Nhân Gian Băng Khí

Chương 866: Thây chất thành núi, máu chảy thành sông (hạ)




Thế giới này thật sự có thần sao? Có thể bọn họ cũng chỉ là người bình thường được tôn sùng, thần tượng hóa, hay là thần phật thật sự từng tồn tại? Thế nhưng hiện giờ bọn họ ở đâu thì không ai biết được. Mọi người mỗi ngày thành kính thắp hương bái phật, mỗi tháng đều quyên chút tiền lương cho cửa phật, nhưng khi họ cần thần phật cứu mạng thì những người ấy ở nơi đâu? Lẽ nào thần phật cũng giống con người, chỉ có thể cùng phú quý mà không chung hoạn nạn? Lẽ nào thần phật cũng ích kỷ?

Những cảnh sát Bangkok bị kẹt trong xe vô cùng sợ hãi, vỗ mạnh cửa, cầu xin phật tổ cứu giúp, còn đâu vẻ oai phong khi đuổi giết Mười Một lúc trước. Nhưng phật chẳng hề xuất hiện, mặc dù bọn họ đều là tín đồ thành kính nhưng lúc này phật đã bỏ rơi bọn họ.

Phật không đến với họ, thứ đến với họ là đạn và lựu đạn. Mười Một bắn nát kính những chiếc xe sau đó ném lựu đạn vào trong xe. Những cảnh sát đang ở trong xe sợ hết hồn, đau đớn trơ mắt nhìn lựu đạn nổ tung ngay trước mắt mình. Cảm giác chờ đợi cái chết dằn vặt tất cả mọi người.

Tiềng súng và tiếng lựu đạn nổ không ngừng vang lên từ phía sau làm cho những cảnh sát đang ở trong xe sợ tới mức hồn phi phách tán, không khí sợ hãi lan tỏa khắp nơi. Những cảnh sát này như phát điên, cầm lấy tất cả những thứ gì có thể cầm được, điên cuồng đập vào kính trước và kính sau, muốn đập vỡ kính để chạy. Đối mặt với cái chết, không ai còn có thể bình tĩnh ung dung, thậm chí còn có người hạ kính cửa sổ xuống, muốn trèo ra ngoài từ khe hở chật hẹp ấy. Thế nhưng cửa xe chỉ cách vách tường chưa đến 5 cm, thậm chí còn ít hơn, ngay cả đầu cũng không thể chui được ra ngoài. Nhưng những cảnh sát này đã rơi vào trạng thái hoảng loạn, dù biết đường đó không thể trốn được nhưng bọn họ vẫn cố chui ra, dù đầu bị tróc da chảy máu cũng không chịu dừng lại. Con người chính là vậy, khi đối mặt với tuyệt cảnh dù chỉ có một chút hy vọng bọn họ cũng sẽ không từ bỏ, dù cho phải trả một cái giá thật lớn thì cũng không tiếc.

Trong ngõ hẻm chật hẹp, tiếng kêu thảm, tiếng gào tiếng kêu cứu, tiếng súng, tiếng nổ, tiếng còi cảnh sát hòa vào nhau, thảm thiết như sắp tận thế vậy.

Trong lúc hỗn loạn, không biết ai đã cầm súng bắn về phía cửa kính. "Đoàng" tiếng súng chát chúa như một hồi chuông, làm cho những người khác cũng tỉnh táo hơn. Nhất thời hầu như toàn bộ cảnh sát đều cầm súng bắn về phía cửa kính, tiếng súng lục không ngừng vang lên.

Đạn bắn ra không ngừng, cửa kính bị thủng lỗ chỗ, sau đó lại có người dùng sức đập mạnh vào, rốt cuộc thì tấm kính yếu ớt này cũng vỡ nát. Thấy lối thoát đã được mở, những cảnh sát trong xe đều vô cùng vui mừng, chen lấn nhau bò ra ngoài. Trong giờ phút này tình đồng đội, tình đồng chí trở thành rác rưởi, đối mặt với sức ép từ cái chết, sự ích kỷ trong mỗi con người đều được thể hiện ra. Có người cản đường mình thì sẽ lôi hắn lại để mình có đường bò. Thậm chí một số người ngày thường thân thiết với nhau lại ra tay tàn độc vì cái lối thoát nho nhỏ kia. Đạo đức, liêm sỉ, tình nghĩa lúc này thật là rẻ mạt, giờ phút này sự ích kỷ của con người được thể hiện một cách chân thực nhất.

Có điều khi những cảnh sát này đang tranh giành đường ra thì một quả lựu đạn bay thẳng vào trong xe dưới ánh mắt của bọn họ.

"Đoàng..." Lựu đạn rơi vào trong xe, lăn lăn, trong khoảnh khắc này, chiếc xe lại đột nhiên trở nên tĩnh lặng lạ thường. Tất cả mọi người đều ngừng đánh đấm, ngừng bò ra ngoài, tất cả đều ngây ra nhìn quả lự đạn này, nét mặt lộ ra vẻ sợ hãi tột độ. Đọc Truyện Online mới nhất ở TrumTruyen.vn

Thời gian dài dằng dặc như đã trôi qua hàng thế kỷ, giờ phút này, đầu óc mọi người trở nên trống rỗng, thậm chí quên mất việc trốn. Chỉ có tiếng thở dồn dập và bầu không khí ngột ngạt trong những giây phút cuối cùng của họ.

"Không..." Một cảnh sát bỗng ngẩng mặt gào lên một tiếng cay đắng, nước mắt hối hận trào ra từ khóe mắt hắn. Trong giây phút này hắn nghĩ đến vợ con mình, lần cuối ở cùng họ hắn đã đánh con, còn đánh cả người vợ đã ra mặt khuyên can. Nếu như... Nếu như có thể làm lại, cả đời này hắn sẽ không bao giờ đánh vợ con nữa, nhưng chuyện này chỉ có thể là giả thuyết. Người đã chết thì chẳng còn làm được gì, mà ký ức cuối cùng của hắn chính là cảm giác hối hận vì đã đánh vợ con.

"Đoàng" lựu đạn cuối cùng cũng nổ tung, trong chốc lát bi thép và mảnh vụn đã phá nát chiếc xe. Máu tươi phụt ra từ trong xe, tưới đẫm con ngõ nhỏ.

Trong ngõ hẻm đầy máu, Mười Một đứng trên mui một chiếc xe cảnh sát đã bị nổ tung, tay cầm súng lục, yên lặng nhìn những chiếc xe bốc cháy. Quanh hắn giờ chẳng có ai, chỉ thỉnh thoảng có tiếng rên rỉ của những cảnh sát đang hấp hối. Lửa cháy hừng hực, thây chất thành núi, máu chảy thành sông, bóng lưng Mười Một có chút cô tịch, giờ phút hắn này hắn trông rất cô độc, cũng rất cô đơn.

"Tạch tạch tạch..." tiếng súng vang lên từ phía trước, Mười Một ngẩng đầu nhìn lên thì thấy Thiên Táng đang ra tay tàn sát, hơn nữa trận chiến cũng sắp kết thúc.

Thiên Táng làm giống như Mười Một, trước tiên dùng súng bắn vỡ kính sau đó ném lựu đạn vào. Chỉ khác Mười Một đánh tới từ phía sau còn hắn đánh từ phía trước. Dưới sự phối hợp của hai người không ai có thể sống sót.

Có điều Thiên Táng vốn là tay bắn tỉa nên khả năng giết người trong cự ly gần của hắn kém xa Mười Một. Đến tận khi trận chiến bên Mười Một kết thúc không có cảnh sát nào có thể ra khỏi xe nhưng bên Thiên Táng hắn mới giết được một nửa thì đã có không ít cảnh sát đập vỡ kính chui ra khỏi xe.

Sau khi những cảnh sát này bò ra khỏi xe Thiên Táng liền từ bỏ việc dùng lựu đạn, chuyển sang dùng súng tự động. Dù sao thì khoảng cách của hai bên quá gần, nếu dùng lựu đạn thì rất có thể tự làm mình bị thương.

"Tạch tạch tạch" tiếng súng chẳng khác gì khúc chiêu hồn vang lên từ địa ngục, mỗi lần nó vang lên đều có vài sinh mệnh mất đi.

Thiên Táng đang bắn giết ác liệt thì Walker cũng chui từ trong xe ra, nửa ngồi nửa quỳ ở trên mui xe nhìn Thiên Táng ra tay. Walker nhìn một lúc, dường như hắn thấy ngứa tay, cũng có thể hắn muốn giúp đỡ, hắn cẩn thận lấy hai khẩu súng mà Hoàng Hậu đưa cho mình ra, nắm chặt, nhằm thẳng vào một cảnh sát mặt mũi máu me đang cố bò ra ngoài từ cửa sổ.

"Đoàng" tiếng súng vang lên, nhưng Walker đã đánh giá thấp sức giật của khẩu súng này, vừa nổ súng xong thì hắn bị sức giật của khẩu súng làm cho phải ngồi bệt xuống, còn viên đạn vốn nhắm về phía tên cảnh sát kia thì bay thẳng về phía Thiên Táng.

"Vèo" viên đạn bay sượt qua gò má của Thiên Táng, tuy nó không làm hắn bị thương nhưng cảm giác viên đạn bay sượt qua làm Thiên Táng lạnh gáy, lông tơ toàn thân đều dựng đứng.

Thiên Táng nổi giận đùng đùng, quay đầu lại gào lớn: "Mẹ, Walker, ngươi muốn chết cứ nói thẳng."

"Xin lỗi, xin lỗi" Walker vội vàng mỉm cười cúi người xin lỗi, để tỏ rõ mình đã biết sai hắn thu súng lại, giơ hai tay trông không lên, nhìn Thiên Táng với vẻ vô tội.

Thiên Táng tức nổ đom đóm mắt, nhìn hắn như muốn ăn tươi nuốt sống sau đó quay đầu lại tiếp tục bắn giết những cảnh sát đang cố chạy ra. Nhưng vừa mới quay đầu lại thì hắn đã phải ngạc nhiên đến mức há hốc mồm. Trước mắt hắn không còn ai có thể đứng vững, mà tất cả những người khi nãy còn có thể cử động đều bị móng vuốt của Tiểu Bạch cắt đứt cổ, máu tuôn ào ạt, xác nằm trên nóc xe.

Khóe môi Thiên Táng giật giật, nhìn Tiểu Bạch đang đứng vênh váo trên một cái xác như đang nhìn quái vật. Nếu như không phải sự thực bày trước mắt, Thiên Táng không thể tin nổi việc hắn chỉ vừa mới quay đi nói chuyện vài câu mà con chó này đã giết sạch năm sáu cảnh sát còn lại. Phải biết rằng thời gian chỉ có một hai giây mà thôi, dù đã sớm biết con chó này rất đáng sợ nhưng lúc này Thiên Táng vẫn bị tốc độ giết người của nó làm cho sợ hãi.

Tiểu Bạch liếc Thiên Táng như đang cười nhạo hắn, đột nhiên giơ móng vuốt lên sau đó chụp xuống cái xác này. "Răng rắc", lồng ngực đã bị nó đục thủng một lỗ, máu tươi phụt ra bắn đầy người Tiểu Bạch. Nó thích thú tắm máu, lè lưỡi liếm liếm, sau đó vẹt lỗ thủng ra, đầu luồn vào trong lồng ngực qua lỗ thủng. Khi nó ngẩng đầu lên thì trong miệng đã ngậm một trái tim, nhai nhai vài cái sau đó nuốt gọn rồi lại liếm miệng thòm thèm, hưng phấn nhảy đến một cái xác khác.

Lúc này Mười Một đã quay lại, hắn liếc nhìn Tiểu Bạch đang phấn khởi đi móc tim sau đó nhìn Thiên Táng. Thiên Táng hiểu ý, bĩu môi, lấy một quả lựu đạn ném cho hắn. Mười Một bắt lấy lựu đạn, rút chốt an toàn sau đó đột nhiên ném mạnh về phía đầu ngõ.

Ở đầu ngõ có không ít người đi đường đang đứng xem, không biết những người này nghĩ gì, có thể họ thấy bên trong có nhiều cảnh sát nên yên tâm, nói chung đến tận khi trận chiến kết thúc trừ vài người thông minh thấy không ổn nhanh chóng bỏ đi thì còn có rất nhiều ngu ngốc đứng xem ở đầu ngõ. Mãi đến tận khi trái lựu đạn kia bay thẳng về phía họ đám người này mới tỉnh ra, nhưng tiếc là đã muộn.

"Ầm" lựu đạn nổ tung giữa đám đông, lập tức có nhiều người ngã gục trong vũng máu. Nhất thời vô số tiếng khóc, tiếng thét, tiếng kêu cứu hòa vào nhau. Những người may mắn không bị thương hoặc chỉ bị thương nhẹ, hoặc là chỉ trầy da một chút, tất cả những ai còn có thể chạy đều vội vàng bỏ chạy tứ phía để giữ mạng. Nhưng họ không nhận ra rằng những kẻ gây ra chuyện này là Mười Một, Thiên Táng, Walker và Tiểu Bạch, ba người một chó này đã hòa lẫn trong đám người hỗn loạn để rời đi.

Sau đó không lâu lại có hơn mười chiếc xe cảnh sát chậm rãi chạy tới, khi những cảnh sát này thấy xác của hai mươi chiếc xe cảnh sát, thây chất thành núi, máu chảy thành sông thì sắc mặt đều vô cùng khó coi.

Ngày đó là một ngày đau khổ của Bangkok, được những người biết chuyện gọi là ngày chủ nhật đen tối của Bangkok. Theo thống kê sau đó thì trong cuộc đuổi bắt này số cảnh sát và người vô tội thiệt mạng lên đến ba trăm người.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.