Nhân Gian Băng Khí

Chương 847: Hân Hân và DK




Khi Mười Một và Âu Dương Bác đang nói chuyện, nhà Trương Hân Hân.

"Ting ting!" Tiếng chuông cửa vang lên. Một lúc vẫn chưa thấy trong nhà có động tĩnh gì, tiếng chuông lại vang lên "ting ting, ting ting".

"Đây rồi đây rồi, đừng bấm nữa." Trương Hân Hân mới bò dậy từ trong chăn, nàng vẫn mặc đồ ngủ, vội vã chạy ra từ phòng ngủ. Nàng chạy đến cửa phòng khách, định đưa tay mở cửa theo thói quen thì bỗng nhiên lại cảm thấy bất an, liền nheo mắt nhìn qua lỗ xem ai đang bấm chuông.

Qua lỗ nhỏ, nàng nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc. Khuôn mặt có đường nét phương đông, ánh mắt xanh thăm thẳm, nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt tà mị, nhưng nhìn kỹ lại thì khuôn mặt này lại khiến cho người ta không thoải mái.

"Tom?" Thấy khuôn mặt này, Trương Hân Hân hít lạnh một hơi, bỗng nhiên lui về sau hai bước, lộ ra vẻ hồi hộp lo lắng.

"Ting ting!" Tiếng chuông lại vang lên một lần nữa.

"A!" Trương Hân Hân giật mình sợ hãi, lui về phía sau hai bước, sau đó lớn tiếng kêu lên: "Trong nhà không có ai!"

DK đang ở ngoài cửa liền ngẩn người, sau đó lại cảm thấy buồn cười. Công chúa nhỏ này thật đáng yêu, nói dối giữa ban ngày ban mặt. Không có ai ở nhà? Vậy vừa rồi máy tự động trả lời à?

DK không nhấn chuông cửa nữa, móc ra một chùm chìa khóa vạn năng để mở cửa, tự nhiên cứ như thể đây là nhà mình.

Thấy DK tự mở cửa đi vào như kẻ cướp, Trương Hân Hân sợ hãi kêu to một tiếng, nàng vội vàng chạy đến chỗ ghế sa lon, ôm lấy một con gấu bông, nắm chặt đầu con gấu, chĩa hai chân con gấu về phía DK, dọa dẫm với vẻ lo lắng: "Ngươi không được đến gần!"

DK tiện tay đóng cửa lại, thấy Trương Hân Hân cầm gấu bông làm vũ khí, hắn không khỏi bật cười.

Thấy DK tiến lên hai bước, Trương Hân Hân vội vàng lui về phía sau hai bước để giữ khoảng cách với hắn, nàng cầm chặt gấu bông, lo lắng dọa dẫm: "Ngươi không được tới gần. Ta... Cha ta sắp về rồi."

DK không thèm quan tâm đến những lời dọa dẫm của nàng, nở nụ cười rạng rỡ, tiếp tục bước đến gần.

Trương Hân Hân lùi đến tận bức tường, không thể lùi thêm được nữa, mếu máo như sắp khóc. Nàng nhìn quanh xem có gì làm vũ khí được không, nhưng dường như ngoài con gấu bông ở trong tay thì không có gì khác dùng được.

May là DK không tiến tới nữa, hắn dừng lại gần ghế salon, cười nhìn nàng với vẻ hứng thú.

Trương Hân Hân nắm chặt gấu bông, "vũ khí" duy nhất có thể đem lại sự an toàn cho nàng, nàng càng ép chặt lưng vào tường, mếu máo nói: "Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"

DK cười, chỉ vào phòng bếp, nói: "Ngươi nên đi lấy dao mới đúng." Nói xong hắn lại chỉ gấu bông: "Vật này không đâm chết người được."

"Ta biết chứ." Trương Hân Hân mếu máo, cảm thấy rất ủy khuất, thầm nói: "Lúc đó làm sao ta nghĩ được nhiều vậy chứ."

DK lại cảm thấy buồn cười, lấy từ trong người ra một con dao tinh xảo, quơ quơ trước mặt nàng: "Có muốn ta cho ngươi mượn dao không?"

Trương Hân Hân thấy dao thì rụt người lại, nhưng vẫn mạnh miệng nói: "Không cần."

DK nhíu mày, lắc đầu cười nói: "Công chúa của ta, sao ngươi lại sợ kỵ sĩ của mình như vậy? Kỵ sĩ sẽ bảo vệ công chúa xinh đẹp, không bao giờ hại nàng."

"Công chúa kỵ sĩ cái quái gì?" Trương Hân Hân trừng mắt nhìn hắn một cái, uy hiếp: "Ta cảnh cáo ngươi, cha ta sắp về rồi, ông ấy rất dữ đấy." Vừa nói, nàng vừa liếc nhìn điện thoại trên mặt bàn trà gần ghế salon, sau đó nhớ tới di động mình vứt ở phòng ngủ, trong lòng không khỏi cảm thấy hối hận.

DK xoay người ngồi xuống ghế salon, tiện tay đặt con dao lên bàn trà, ý bảo mình không có ý đồ gì xấu. Hắn nghiêng đầu, nở nụ cười, nhìn nàng với vẻ chân thành, vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh mình.

Trương Hân Hân nhìn hắn với vẻ đề phòng, lắc đầu quầy quậy, kiên quyết không đi đến.

DK cũng không ép nàng, chỉ nhìn nàng với vẻ hứng thú, cười nói: "Công chúa xinh đẹp, ta đã cứu nàng rất nhiều lần, nàng đối xử với ân nhân cứu mạng như vậy sao?"

Trương Hân Hân trợn mắt nhìn hắn, nói: "Ngươi là người xấu."

DK tự chỉ vào mình, cười hỏi: "Ta xấu chỗ nào?"

"Ngươi nói tiếng Trung Quốc tốt như vậy nhưng lại lừa chúng ta, cố ý nói không rõ, nhất định là có ý đồ. Hơn nữa, hôm đó ngươi đánh chết người xong vẫn bình thản như không, chắc chắn ngươi không phải là người bình thường. Rốt cuộc ngươi là ai?"

"Không tồi, có vẻ cũng không quá đần." DK gật đầu cười nói: "Nhưng ít ra ta không làm hại ngươi đúng không? Ta còn cứu ngươi nhiều lần nữa."

Trương Hân Hân bĩu môi, nói với vẻ đề phòng: "Chắc chắn ngươi có âm mưu gì đó, có khi những người đó đều là do ngươi phái tới cũng nên."

DK mở lớn mắt, hứng thú hỏi: "Ta có âm mưu gì đây? Ta có ý đồ gì với ngươi?"

Trương Hân Hân tức giận nói: "Ngươi không nói thì làm sao ta biết được."

DK hé miệng, mỉm cười cnói: "Ta không có ý đồ gì với ngươi, ngươi muốn ta nói gì đây? Ngươi có cái gì có thể hấp dẫn được ta? Tiền sao? Ta nhiều hơn ngươi nhiều. Còn về thân thể của ngươi..." Vừa nói DK vừa ngắm nghía thân thể của nàng.

Trương Hân Hân vội vàng rút một tay lại túm chặt cổ áo ngủ, tay còn lại vẫn chĩa con gấu về phía DK, cứ như con gấu trong tay không phải bằng bông mà là một vũ khí giết người đáng sợ.

DK thu ánh mắt lại, lắc đầu nói: "Nếu như ta muốn muốn thân thể của ngươi thì ta có thể ra tay vào lần đầu tiên ta cứu ngươi ở đây. Lúc đó ngươi đã bất tỉnh, sẽ không biết là ta làm." Vừa nói DK vừa liếc về phía ngực nàng, cười tà dị: "Hơn nữa, ta cũng không hứng thú với bộ ngực chỉ có 34A."

Trương Hân Hân banh miệng, tức giận mắng: "Ngươi khốn nạn, ngươi vô sỉ."

DK khom người, tươi cười nói: "Tạ ơn công chúa đã khen ngợi."

Trương Hân Hân tức giận giậm chân: "Ngươi không biết xấu hổ."

DK cười nói: "Ngươi hiểu ta rất rõ. Được rồi, nể tình ngươi hiểu ta rất rõ, ta có thể miễn cưỡng chấp nhận 34A, nhưng chỉ là tình một đêm thôi. Thế nào?"

"Không!" Trương Hân Hân co rúm người lại, nắm chặt cổ áo, sắp khóc đến nơi.

Dường như DK rất vui, ngồi cười ha hả.

Trương Hân Hân mếu máo chịu thua, nói với vẻ van xin: "Rốt cuộc ngươi muốn làm gì chứ."

DK lắc đầu cười nói: "Ta không muốn làm gì cả, chỉ muốn đến chào từ biệt trước khi đi thôi."

Trương Hân Hân lập tức sáng mắt lên, hỏi: "Ngươi sắp đi?"

"Sao vậy? Không nỡ để cho ta đi?"

"Đi đi, ai không nỡ để cho ngươi đi chứ. Ngươi đi nhanh đi, tốt nhất sau này đừng quay lại nữa. Có quay lại thì cũng đừng đến tìm ta."

DK nghiến răng, "tàn bạo" nói: "Xem ra trước khi ta đi phải làm gì đó để ngươi nhớ rõ ta mới được."

"Đừng..." Trương Hân Hân giật mình lui về phía sau mà không nhớ đằng sau mình là bức tường, đầu đập ''bộp'' vào tường. Nàng đau quá liền kêu "Ai da", vuốt vuốt chỗ đau, đau đến mức sắp chảy cả nước mắt.

DK đang ngồi trên ghế salon lại vui vẻ bật cười ha hả.

Trương Hân Hân xoa ót, tức giận nhìn hắn, thầm nói: "Ngươi cứ hả hê đi." Nàng ngừng một chút sau đó hỏi: "Bao giờ ngươi đi?"

"Ngày mai." DK nghiêng đầu nhìn nàng, cười chân thành, hỏi: "Sao? Muốn tiễn ta? Hay muốn đi cùng?"

"Đi theo ngươi đầu thai thì có." Trương Hân Hân trừng mắt liếc hắn, nhưng nhận ra ngay mình nói nhầm, "phì phì" hai tiếng sau đó nói nhỏ: "Tại sao không phải là hôm nay."

DK nhún vai, thoải mái nói: "Hôm nay phải đến chào tạm biệt chứ."

Trương Hân Hân vội vàng khoát tay với hắn, nói: "Tốt, tạm biệt, đi đường tốt lành. Ngươi có thể trở về thu xếp hành lý rồi."

DK vỗ vỗ túi, nói: "Hành lý ta đã mang theo rồi."

Trương Hân Hân mở to mắt, hỏi với vẻ khó tin: "Ngươi không còn gì nữa sao?"

"Còn cái gì nữa?"

"Quần áo này, giầy này, đủ thứ."

DK lắc đầu: "Không có."

"Trời ạ." Trương Hân Hân nhìn hắn với vẻ thương hại: "Ngươi nghèo thật."

"..." DK quả thật không biết nên nói gì, trong đầu cô bé này nghĩ gì vậy? Không mang quần áo, giày dép là nghèo sao?

Trương Hân Hân dường như nhới tới cái gì, cẩn thận hỏi: "Không phải ngươi đến để ta cứu tế cho ngươi chứ?"

"..." DK rên lên một tiếng, đổ sụp người vào ghế salon. Có điều một lúc sau hắn lại bật cười ha hả.

Trương Hân Hân nhìn DK với vẻ khó hiểu, tay nàng vẫ nắm chặt con gâu nhưng nàng đã nhận ra, DK sẽ không làm hại nàng. Nhưng nàng nhớ lại việc đêm đó gã điên điên khùng khùng này nhẹ nhàng giết chết mấy người, không dám lơi lỏng đề phòng.

DK cười một lúc sau đó mới dần dần dừng lại, cười khẽ: "Giờ ta mới nhận ra ngươi rất đáng yêu."

"Cám ơn." Trương Hân Hân nổi hết cả da gà, nói nhỏ: "Ta hiểu rồi, ngươi đang châm chọc ta không có ai yêu."

DK chỉ vào mặt mình, tươi cười nói: "Ta yêu ngươi này."

"Không cần." Trương Hân Hân trừng mắt, nhìn hắn, tức giận nói: "Ta làm ni cô còn hơn."

DK bị "tổn thương'', hỏi: "Tại sao thà làm ni cô chứ không chịu đón nhận ta?"

"Ngươi không thành thật, những lời của ngươi không có lời nào là thật."

DK gãi đầu gãi tai, cười khổ: "Hình như ta đâu lừa ngươi bao giờ?"

Trương Hân Hân trừng mắt nói: "Ít ra Tom chắc chắn không phải tên thật của ngươi."

DK gật đầu, nói: "Cũng được, ta nói cho ngươi biết tên của ta. Ta tên là Death Knight." truyện được lấy tại TrumTruyen.vn

"Death Knight?" Trương Hân Hân ngẫm nghĩ một chút, bĩu môi nói: "Ngươi lừa ai vậy? Kỵ sỹ tử vong? Ai lại có cái tên quái quỷ như vậy chứ."

DK nói: "Xem này, ta nói thật thì ngươi lại không tin. Nói hay không nói ngươi đều cảm thấy ta lừa ngươi. Thời buổi này muốn làm người tốt cũng thật khó."

"Ngươi là người tốt? Vậy trên thế giới sẽ không có người xấu." Trương Hân Hân phản bác.

"Được, ngươi nói cho ta biết, theo ngươi hiểu thì người tốt là thế nào, người xấu là thế nào?"

Trương Hân Hân ngẫm nghĩ một chút, những chuyện như thế này thật khó có thể diễn tả bằng lời nói.

Thấy nàng không nói lời nào, DK cười nói: "Ngươi xem, ngay cả chính ngươi cũng không biết."

Trương Hân Hân tức giận nói: "Dù sao thì ngươi chính là người xấu."

DK gật đầu, cười tà với nàng: "Xem ra ta phải làm người xấu một lần, để lại cho ngươi chút ấn tượng sâu sắc."

Trương Hân Hân co rúm lại, bồn chồn lo lắng hỏi: "Ngươi muốn làm gì?"

DK xoa xoa tay, cười tà mị: "Đương nhiên là muốn làm việc ngươi đang nghĩ đến."

Trương Hân Hân hít lạnh một hơi, vội vàng nhìn quanh tìm vũ khí gì đó có thể dùng để tấn công. Nhưng nàng nhanh chóng nhận ra trừ gấu bông nàng không có vũ khí nào khác. TV và loa ở bên cạnh quá lớn, nàng không nhấc lên được. Trương Hân Hân nhìn con dao DK đang để trên bàn trà, đáng tiếc thứ vũ khí duy nhất có thể sử dụng này cách nàng quá xa, cách DK quá gần.

Nhìn vẻ bồn chồn lo lắng của Trương Hân Hân, DK nhịn không được bật cười ha hả.

Trương Hân Hân cuối cùng cũng hiểu thì ra người này cố tình đùa giỡn mình. Nàng trừng mắt nhìn hắn, không dám mở miệng nói cái gì nữa, sợ chọc giận DK thì hắn sẽ làm thật.

May là Trương Hân Hân cũng không phải chịu cảnh đó lâu, tiếng cười của DK vừa dứt thì điện thoại bàn ở trên bàn trà bỗng nhiên vang lên. DK vừa bực mình vừa buồn cười nhìn Trương Hân Hân. Nàng trốn trong góc tường, nhìn chằm chằm vào điện thoại nhưng lại không dám tiến lên bắt máy. DK chìa tay về phía điện thoại, ý bảo nàng có thể tới nghe điện thoại.

Trương Hân Hân cắn môi, ngó chừng DK, từ từ đi ra từ góc tường, vừa đi vừa quan sát hắn, nhích tới gần điện thoại một cách dè dặt.

Trương Hân Hân đến gần điện thoại, thấy DK chỉ tươi cười nhìn nàng chứ không có cử động gì thì mới dám cúi người nhấc máy.

Đúng lúc này, DK bỗng nhiên cười gian hai tiếng, hỏi: "Ngươi thích mặc áo lót màu đen?"

"A!" Trương Hân Hân bị dọa cho giật bắn cả mình, vội vàng đứng thẳng người lên, túm chặt cổ áo, nhìn chằm chằm DK với vẻ hung dữ, hai hốc mắt ửng đỏ.

DK lại cười lên ha hả, dường như trêu chọc, bắt nạt Trương Hân Hân, nhìn nàng tức giận là chuyện vui vẻ nhất trong cuộc đời hắn vậy.

"Câm miệng." Trương Hân Hân nghiến răng, tức giận nói: "Dám nhìn nữa ta sẽ móc mắt ngươi ra."

DK nhún vai cười nói: "Ta không ngại móc mắt ta ra đặt trong phòng ngươi để ngày ngày được ngắm nhìn ngươi."

Gặp phải tên vô lại mặt dày thế này, Trương Hân Hân cũng không biết nên làm cái gì. Nàng trừng mắt nhìn hắn, nói: "Chắc chắn là cha ta gọi về, ngươi không được nói lung tung."

DK chép miệng, quả nhiên không lên tiếng nữa, nhìn nàng với vẻ hứng thú.

Trương Hân Hân một tay cầm gấu bông che kín cổ áo, một tay nhấc điện thoại, hai mắt nhìn DK với vẻ đề phòng, nói vào điện thoại: "Alô."

"Hân Hân." Giọng nói Sở Phàm vang lên trong điện thoại, lúc này sự chú ý của Trương Hân Hân đang đặt lên người DK nên nàng không nhận ra giọng nói của Sở Phàm hơi khàn khàn.

"Mẹ."

"Trong nhà vẫn ổn chứ?"

Trương Hân Hân nhìn DK, nói: "Không có chuyện gì ạ."

Nàng vừa nói xong câu này thì thấy DK nở nụ cười đắc ý. Trương Hân Hân tức giận trừng mắt nhìn hắn, đe dọa hắn không được lên tiếng.

Sở Phàm thở dài: "Không có chuyện gì là tốt rồi, con ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, nhớ phải học đấy."

Trương Hân Hân ngó chừng DK, đáp "Con biết rồi."

"Còn nữa, con dọn dẹp nhà cửa đi, có thể tối Sở Nguyên sẽ đến ăn cơm, dọn dẹp sạch sẽ vào nhé."

"Con biết rồi. Ừm...?" Trương Hân Hân bỗng nhiên sửng sốt hồi lâu sau đó đột nhiên kêu lên: "Anh Sở Nguyên sẽ tới đây?" Khi nói những lời này, nàng không có nhận ra rằng tuy DK ngồi ở đối diện vẫn đang cười rất rạng rỡ nhưng ánh mắt hắn không chút ý cười, đồng tử hơi co lại.

Sở Phàm nói với vẻ không chắc chắn: "Chắc là sẽ đến."

"Tốt quá!" Trương Hân Hân hoan hô: "Mẹ, con không nói chuyện với mẹ nữa, con đi dọn dẹp đây."

"Này..."

Sở Phàm còn chưa kịp nói hết thì Trương Hân Hân đã cúp máy, vui vẻ chạy về phía phòng ngủ. Nhưng mới chạy được hai bước nàng chợt nhớ ra còn có một "tên khốn" ở đây, vỗ trán một cái, tự trách mình sao lại quên mất kẻ nguy hiểm này. Nàng vội vàng xoay người, nhìn hắn với vẻ đề phòng, nói: "Ngươi nghe rồi chứ? Tối nay anh của ta sẽ đến đây. Ta nói cho ngươi, anh ta rất lợi hại, tay không cũng có thể đánh ngã mấy trăm người. Chắc chắn ngươi không phải là đối thủ của anh ấy, vậy nên nhanh đi đi."

DK vuốt cằm, nói với vẻ hứng thú: "Thật sự lợi hại như ngươi nói? Ta cũng không ngại gặp hắn."

Thấy DK ở lỳ không đi, Trương Hân Hân suýt nữa thì phát khóc, hung dữ dọa nạt: "Anh ấy rất lợi hại, gấp trăm gấp ngàn gấp vạn lần ngươi. Ngươi đánh không lại anh ấy, ngươi mau đi đi."

"Ngươi quan tâm đến ta?"

Trương Hân Hân tức sắp khóc: "Ai thèm quan tâm đến ngươi, xin ngươi mau đi đi, cha ta sắp về rồi. Nếu ông ấy nhìn thấy ngươi thì sẽ đánh chết ta mất."

DK hứng thú hỏi: "Tại sao ba ngươi thấy ta thì lại đánh ngươi?"

Trương Hân Hân giậm chân nói: "Ngươi hỏi lắm thế làm gì, ngươi mau đi đi là được."

DK thở dài, "đau thương" nói: "Công chúa không thích kỵ sĩ."

Trương Hân Hân sắp phát điên: "Ai là công chúa của ngươi chứ!"

DK nhìn nàng, "chân thành" nói: "Thật ra thì ta có thể hạ thấp tiêu chuẩn, chấp nhận bộ ngực 34A."

Trương Hân Hân ném mạnh gấu bông về phía hắn.

DK bắt lấy, ôm vào trong ngực, nhìn nàng cười nói: "Đây có phải tín vật đính hôn ngươi tặng ta không?"

Trương Hân Hân ôm trán, không biết nên làm gì với tên vô lại này.

Cũng may trước khi nàng kịp phát điên thì DK chậm rãi đứng lên, một tay vòng trước người, một tay cầm gấu bông thì để sau lưng, cúi chào nàng theo lễ nghi của phương tây sau đó đứng thẳng lên, cười nói: "Nếu công chúa không thích, vậy thì kỵ sỹ xin cáo từ."

Trương Hân Hân vội vàng phất tay: "Đi nhanh đi, đi nhanh đi, đừng quay lại nữa."

Sau đó nàng vừa đẩy vừa kéo tống DK ra ngoài cửa sau đó vội vàng đóng cửa, lúc này Trương Hân Hân mới thở phào nhẹ nhỏm. Nàng nghĩ lại thì lại cảm thấy không an toàn, vội vàng khóa hết khóa cửa, áp tay lên ngực, lộ ra vẻ sợ hãi. Đến khi bình tĩnh lại nàng mới nhớ ra, DK mang gấu bông của mình đi?

Trương Hân Hân nhớ tới việc vừa rồi DK cầm gấu bông nói là tín vật đính hôn bèn vỗ mạnh trán mình một cái. Sau đó dường như nàng nhớ ra cái gì, vội vàng quay đầu nhìn về phía bàn trà, quả nhiên con dao sáng loáng vẫn nằm yên ở đó. Trương Hân Hân lập tức xị mặt xuống.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.