Mười Một lạnh lùng nhìn Lãnh Dạ khoe khoang, chờ câu nói tiếp theo của hắn. Walker bĩu môi, dời mắt đi chỗ khác, làm như không quen biết người này. Còn Thiên Táng thì kinh ngạc nhìn hắn, nếu như không tận mắt nhìn thấy có chết hắn cũng không tin người được Lục Đạo đánh giá cáo như Lãnh Dạ lại là một kẻ tự yêu mình đến phát cuồng.
Lãnh Dạ đắc ý khoe khoang năng lực của mình, nhưng huênh hoang được một lúc hắn phát hiện đám Mười Một chẳng hề quan tâm đến hắn, xấu hổ ho vài tiếng, cười khan, nói: "Có chút phản ứng được không?"
Mười Một lạnh nhạt hỏi: "Ngươi muốn phản ứng gì?"
"Việc này... Ví dụ như, oa, ngươi thật là lợi hại, ngươi đã vất vả rồi."
Mười Một chớp mắt, thản nhiên nói: "Ngu ngốc."
"..." Lãnh Dạ ủ rũ cúi thấp, hắn rõ rồi, muốn nghe lời khen của Mười Một mãi chỉ là một hy vọng xa vời.
Mười Một hỏi: "Rốt cuộc ngươi có tin tức gì?"
Lãnh Dạ gãi gãi đầu, nói: "Việc này... Sáng sớm mai Trương Chấn mới đến, Đại Quyển đã phái mười sáu người đến tiếp viện, hiện giờ họ đang ở một quán trọ gần sân bay, khả năng họ có vũ khí hỏa lực mạnh."
Mười Một lẳng lặng nhìn hắn, thấy Lãnh Dạ nói xong liền ra vẻ hả hê bèn hỏi: "Còn gì nữa không?"
Lãnh Dạ xoa tay: "Không còn."
"..." Mười Một xách túi du lịch lên, đi qua Lãnh Dạ mà không thèm nói gì.
Lãnh Dạ ủ rũ nói: "Này, ngươi phản ứng như vậy là sao? Có biết ta tốn rất nhiều công sức mới có được những tin này không."
Mười Một vẫn không thèm để ý tới hắn, tiếp tục đi về phía trước. Tiểu Bạch nhảy đến bên chân Lãnh Dạ, liếc hắn một cái sau đó liền đuổi theo Mười Một. Thiên Táng thì nhe răng cười với hắn sau đó cũng đi theo Mười Một.
Chỉ có Walker đi tới bên cạnh hắn, nói: "Anh Lãnh Dạ, đi cùng chứ?"
Nghe được Walker câu nói "quan tâm" này của Walker, Lãnh Dạ cảm động suýt khóc, nắm chặt tay Walker, kích động nói: "Người anh em tốt, có nghĩa khí, trước đây ta thương yêu ngươi đúng là không uổng."
Walker thừa cơ đưa cái túi du lịch của Thiên Táng cho hắn, ngượng ngùng gãi gãi đầu, nói: "À, anh Lãnh Dạ, anh cao to khỏe mạnh như vậy có thể cầm giúp em cái túi này một lúc không. Cái này nặng quá, em sắp cầm không nổi nữa rồi."
Lãnh Dạ xị mặt xuống, nhịn hồi lâu sau đó mới nói: "Ta thu lại câu nói vừa rồi." Nói vậy nhưng hắn vẫn giúp Walker xách túi, dù sao hắn cũng mới khỏi bệnh, cần được ưu ái một chút.
Vậy trong đội này lại có thêm gã lắm mồm Lãnh Dạ. Dọc đường đi mặc kệ người khác có để ý không hắn cứ lải nhải liên mồm. Trước đây Thiên Táng từng nghe nói Lãnh Dạ nói nhiều, bây giờ gặp mới biết nói nhiều gì chứ, toàn là nói luyên thuyên. Một câu đơn giản như "ngươi ăn cơm chưa?" hắn có thể nói sang cấu tạo thân thể, rồi tới hấp thu bài tiết, nói chung là nói luyên thuyên. Mặc dù đều là luyên thuyên nói nhảm nhưng Thiên Táng vẫn không thể không bội gã này thật là "tri thức uyên bác". May mà Hầu Tử không có ở đây nếu không thì với cái tính hay lẩm bẩm một mình chắc chắn hắn sẽ làm cho Thiên Táng "bất ngờ".
"Đúng rồi, sao Hầu Tử và Hoàng Hậu không đến?" Lãnh Dạ lại lải nhải.
"Việc này..." Walker gãi đầu, nói: "Hầu Tử bị Hoàng Hậu giẫm gãy xương ngón chân lúc huấn luyện, hiện giờ vẫn đang phải tĩnh dưỡng. Hoàng Hậu thì có việc khác nên không thể đi."
"Hừ." Lãnh Dạ bĩu môi khinh thường, nói: "Gãy xương mà cũng phải ở nhà tĩnh dưỡng? Tên này đúng là càng ngày càng kém."
Walker không muốn dây dưa về vấn đề này thêm, hỏi sang chuyện khác: "Phải rồi, anh Lãnh Dạ, trong thời gian này anh đã đi đâu vậy? Ngay cả Cuồng Triều cũng không biết tung tích của anh."
"Ta à?" Lãnh Dạ than thở: "Đừng nhắc đến nữa, phải đặc huấn dưới tay một đám biến thái."
Walker mở to mắt, nói: "Đặc huấn?"
"Khỏi nói." Lãnh Dạ phất tay, "đau khổ" nói: "Bị một đám biến thái coi là bao cát, cả ngày bị đá qua đá lại. Nói là đặc huấn cho hay chứ thực ra làm bao cát cho họ xả stress."
Walker trừng hai mắt: "Rốt cục anh đã ở đâu? Sao lại bị người ta đánh?"
Lãnh Dạ trừng mắt nhìn hắn, ra vẻ thần bí, nói: "Đây là bí mật."
Walker bĩu môi: "Không nói thì thôi, ta cũng chẳng cần." Hắn ngừng một chút sau đó lại hỏi: "Anh Lãnh Dạ, sao ngươi biết chúng ta sẽ đến Thái Lan?"
"Việc này..." Lãnh Dạ nhún vai, cười khổ nói: "Ta không biết."
"Ai?"
Lãnh Dạ giải thích: "Cách đây không lâu ta làm đơn xin xuất ngũ, những mãi đến mấy ngày trước mới được cấp trên phê chuẩn. Nhưng cấp trên yêu cầu ta nhất định phải hoàn thành một nhiệm vụ cuối cùng trước khi xuất ngũ."
"Nhiệm vụ gì?" Vừa dứt lời Walker đã hiểu ra: "Chính là đến giúp đỡ chúng ta?"
Lãnh Dạ nói: "Cũng không hẳn, họ đâu thể để ta đi dễ dàng như vậy. Nhiệm vụ của ta chính là một lần nữa lấy được lòng tin của các ngươi, tiếp tục nằm vùng trong Hắc Ám Thập Tự, đến khi nào nó bị khống chế hay giải tán thì ta mới thực sự tự do."
Walker há hốc miệng hồi lâu, ngay cả Mười Một và Thiên Táng cũng dừng lại, quay đầu nhìn hắn.
Lãnh Dạ cười khổ, nói: "Ta nói hết với các ngươi, chứng tỏ ta không có ý định làm vậy."
Mười Một liếc nhìn hắn, không nói gì, xoay người tiếp tục đi về phía trước. Thiên Táng cũng cười khổ lắc đầu, giơ ngón tay cái lên với Lãnh Dạ.
Walker cảnh giác nhìn hắn: "Anh sẽ không làm vậy chứ?"
Lãnh Dạ bất mãn bĩu môi, nói: "Thằng nhóc, nói lăng nhăng gì đấy. Ta nói cho ngươi biết, lần này là lần cuối cùng ông đây giúp các ngươi, sau khi trở về ta liền cởi lớp "vỏ" này, sống nhàn nhã như một người bình thường. Ta cảnh cáo ngươi, sau này đừng tới tìm ta nữa, cho dù tìm ta thì ta cũng sẽ không quan tâm đến các ngươi."
Nghe Lãnh Dạ nói vậy, Walker lại cảm thấy lo lắng cho hắn, nhỏ giọng hỏi: "Nhưng nhiệm vụ của anh thì sao đây?"
"Còn sao nữa? Đương nhiên là mặc kệ nó rồi." Lãnh Dạ dửng dưng như không, nói: "Mẹ nhà nó, nghĩ ông đây hiền lành dễ bắt nạt sao? Chưa lợi dụng được ta thì không chịu buông tha. Nếu ta tức lên thì cùng lắm là đánh. Hừ, có gì đâu chứ."
Walker nghe mà đổ mồ hôi lạnh, Lãnh Dạ muốn phản quốc sao?
Có điều theo lời Lãnh Dạ có thể thấy hắn rất bất mãn với những người đang muốn khống chế mình, nếu không thì người luôn trung thành với Trung Quốc như Lãnh Dạ sẽ không bao giờ nói những lời này. Ngẫm lại cũng đúng, bất cứ ai bị người khác điều khiển mà không có quyền tự quyết thì đều sẽ chống đối. Dù sao bây giờ là chủ nghĩa xã hội chứ không phải chế độ nô lệ, Lãnh Dạ lại càng không phải là nô lệ, không ai có thể sai bảo hắn. Cuộc đời của hắn phải do chính hắn nắm giữ chứ không phải để cho người khác điều khiển.
Nhưng không thể không nói trong chuyện "phản bội" này Mười Một có liên quan lớn. Lãnh Dạ đã dần dần chịu ảnh hưởng từ Mười Một, công thêm cấp trên rất quá quắt nên đã làm cho người từng trung thành tuyệt đối như Lãnh Dạ từ từ nản lòng thoái chí, bắt đầu có ý định rút lui. Có điều vào thì dễ mà ra thì khó, như Lãnh Dạ từng nói, những người kia chưa lợi dụng hắn đủ thì sẽ không chịu buông tha, hơn nữa hắn biết quá nhiều, cấp trên sẽ không dễ dàng để hắn đi.
"Vậy sau này anh định làm thế nào? Chẳng lẽ thực sự đối đầu với họ?" Walker chỉ hỏi.
Lãnh Dạ khịt mũi khinh thường, nói: "Cứ sống tốt là được, quan tâm đến bọn họ làm gì, cũng chả được tích sự gì. Ừm, ta quyết định, đây là lần cuối cùng ta liều mạng cùng các ngươi. Sau khi trở về ta sẽ mua một căn nhà lớn, cưới một người vợ đẹp, sinh con đẻ cái, sống một cách thoải mái. Nhiệm vụ cái con khỉ, kệ mẹ nó đi. Phải rồi, ngay cả tên con trai ta ta cũng đã quyết định rồi."
"Tên gì?" Vừa dứt lời Walker liền hối hận, tên mà Lãnh Dạ đặt chắc chắn là chẳng hay ho gì.
Quả nhiên là vậy, Lãnh Dạ cười hớn hở, nói: "Con trai tương lai của ta sẽ tên là Hảo Súy."
Walker lau mồ hôi hột.
Thiên Táng đang đi ở phía trước quay đầu lại hỏi: "Tại sao lại tên là Hảo Súy? Ngươi không cảm thấy kêu rất không được tự nhiên sao?"
Lãnh Dạ đắc ý nói: "Như vậy người khác sẽ gọi ta là cha Hảo Súy*."
Thiên Táng trợn tròn mắt, lần đầu tiên hắn thấy xấu hổ vì hỏi một câu ngớ ngẩn. Còn Walker thì lại cúi đầu, lặng lẽ tránh xa Lãnh Dạ. Đi gần người tự yêu mình đến phát cuồng sẽ phải chịu áp lực rất lớn. Từ đầu tới cuối Mười Một vẫn chẳng có chút phản ứng, hắn vẫn đi trước dẫn đường, tránh việc đột nhiên có người xuất hiện mà hắn không phát hiện ra giống như Lãnh Dạ lúc trước.
Có điều nếu có người để ý thì sẽ phát hiện ra Mười Một chọn đường chẳng theo quy luật nào, lúc trái lúc phải khôngcó quy tắc. Thế nhưng chú ý thêm chút nữa sẽ nhận ra thực ra hắn đã tính toán rất kỹ càng. Mười Một đang khảo sát thành phố này như khảo sát một chiến trường, còn khi trời vừa hửng sáng thì chính là lúc trận chiến này bắt đầu diễn ra. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TrumTruyen.vn chấm c.o.m
Thiên Táng, Lãnh Dạ và Walker theo hắn đi lãnh quanh. Có lẽ không thể chịu được việc cứ lải nhải liên mồm nên Walker lên tiếng hỏi: "Anh Lãnh Dạ, hành lý của anh đâu?"
Lãnh Dạ chỉ về một phía, nói: "Vứt trong xe."
"Ngươi có xe?" Thiên Táng trợn mắt, hét lên: "Sao ngươi không nói sớm? Làm chúng ta phải đi bộ lâu như vậy."
Lãnh Dạ ra vẻ vô tội, nói: "Ngươi có hỏi đâu."
"..."
*Chỗ này là một kiểu chơi chữ:
Nguyên văn
Code:
好帅的爸爸
Hảo súy/suất đích ba ba
Có thể hiểu là cha của Hảo Súy hoặc là người cha đẹp trai( hảo súy=đẹp trai).