguyệt Nhi phải uống nốt chén này đã chữ? Hơn nữa Văn tiểu thư thân là chủ nhà, cũng phải làm một ly chứ nhỉ."
Văn Vi gật đầu không chút do dự, cười nói: "Được thôi, tôi giới thiệu Nguyệt Nhi với vài người bạn xong sẽ tới đây làm vài ly với các anh."
Gã kia bèn tươi cười quơ quơ ly rượy.
Âu Dương Nguyệt Nhi cười khổ, ngán ngẩm nhìn chút rượu vang còn lại trong ly, thật sự giờ nàng không thể uống nổi nữa. Buổi trưa nàng ăn cũng không nhiều, buổi tối thì từ lúc đến đây tới giờ bị người khác mời rượu liên tục, vẫn chưa có thứ gì vào bụng. Bây giờ chỉ cần cử động một chút là đã cảm thấy dạ dày sôi ùng ục, hơn nữa bụng rỗng mà uống rượu thì lại càng dễ say. Vậy nên Âu Dương Nguyệt Nhi đã sớm đầu hoa mắt váng, nếu không phải có chút tửu lượng thì đã sớm gục rồi.
Âu Dương Nguyệt Nhi cố nén cảm giác nôn nao lại, uống nốt rượu trong ly, hơi rượu xộc lên xong nàng mới dám thở dài, cảm giác như vừa thoát nạn. Nàng cáo lỗi với mọi người sau đó đi cùng Văn Vi đến chỗ Dương Tư Vũ và Nguyễn Thanh Ngữ.
Đến cạnh Nguyễn Thanh Ngữ, Âu Dương Nguyệt Nhi liền mệt mỏi ngồi phệt xuống, che miệng ngáp một cái, mặt đỏ như gấc, nhìn quyến rũ động lòng người, ngay cả Trương Chấn và Dương Tư Vũ cũng phải nhìn đến ngẩn ngơ.
Nầng vỗ cỗ ngực nuốt xuống hơi rượu đang xộc lên, thấy mọi người nhìn mình như vật là, Âu Dương Nguyệt Nhi cười khổ nói: "Đừng bảo tôi uống rượu đấy nhé."
Văn Vi đưa cho nàng một miếng bánh ngọt, trêu ghẹo: "Ai bảo cô uống nhiều như vậy."
Âu Dương Nguyệt Nhi tức giận lườn nàng, nói: "Cô còn dám nói à, cô chạy trước bỏ lại một mình tôi."
Văn Vi cười nói: "Không phải tôi phải chăm sóc Thanh Ngữ sao, nếu vẫn ở lại đó thì chắc tối nay phải khiêng Thanh Ngữ về mất."
Âu Dương Nguyệt Nhi trợn mắt nói: "Lần tới để tôi chắm sóc cô ấy."
"Ha ha, nếu để cô ấy cho cô chăm sóc khéo cô ấy còn chẳng đi nổi ấy chứ?''
Âu Dương Nguyệt Nhi nghẹn lời, nghĩ lại thì cũng đúng, nếu nàng dìu Nguyễn Thanh Ngữ đi thì chắc chắn những người kia sẽ không đồng ý. Ôi, cái giá của sự nổi tiếng.
Âu Dương Nguyệt Nhi thở dài, đến giờ nàng mới nhận ra có một cô gái rất xinh đẹp ở bên cạnh đang nhìn mình, liền nhìn Văn Vi dò hỏi.
Văn Vi hiểu ý, lập tức giới thiệu: "Nguyệt Nhi, giới thiệu với cô người chị em tốt của tôi, đây là Dương Tư Vũ mà tôi thường nhắc đến với cô. Đây là vị hôn phu của Tư Vũ, Trương Chấn."
"Xin chào." Âu Dương Nguyệt Nhi bắt tay Dương Tư Vũ và Trương Chấn, cười nói: "Văn Vi từng nói với tôi cô ấy có một người chị em rất xinh đẹp, lúc trước tôi còn không tin, bây giờ mới biết thì ra cô ấy không hề nói quá."
Dương Tư Vũ cười nói: "Âu Dương tiểu thư quá khen, nói về xinh đẹp thì ai có thể so được với cô chứ."
"Cứ gọi tôi là Nguyệt Nhi." Âu Dương Nguyệt Nhi cười nói: " Chị em của Văn Vi cũng là chị em của tôi, không cần khách sáo như vậy."
"Ừm, Nguyệt Nhi." Dương Tư Vũ gật đầu.
Văn Vi nói: "Nguyệt Nhi, Tư Vũ là người hâm mộ cuồng nhiệt của cô đấy, trong nhà nàng có bộ sưu tập các CD của cô đấy."
"Thật à??" Âu Dương Nguyệt Nhi kinh ngạc nói: "Vậy thì tôi thật là vinh hạnh, không ngờ tôi lại có một fan hâm mộ xinh đẹp như vậy." Truyện được copy tại Truyện FULL
Dương Tư Vũ cười nói: "Vậy nên cô phải chụp ảnh ký tên cho tôi."
Âu Dương Nguyệt Nhi cười nói: "Chị em với nhau, ký tên cái gì chứ. Sau này nếu có thời gian thì đi uống trà nói chuyện phiếm đi."
"Được, là cô nói đấy nhé, đến lúc đó không được từ chối đâu đấy."
Âu Dương Nguyệt Nhi ra ký hiệu OK, hai người đều bật cười. Thấy Âu Dương Nguyệt Nhi và Dương Tư Vũ hòa hợp với nhau như vậy, Văn Vi cũng rất vui mừng. Mặc dù nàng biết Âu Dương Nguyệt Nhi là một người bình dị dễ gần, không tỏ vẻ ngôi sao nhưng trước đó nàng vẫn lo hai cô gái xinh đẹp này không hòa hợp với nhay. Dù sao khi hai phụ nữ xinh đẹp gặp nhau thì giữa hai người thường có một thứ địch ý khó hiểu, nếu giữa hai người phụ nữ này xuất hiện một người đàn ông thì từ địch ý sẽ trở thành chiến tranh.
Không khí trong đại sảnh vô cùng náo nhiệt, tuy vậy bên ngoài cũng náo nhiệt không kém. Trong sân vườn có nhiều tốp nam nữ túm năm tụm ba đi dạo nói chuyện phiếm, còn có không ít vệ sỹ bí mật tuần tra. Trong đó có một vệ sỹ đứng ở một góc, có rất ít người chú ý đến hắn, cho dù có người chú ý thì cũng chẳng đi nói chuyện với hắn bởi vì tướng mạo của hắn chẳng dễ nhìn chút nào. Trên mặt hắn mọc đầy mụn cơm, lỗ cha lỗ chỗ, sắc mặt vàng vọt khiến người ta có cảm giác không thoải mái, nhất là đôi mắt tam giác ti hí kia, khi hắn nheo mắt lại nhìn ai đều khiến cho người ta có cảm giác mình đang bị một con rắn độc nhìn chằm chằm, chỉ muốn tránh xa hắn ra.
Vậy nên có rất ít người đi qua chỗ hắn, hắn cũng chỉ đứng một mình ở cạnh chiếc xe của Âu Dương Nguyệt Nhi. Người này chính là tài xế kiêm vệ sỹ mà Âu Dương Bác phái đến bảo vệ Âu Dương Nguyệt Nhi.
Gió lạnh buổi đêm thổi qua cũng không làm người vệ sỹ ăn mặc mỏng manh này run lên chút nào, hắn đứng sừng sững ở đó như một pho tượng, chăm chú quan sát những người đang đi lại. Hình như lỗ tai hắn hơi ngứa ngáy nên hắn đưa tay lên ngoáy ngoáy, trong đôi mắt tam giác đầy vẻ âm lãnh kia lộ ra vẻ trầm tư.
Qua máy ghi âm trên người Vịt Bầu, hắn có thể nghe được tiếng nói chuyện của những người bên cạnh y. Lúc này ba người Âu Dương Nguyệt Nhi, Văn Vi và Dương Tư Vũ đang tán dóc với nhau. Hắn cũng chẳng để ý tới Dương Tư Vũ, người hắn để ý chính là người đi cùng Dương Tư Vũ, Trương Chấn. Có điều cho đến tận giờ Trương Chấn vẫn chưa làm gì, chưa có hành động nào bất thường. Nhưng Mười Một cũng không dám lơi lỏng, với tính cách âm hiểm tàn nhẫn của Trương Chấn và những chuyện trước đây hắn làm thì nếu tối nay không xảy ra chuyện gì mới là lạ. Mười Một kín đáo liếc nhìn khách khứa ở xung quanh, tập trung tinh thần chú ý vào chuyện trong đại sảnh.
Lúc này Mười Một không biết rằng trên một đỉnh núi cách đó hơn một ngàn mét, một khẩu súng ngắn nhắm thẳng vào đầu hắn. DK ghìm súng bằng cả hai tay, mắt phải áp vào ống ngắm, khóe miệng trái hơi nhếch lên, lộ ra chút ý cười, thấp giọng lẩm bẩm: "Tìm được ngươi rồi, Mười Một."
Bóng đêm sâu thẳm, trong căn biệt thự náo nhiệt, Trương Chấn mỉm cười trò chuyện với mấy cô gái xinh đẹp, không biết rằng nhất cử nhất động của hắn đều lọt vào trong mắt Mười Một. Mười Một ở bên ngoài dùng hai phần tâm trí lưu ý hoàn cảnh xung quanh, tám phần tâm trí tập trung vào Trương Chấn. Chỉ cần con ve này này chuyển động, con bọ ngựa là hắn sẽ bắt mồi ngay, nhưng hắn không ngờ cách đó hơn một ngàn mét có một con chim sẻ đang rình rập hắn.
Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sẵn ở phía sau, rốt cuộc ai mới là người đi săn? Trong trò chơi này rốt cuộc ai là kẻ được lợi sau cùng?
Một trò chơi ngươi tranh ta đoạt đã bắt đầu diễn ra một cách âm thầm.