"Trương Chấn không thể chết." Đại Đầu lắc đầu nói. Hắn không quan tâm đến việc Trương Chấn sống hay chết nhưng không thể không nghĩ đến hậu quả sau đó. Huống hồ hắn là một người rất có nguyên tắc, nếu đã nhận nhiệm vụ bảo vệ Trương Chấn thì sẽ không đời nào để cho hắn chết trước mặt mình. Như Đại Đầu nói, hắn là người của Long Hồn, cũng là người của Đại Quyển, hai chuyện này không ảnh hưởng gì đến nhau. Dù là vì Long Hồn hay Đại Quyển, hắn cũng phải bảo vệ tốt Trương Chấn.
Mười Một nhìn hắn, hỏi: "Ngươi thật sự muốn đối đầu với ta?"
Đại Đầu bật cười, trợn mắt nói: "Là ngươi đối đầu với ta."
"Vậy thì đánh đi." Vừa dứt lời, Mười Một đột nhiên rút súng, động tác của hắn quá nhanh, chỉ nhìn thấy cánh tay hắn thoáng động, vốn từ tay không đã cầm súng ngắm thẳng vào Đại Đầu. Đại Đầu cũng giật mình kinh hãi, hắn không ngờ Mười Một nói đánh là đánh như vậy, thế nhưng động tác của hắn cũng không chậm, khi Mười Một giơ súng thì hắn cũng giơ tay lên.
"Đoàng." "Đoàng."
Hai tiếng súng gần như đồng thời vang lên, Mười Một và Đại Đầu đều tránh được phát súng của đối phương. Mười Một nhảy theo hình chữ Z, bắn một phát sau đó lao thẳng về phía Đại Đầu. Dường như Đại Đầu cũng có cùng ý định với hắn, né đạn xong cũng bắn về phía Mười Một rồi lao về phía hắn.
Hai người cách nhau không xa, mỗi người chạy vài bước là đã đến gần nhau. Nhưng chỉ trong mấy bước này bọn họ đã kịp bắn thêm hai phát về phía đối phương.
Sau khi bắn bốn phát nhưng đối phương đều tránh được, rốt cục hai người cũng áp sát nhau, sau đó vừa đánh bằng súng, vừa dùng tay chân, vừa dùng súng bắn, vừa đấm đá. Mười Một giơ súng lên, Đại Đầu nhanh chóng dùng tay trái đi cản, "Đoàng" viên đạn bay sát mang tai Đại Đầu. Khi tay trái Đại Đầu ngăn Mười Một thì tay phải cũng giơ súng lên. Tay trái của Mười Một nện vào tay phải hắn, "đoàng" một tiếng, đường đạn cũng bị đánh lệch. Đồng thời chân Mười Một đá về phía hạ bộ của Đại Đầu, trên mặt Đại Đầu lộ ra vẻ giận dữ, quyền trái đấm thẳng về phía đầu gối Mười Một. Nhưng lúc này nòng súng của Mười Một đã nhắm thẳng vào mặt của hắn."Đoàng", lại một tiếng súng vang lên, Đại Đầu cố nghiêng đầu sang một bên, viên đạn sượt qua má hắn tạo thành một vệt máu nhưng không thể trúng đích. Lúc này nắm đấm của Đại Đầu và đầu gối của Mười Một đã va chạm với nhau, một tiếng trầm trầm vang lên sau đó nắm đấm và chân đều bắn ngược trở lại.
Tay phải của Đại Đầu cũng không phải để không, sau khi tránh đạn và ngăn cú đá của Mười Một xong thì giơ súng ngắm thẳng vào mặt hắn. Tay trái của Mười Một nắm lấy cổ tay phải của hắn, thế nhưng cổ tay phải của y cũng đồng thời bị tay trái Đại Đầu nắm lấy. Hai người đồng thời đánh bật tay cầm súng của đối phương, "đoàng" "đoàng" hai phát đạn đồng thời bắn chệch mục tiêu.
Trận chiến dường như đã lâm vào bế tắc, hai người đều một tay nắm cổ tay của đối phương, tay kia thì bị đối phương nắm chặt, không thể tiếp tục chiến đấu bằng tay. Lúc này, Mười Một quyết đoán thả súng ra, tay phải xoay lại nắm lấy cổ tay trái của Đại Đầu, nhảy lên song phi về phía Đại Đầu. Một chân đạp về phía ngực hắn, chân kia thì đạp về phía cổ, nếu hai phát đạp này mà trúng đích thì dù Đại Đầu không bị thương cũng chẳng dễ chịu gì.
Đối mặt với sự quyết đoán của Mười Một, trong mắt Đại Đầu lóe lên chút thán phục, nhưng phản ứng của hắn cũng không chậm, nhanh chóng thả súng ra, xoay tay nắm lấy tay của Mười Một, ngửa người hết cỡ về phía sau, đồng thời hai chân cũng vung lên, đá về phía lưng của Mười Một.
Mười Một khẽ hừ một tiếng, hai chân không đạp đến nữa, lúc này Đại Đầu đã ngửa người về phía sau, hắn có đạp tiếp thì cũng không trúng, trái lại sẽ bị lộ sơ hở ở lưng. Vì lẽ đó hắn nhanh chóng chuyển đạp thành đá, dùng hai cánh tay của Đại Đầu làm điểm tựa, hai chân đá mạnh lên không trung, mượn lực quán tính của cú đá lộn ngược ra sau 360 độ, vừa đủ để tránh được hai chân của Đại Đầu đang đá từ dưới lên.
Hai người đều tấn công thất bại, sau đó đồng thời buông tay tách ra. Hai người đứng thẳng lên, lui một chút về phía sau.
Tất cả những việc này chỉ xảy ra trong chớp mắt, nếu như có người ngoài ở đây thì có lẽ cũng chẳng nhìn được gì, chỉ có người trong cuộc mới biết sự hung hiểm trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó.
Hai người vừa mới đứng vững đã lập tức lao về phía đối phương. Còn cách một đoạn, Mười Một bỗng nhiên nhảy lên xoay người đá về phía mặt Đại Đầu. Đại Đầu dùng cánh tay phải đỡ cú đá của Mười Một, ngón trỏ tay trái chọc về phía đầu gối của Mười Một. Đây là một chiêu điểm huyệt, nếu hắn điểm trúng thì cái chân này của Mười Một sẽ bị tê dại, không thể cử động trong thời gian ngắn.
Mười Một quả thật là người tài cao gan lớn, không thèm quan tâm đến cái chân này, tiếp tục dùng chân kia đạp về phía bụng Đại Đầu. Hắn lựa chọn thời điểm tung ra cú đá này vô cùng tốt, Đại Đầu muốn thu tay phòng ngự cũng không kịp, hắn chỉ có hai lựa chọn, một là chấp nhận bị thương để điểm huyệt đầu gối của Mười Một, kết quả là Mười Một tạm thời không thể dùng một chân còn hắn bị thương trên người, như vậy hắn sẽ chịu thiệt. Hai là nhanh chóng thu tay lùi lại, hai bên đều không có được chút lợi thế nào. Hơn nữa bụng là vị trí chứa hạ đan điền của thân thể, trong thân thể có ba đan điền là thượng, trung và hạ lần lượt nằm ở ấn đường, trái tim, và dưới bụng. Với bất kỳ người luyện võ nào thì ba vị trí này cũng cực kỳ quan trọng, không thể để chúng bị tổn hại. Đặc biệt là hạ đan điền, một khi nó bị thương thì có thể sẽ làm cho khí tức rối loạn, thậm chí công phu có được do dày công luyện tập cũng có thể bị phế bỏ. Vì thế Đại Đầu quyết định buông tay lùi lại mà không chút nghĩ ngợi.
Lần giao đấu này có vẻ như lại có kết quả hòa, nhưng Đại Đầu vẫn còn có hậu chiêu. Hắn nhảy lùi về phía sau, eo lập tức vặn đi, thân thể giống như một cây cung đã giương, dùng vai húc về phía thân thể Mười Một với khí thế như dời non lấp bể.
Bát cực quyền*, Thiếp Sơn Kháo.
Lực như giương cung, phát như sấm nổ.
Người chưa từng thấy Bát Cực quyền sẽ không thể biết được sự đáng sợ của môn võ này, khi luyện đến cảnh giới cao nhất thì lực bộc phát sinh ra trong nháy mắt thậm chí có thể đánh gãy cả cây to. Nếu chỉ xét về lực bộc phát thì e rằng chỉ có thốn kình của Vịnh Xuân quyền mới có thể sánh được với nó.
Lúc này, Mười Một vẫn còn đang ở trên không trung chưa rơi xuống đất, thấy Đại Đầu húc tới với khí thế mãnh liệt, hắn nắm chặt tay, đấm thẳng về phía vai của Đại Đầu.
"Uỳnh" Một tiếng động trầm trầm vang lên, Mười Một bắn về phía sau, lưng va phải một cây đại thụ làm cho thân cây rung lên bần bật, lá rơi ào ào. Một ngụm máu dâng lên yết hầu, hắn cố nén cảm giác đó cùng với cảm giác đau nhói ở lồng ngực, lạnh lùng nhìn Đại Đầu. Bát Cực quyền quả nhiên rất cương mãnh bá đạo, nếu như không phải thân thể của hắn được cải tạo vài lần nên vô cùng cứng cỏi, cộng thêm xương cốt vô cùng cứng rắn thì lần va chạm này, hắn đã bị thương nặng.
Mặt khác, Đại Đầu cũng bị cú đấm của Mười Một đẩy lùi về phía sau một bước nhỏ, trên mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên. Nội kình trong cú đấm của Mười Một cũng giống Bát Cực quyền của hắn, đều có thể sinh ra lực bộc phát mạnh mẽ trong chớp mắt. Có điều một cái là ngoại công, một cái là nội công.
Nội công Long gia, sau khi Mười Ba đưa cho Mười Một bản hoàn chỉnh thì rốt cục Mười Một cũng cảm nhận được sự lợi hại của môn nội công này. Sau khi công pháp được hoàn chỉnh thì hiệu quả tăng gấp mấy lần sơ với lúc trước, hơn nữa sử dụng cũng dễ dàng hơn nhiều. Thêm vào đó Mười Một từng tu luyện bản thiếu, đã có nền tảng căn bản, vì thế luyện có hiệu quả rất nhanh. Bởi vậy dù khi nãy hắn bất lợi ở chỗ thân thể đang ở giữa không trung không có chỗ mượn lực nhưng vẫn có thể dùng nắm đấm đẩy lùi Thiếp Sơn Kháo của Đại Đầu. Nếu như hai người đều đạp chân trên mặt đất thì ai yếu ai mạnh vẫn còn chưa biết.
"Dừng tay đi, ngươi còn quá trẻ." Đại Đầu lắc vai, nói. Hắn nói Mười Một ''quá trẻ'' không phải cười nhạo hắn mà là khen ngợi. Phải biết rằng hắn đã tu luyện Bát Cực quyền từ nhỏ, đến nay đã luyện mấy chục năm, công phu đã luyện thành từ lâu. Còn Mười Một mới luyện được bao lâu? Cùng lắm cũng chỉ có mấy năm, vậy mà không ngờ lại có thể cứng đối cứng với Thiếp Sơn Kháo của hắn. Nếu như để cho Mười Một luyện thêm mấy năm, đợi đến khi Mười Một bằng tuổi hắn bây giờ hoặc hắn trẻ lại hai, ba mươi tuổi khi tuổi tác xấp xỉ Mười Một bây giờ thì Mười Một sẽ dễ dàng đánh bại hắn, hơn nữa hắn còn không hề phản kháng được chút nào. Vì thế câu nói này của hắn không phải là chế nhạo mà là tán thưởng năng lực của hậu bối.
Mười Một lặng lẽ đứng lên từ mặt đất, trong mắt Đại Đầu lộ ra vẻ kinh ngạc. Trực tiếp trúng Thiếp Sơn Kháo mà vẫn có thể đứng lên? Cho dù là những tên biến thái trong Long Hồn sau khi trực tiếp trúng Thiếp Sơn Kháo cũng chưa chắc có thể đứng lên trong một thời gian ngắn. Hơn nữa nhìn dáng vẻ của Mười Một thì cùng lắm cũng chỉ bị choáng một chút chứ không bị thương nặng. Tên này còn là người sao?
Uy lực của Thiếp Sơn Kháo lớn đến mức nào Đại Đầu hiểu rất rõ, nếu va chạm trực diện thì xương cũng sẽ bị chấn gãy nát. Vậy mà Mười Một lại đứng lên như không có chuyện gì xảy ra, giờ đây hắn không chỉ kinh ngạc mà là kinh hãi rồi.
"Tiếp tục." Mười Một vung hai tay lên, tay trái cầm Thiên Trảm, tay phải cầm Trảm Nguyệt, xông đến lần thứ hai.
Đại Đầu lắc đầu, nói: "Ngươi thực sự là chưa đến phút cuối thì chưa bỏ cuộc." Tuy nói chuyện nhưng động tác của hắn cũng không vì vậy mà dừng lại, nhanh chóng rút lưỡi lê ba cạnh giắt trên đùi ra. Đồng thời tay trái Hắn cũng rút ra một con dao găm quân dụng.
Lúc này Mười Một đã đến dần, Trảm Nguyệt chém xuống, Đại Đầu dùng dao ngăn lại, tiếng "keng" lanh lảnh vang lên, Trảm Nguyệt và dao đụng vào nhau là tóe ra tia lửa. Đồng thời Mười Một dùng Thiên Trảm đâm về phía bụng Đại Đầu, Đại Đầu đầu đưa lưỡi lê ba cạnh lên ngăn Thiên Trảm. Lại một tiếng ''keng'' vang lên, sắc mặt Đại Đầu chợt biến, nhanh chóng liếc nhìn lưỡi lê ba cạnh thì phát hiện trên lưỡi nó đã có một vết mẻ nhỏ. Cơ mặt Đại Đầu khẽ giật giật, Thiên Trảm quả nhiên là thần binh lợi khí, một lưỡi lê bình thường không thể chịu được sự sắc bén của nó.
Bóng người qua lại, ngươi đánh ta đỡ rất kịch liệt. Nhưng cả Mười Một và Đại Đầu đang chiến đấu đều không phát hiện ra ở trên một cái cây cách đó không xa có người đang quan sát bọn họ.
Đó là một thanh niên rất trẻ, nếu đánh giá theo ngoại hình thì có lẽ tuổi tác xấp xỉ Mười Một, khoảng tầm hai mươi tuổi. Hắn đứng trên một cành cây, dù gió có thổi qua cũng chẳng hề lay động, lạnh lùng nhìn cuộc chiến sinh tử của hai người. Hắn cầm một tấm hình trong tay, người trong hình chính là Mười Một.
Người này là ai? Sao hắn lại tới đây? Sao hắn có thể trèo lên cái cây này mà cả hai cao thủ tuyệt đỉnh là Mười Một và Đại Đầu đều không hay biết?
Càng lạ hơn là rõ ràng Mười Một và Đại Đầu chỉ cần hơi ngẩng đầu là có thể nhìn thấy hắn thế nhưng hai người này mãi vẫn không phát hiện ra sự tồn tại của người này. Lẽ nào trong mắt hai người này hắn cũng vô ảnh vô hình như không khí?
Vào giờ phút này, ánh mắt lạnh nhạt vô tình của thanh niên trẻ tuổi nhìn chằm chằm Thiên Trảm mà Mười Một đang cầm trong tay trái, hắn chậm rãi hé miệng, lẩm bẩm: "Thiên Trảm?"
*Bát cực quyền (tên tiếng Anh phiên âm từ tiếng Hoa bính âm là Bājí quán, chữ Hán 八極拳, romaji: Hakkyokuken, dịch nghĩa tiếng Anh: Eight Extreme Fist ) là một môn quyền danh tiếng trong các phái võ miền Bắc của Trung Hoa đã có lịch sử phát triển trên 300 năm. Với uy lực sấm sét của những đòn đánh cận chiến thực dụng, Bát cực quyền đã được phát triển từ một số bài quyền ban đầu trở thành một hệ thống luyện tập riêng biệt, độc đáo mà các môn sinh có thể theo học cả đời.
"Choang" Trảm Nguyệt và dao găm va vào nhau tóe lửa, phát ra tiếng ma sát chói tai. Hai con dao đụng vào nhau rồi lại tách ra, tiếp tục chém ra. Đồng thời Thiên Trảm của Mười Một cũng va chạm với lê ba cạnh của Đại Đầu, nhưng khác với Trảm Nguyệt và dao găm chém đỡ với nhau, hai thứ này chỉ tấn công bằng cách đâm.
Thiên Trảm đâm về phía Đại Đầu, bị lưỡi lê ba mặt đánh văng, khi lưỡi lê đâm về phía Mười Một thì lại bị Thiên Trảm đỡ. Hai người giao đấu hồi lâu nhưng không ai làm gì được ai, ánh dao bóng lê liên tiếp lóe lên, nhất thời khó phân cao thấp. Chỉ có hai người trong cuộc mới biết thực ra Đại Đầu chiếm ưu thế hơn Mười Một. Có điều Đại Đầu vốn giỏi quyền cước, Bát Cực quyền của hắn chú trọng vào lực bộc phát trong nháy mắt, môn võ này không thích hợp với việc sử dụng binh khí. Trái lại Mười Một giỏi nhất là chiến đấu bằng dao găm, cứ như thế này thì sẽ vẫn đánh ngang tay, có thể thấy nếu chiến đấu tay không thì Mười Một sẽ lâm vào thế bị động.
Nhưng trong chiến đấu sinh tử không có công bằng hay không công bằng, ngươi muốn công băng với người khác thì chính ngươi sẽ không có được sự công bằng. Vì lẽ đó tuy rằng hắn nhận ra dao kiếm khiến cho Đại Đầu không thế sử dụng hoàn toàn thực lực nhưng Mười Một cũng chắng có ý bỏ dao. Mười Một không bỏ dao, đương nhiên Đại Đầu cũng không thể bỏ dao tay không nghênh địch, chẳng lẽ hắn lại điên rồ đến mức dùng tay không đỡ thanh đoản kiếm sắc bén vang danh thiên cổ như Thiên Trảm sao? Chỉ cần bị Thiên Trảm chạm vào thì sợ rằng đôi tay này của hắn sẽ đi tong. Huống hồ độ sắc bén của Trảm Nguyệt cũng không thua Thiên Trảm là bao.
Đại Đầu càng đánh lại càng thấy khó chịu, cả con dao găm và lê ba cạnh đều đã đầy vết mẻ, trái lại Thiên Trảm và Trảm Nguyệt vẫn không sứt mẻ gì. Cứ như vậy sớm muộn dao và lê của hắn cũng gãy.
Lúc này, Mười Một dùng tay phải vung Trảm Nguyệt lên, hất văng dao găm đang bổ tới, đồng thời Thiên Trảm đâm thẳng về phía eo của Đại Đầu. Đại Đầu đang muốn ngăn lại theo bản năng thì chợt nhận ra cứ đánh tiếp như vậy cũng không ổn, không thèm quan tâm đến đòn tấn công bằng Thiên Trảm của Mười Một, dùng lưỡi lê đâm thẳng vào bụng Mười Một.
Theo tính toán của Đại Đầu thì Mười Một sẽ phải thu Thiên Trảm về để đỡ. Bởi vì nếu như hai người đều bị đối phương đâm một nhát thì người chịu thiệt sẽ là Mười Một,. Dù sao trong tay hắn chính là lê ba cạnh, loại lê này có danh xưng là "vua lấy máu", bị nó đâm trúng sẽ chảy máu không ngừng, nhanh chóng chết vì mất máu. Vì lẽ đó Đại Đầu đã đánh cược, đánh cược Mười Một sẽ không chọn cách lưỡng bại câu thương, chỉ cần hắn thu Thiên Trảm về đỡ thì Đại Đầu sẽ có cơ hội phản công.
Nhưng Đại Đầu chẳng thể ngờ Mười Một hung hãn đến vậy, hung hãn đến mức mạng của mình cũng không cần. Hắn vẫn đâm Thiên Trảm về phía Đại Đầu, hành động liều mạng này không khỏi làm Đại Đầu ngẩn ra, trong khoảnh khắc hắn ngây người Thiên Trảm và lê ba cạnh đã đồng thời đâm vào cơ thể đối phương.
Máu tuôn ào ào từ vết thương của hai người, nhưng cả Mười Một lẫn Đại Đầu đều chẳng thèm nhăn mày, nhanh chóng rút dao ra. Hai người rút dao ra làm cho máu bắn tung tóe nhưng họ cũng không vì vậy mà dừng lại. Thiên Trảm của Mười Một vừa rút ra đã lại tiếp tục đâm tới.
Đại Đầu trừng mắt, tức giận mắng: "Đồ điên." Dù mở miệng nói nhưng động tác của hắn vẫn không chút chậm trễ, dùng khuỷu tay đánh vào khuỷu tay của Mười Một, hất cánh tay của hắn ra. Đồng thời Trảm Nguyệt cũng đang chém về phía cổ Đại Đầu, Đại Đầu vung dao đỡ sau đó nói: "Đừng đánh nữa, không cầm máu thì ngươi sẽ chết."
Dường như Mười Một không nghe thấy lời của hắn, vẫn liên tục tấn công. Chỉ thấy hai tay hắn bay múa, tiếng va chạm "leng keng" vang lên không dứt nhưng không thể thấy rõ động tác của hai người. Trên rốn Mười Một, máu tươi chảy ào ạt, trong chốc lát đã thấm đẫm trang phục chiến đấu của hắn. Nhưng dường như hắn chẳng hề nhận ra, phảng phất cơ thể này không phải là của hắn vậy, vẫn tiếp tục tấn công với khí thế dời non lấp bể, liên miên bất tận.
Đối mặt với cách chiến đấu liều mạng của Mười Một, Đại Đầu cũng bắt đầu cảm thấy vướng tay vướng chân, từ đầu tới cuối hắn không có ý định lấy mạng Mười Một, nhưng Mười Một cứ như là coi hắn như kẻ thù không đội trời chung, đánh như muốn lấy mạng đổi mạng. Lúc này những đòn tấn công của Mười Một hắn đều ngăn lại, cũng không dám dùng cách lấy thương đổi thương như lúc trước, không phải hắn sợ mà là không muốn. Dù sao đều là đồng sự trong Long Hồn, không có thù hận sâu sắc gì với nhau, không cần phải đánh nhau đến chết chỉ vì thể diện. Dù ai bị thiệt mạng thì cũng là tổn thất to lớn của Long Hồn. Dường như Mười Một cũng biết được ý nghĩ này của Đại Đầu, dần dần bỏ qua việc phòng thủ, chỉ lo tấn công. Đối mặt với cách đánh vô lại này của Mười Một Đại Đầu rất tức giận nhưng lại chẳng thể làm được gì. Bởi vì có điều lo nghĩ nên hắn cũng dần dần đổi công thành thủ, hơn nữa dần dần bị Mười Một dồn ép, chỉ có thể phòng ngự một cách bị động.
"Cái tên điên này." Đại Đầu vừa đỡ vừa lui, tức giận nói: "Ngươi thật sự không muốn sống?"
Mười Một không nói gì, tấn công ba đòn liên tiếp nhưng Đại Đầu đều đỡ được.
"Keng" khi Trảm Nguyệt và dao găm của Đại Đầu va chạm với nhau thì con dao găm đầy vết sứt mẻ của Đại Đầu rốt cuộc không thể trụ thêm được nữa, bị Trảm Nguyệt chém đứt phần mũi dao.
Đại Đầu giật mình, nhanh chóng lui một bước dài, nhưng Mười Một nhanh chóng áp sát. Đại Đầu chặn đòn tấn công của hắn, lớn tiếng quát: "Ngươi thật sự muốn không chết không thôi sao?"
Mười Một hừ khẽ, tay trái cầm Thiên Trảm chém ba phát liên tiếp. Đại Đầu vất vả dùng lê ba cạnh đỡ ba đòn này, lui thêm một bước, tức giận đâm lê ba cạnh về phía Mười Một. Nhưng cứ như là Mười Một chẳng hề thấy đòn tấn công của hắn, Thiên Trảm cũng đồng thời đâm thẳng về phía Đại Đầu.
Khi hai bên đều sắp đâm vào thân thể đối phương, Đại Đầu thoáng nhìn qua gương mặt tái nhợt vì mất máu của Mười Một, thở dài trong lòng, rốt cục không đâm tới nữa mà quay sang chặn đòn đánh của Mười Một. Đối mặt với một hậu bối Long Hồn có tiềm năng như vậy hắn rất tán thưởng nên không muốn liều mạng. Có điều Đại Đầu giữa đường Đại Đầu mới thu lê về để đỡ đòn của Mười Một nên đã hơi chậm, Thiên Trảm gây ra một vết thương trên sườn hắn, may là vết thương cũng không nặng.
Mười Một tấn công liên tiếp, tuy rằng Đại Đầu không muốn giết hắn nhưng cũng đã vô cùng tức giận. Hắn bỗng nhảy về phía sau, sau đó nhấc chân đá về phía bụng Mười Một. Mười Một không chút do dự xoay ngược Thiên Trảm, đâm thẳng về phía chân Đại Đầu. Đại Đầu đành phải thu chân lại, lê ba cạnh lại đâm về phía khuôn mặt Mười Một. Hắn thầm nghĩ: "Đâm vào chỗ yếu của ngươi thì ngươi cũng phải tránh chứ?"
Ai ngờ hành động của Mười Một lại khác với phán đoán của Đại Đầu, hắn không những không tránh né mà còn lao thẳng đến, dùng Thiên Trảm đâm thẳng về phái trái tim của Đại Đầu. Đây không còn là dùng thương đổi lấy vết thương mà là lấy mạng đổi mạng.
Đủ tàn nhẫn, đủ tuyệt tình.
Trên mặt Đại Đầu lộ ra vẻ phẫn nộ, rốt cục tên điên này muốn làm gì? Y chắc rằng hắn sẽ không giết y nên mới làm vậy sao? Nếu đối thủ là người khác thì có thể Đại Đầu sẽ liều mạng tiếp tục đâm nhưng hắn không thể giết Mười Một.
Đại Đầu đành bất đắc dĩ thu lê, lùi về phía sau để tránh, trợn mắt nói: "Ngươi thật sự nghĩ rằng ta không dám giết ngươi?" Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TrumTruyen.vn chấm c.o.m
Mười Một không thèm trả lời, dùng vai húc thẳng vào người Đại Đầu, trên đầu vai lấp lóe mũi nhọn. Đại Đầu vặn eo, cũng dùng bả vai húc về phía vai của Mười Một.
"Huỵch" một tiếng vang trầm, Mười Một văng về phía sau, chạm đất xong phải lùi bốn, năm bước mới có thể đứng vững, máu trào ra từ lỗ mũi. Vai trái hắn đau nhức vô cùng, nếu không phải xương cốt của hắn cứng rắn như sắt thép thì cú va chạm vừa rồi có thể làm cho xương bả vai của hắn vỡ nát hoàn toàn.
Đại Đầu cũng không thoải mái gì, Thiếp Sơn Kháo của hắn tuy rằng uy mãnh bá đạo nhưng gặp phải nội công Long gia cũng nổi tiếng về khả nặng bộc phát lực cũng không có nhiều ưu thế. Cũng may hắn hơn Mười Một tới hai, ba mươi năm công lực, sự chênh lệch này chỉ có thời gian mới có thể bù đắp. Mười Một bị Đại Đầu đánh bay xa tới ba, bốn mét, nhưng Đại Đầu cũng phải lùi hai bước mới có thể đứng vững, ở bả vai của hắn có một vết thương sâu tới tận xương.
"Đừng đánh nữa." Thấy Mười Một đang định tiếp tục xông lên, Đại Đầu nói: "Nếu không nhanh cầm máu thì ngươi sẽ toi mạng thật đấy." Nói xong hắn nhìn vết thương mà lê ba cạnh gây ra trên bụng Mười Một, vết thương vẫn không ngừng chảy máu.
"Ngươi bỏ cuộc đi." Mười Một nói.
Đại Đầu lắc đầu, nói như đinh đóng cột: "Không thể."
"Vậy thì tiếp tục." Chưa dứt lời Mười Một đã tiếp tục lao lên.
"Cái tên điên này." Đại Đầu tức giận quát: "Muốn đánh thì cũng nên cầm máu trước đã."
"Tự lo cho chính ngươi đi." Mười Một nói, nhanh chóng chém một nhát bằng Trảm Nguyệt, đâm hai phát bằng Thiên Trảm.
Đại Đầu đỡ ba đòn của Mười Một, lùi một bước, vô cùng buồn bực. Đối mặt với kẻ không biết điều như Mười Một nhưng không thể giết, muốn đánh cũng không đủ sức, lần đầu tiên trong đời hắn có cảm giác bất lực.
Thôi, nếu như hắn đã không biết điều vậy thì đánh hắn bị thương nặng xong mang đi. Sau khi đưa ra quyết định trong mắt Đại Đầu lộ ra vẻ kiên quyết. Chớp thời cơ cánh tay Mười Một bị hắn hất văng tạo thành sơ hở, hắn bỗng hạ thấp người, vai húc thẳng về phía lồng ngực Mười Một với khí thế dời non lấp bể. Đại Đầu đã quyết định dù phải trúng một dao của Mười Một cũng sẽ phân thắng bại trong một đòn.
Hai người quá gần nên Mười Một không thể tránh được cú húc vai của Đại Đầu, trừ cách đón đỡ thì không còn cách nào khác. Thế nhưng kết quả lại rất bất ngờ, ngay khi vai Đại Đầu sắp húc vào ngực Mười Một thì Mười Một bỗng nhiên bước chân trái lên trước chân phải, thân thể vặn vẹo như đang uống rượu say, xoay tròn người với tốc độ khó tin vòng sang bên trái Đại Đầu. Đồng thời Thiên Trảm cũng đâm về phía sau lưng của Đại Đầu.
"Tiêu Dao bộ?" Khi Mười Một sử dụng bộ pháp kỳ dị để tránh đòn của Đại Đầu và phản công thanh niên trẻ tuổi đang quan sát trận chiến ở trên cây bỗng lẩm bẩm. Nhưng hắn nhanh chóng nhíu mày đổi ý: "Không phải." Với ánh mắt của hắn tất nhiên có thể nhận ra bộ pháp của Mười Một có nhiều nét giống Tiêu Dao bộ nhưng không phải là nó, hẳn là bộ pháp được cải tiến từ Tiêu Dao bộ. Nghĩ tới điểm này, ánh mắt lạnh lùng vô cảm của hắn rốt cuộc lộ ra vẻ hứng thú, chăm chú quan sát bộ pháp của Mười Một.
Hắn đoán không sai, Nguyệt Vũ bộ của Mười Một quả thực được cải tiến từ Tiêu Dao bộ. Do Thần Kiếm Lục Dương khổ công cải tiến để dành riêng cho Mười Một.
Lúc này, Mười Một đã vòng tới bên cạnh Đại Đầu, dùng dao đâm thẳng về phía sau lưng hắn.
Thấy cảnh này, thanh niên đang ở trên cây nói khẽ: "Ngươi thua rồi."
Hắn vừa dứt lời thì đột biến xảy ra.