Máu và lửa tràn ngập khu rừng, mùi thuốc súng vấn vương hồi lâu không chịu tan đi.
Trong thế giới vô tình này, sinh mạng cũng trở nên vô giá trị.
Huynh đệ ngày xưa giờ phút này đã trở thành thi thể lạnh lẽo, bi thương, đau buồn, nhưng cũng chẳng thể thay đổi được gì.
Bởi vì chúng ta đều chỉ là những người phàm hèn mọn đáng thương mà thôi.
Cho dù bản lĩnh cao đến đâu cũng không chịu nổi một trò đùa của ông trời.
Chỉ chớp mắt một cái, vậy mà tất cả đã hóa thành tro bụi...
Sâu trong rừng, Đại Đầu yên lặng đứng trước thi thể của Vũ Đại Lang. Nam nhân chân chính này của Đại Quyển, đến chết cũng không muốn ngã xuống, hắn dựa lưng vào một cây đại thụ, trừng mắt nhìn thẳng về phía trước. Có thể thấy khi chết hắn rất phẫn nộ, rất không cam lòng.
Trong không khí nồng nặc mùi máu tanh, làm cho mũi cay cay.
Đại Đầu khẽ thở dài, đưa tay vuốt mắt cho Vũ Đại Lang, khàn khàn nói: "Đi bình an, huynh đệ."
Một từ huynh đệ đã thể hiện hết sự chua xót, nhớ lại lúc trước hai người sóng vai chiến đấu cùng tiến cùng lùi, vượt qua khó khăn, vượt qua núi đao biển lửa, dù gặp khó khăn đến đâu cũng bao giờ bỏ mặc nhau. Thế nhưng giờ phút này, một tiếng huynh đệ đã trở thành lời biệt. Ái hận tình cừu lúc này đều đã trở thành mây khói, tiêu tan theo gió.
Gió nũi thổi qua, khẽ lay động tóc mau của Đại Đầu, làm lệ ra đôi mắt rơm rớm bị đuôi tóc che khuất.
Đại Đầu hít một hơi thật sâu, phảng phất như muốn nuốt hết nước mắt và sự bi thống vào trong lòng, ánh mắt dời từ Vũ Đại Lang sang Thiếu Uyên đang nằm trên mặt đất.
Hai người đều chết rất thảm, Vũ Đại Lang bị trúng mấy chục phát đạn, từ đầu đến chân không còn chỗ nào nguyên vẹn. Tuy Thiếu Uyên chỉ trúng một phát đạn, nhưng phát đạn này bắn nổ một mắt của hắn, mắt kia thì bị đứt mạch máu, bị máu nhuốm đỏ. Máu chảy ra từ khóe mắt hắn như nước mắt, hắn trợn tròn mắt nhìn lên bầu trời, dường như đang hỏi ông trời sao không cho hắn thêm một giây? Chỉ một giây cũng đủ rồi.
Sai lệch một giây làm cho hắn phải nuốt hận mà chết, đến chết cũng không thể bào thù cho Vũ Đại Lang. Hết thảy sự bi phẫn bà không cam lòng đểu biểu lộ trên gương mặt, chết không nhắm mắt.
Đại Đầu lại thở dài trong lòng, lặng lẽ thu ánh mắt lại, nhìn Vũ Đại Lang lần cuối sau đó dứt khoát quay người rời đi.
Chiến sỹ Đại Quyển không rơi lệ, chiến sỹ Đại Quyển cũng không cần bi thương, chết trận sa trường chính là số mệnh của bọn họ, ngay từ đầu đã là vậy. Hai tay đã dính đầy máu tanh thì cũng phải trả giá đắt. Nhiều năm qua Đại Đầu đã thấy cảnh này quá nhiều. Nước mắt cũng đã cạn khô từ lâu, chỉ còn lại cảm giác bi thương đau đớn tận đáy lòng.
Đại Đầu cúi đầu im lặng bước đi, hắn vừa bước thì Mười Một cũng chậm rãi theo sau, hai người đều không mở miệng nói chuyện, chỉ yên lặng bước đi. Phía trước cách bọn họ không xa là thi thể của Thủy Ngưu và A Thiên.
Chiến đấu đã kết thúc, phía Mười Một đã toàn thắng, thậm chí còn không có ai bị thương. Kết quả này rất khó tin, nhưng nó lại là sự thực. Bởi vì Lục Đạo sắp xếp rất chu đáo, cộng thêm việc Lãnh Dạ xuất hiện và nước cờ bí mật là Hoàng Hậu, lại thêm cả dị năng thần kỳ của Walker, lại có một con chó trắng đáng yêu mà chẳng ai nghi ngờ đánh lén đã khiến cho mười tám chiến sỹ của Đại Quyển phải nuốt hận. Hiện giờ chỉ còn ba người Hứa Vũ Cường bị vây ở trong xe, chờ bọn Mười Một đến xử lý.
Ba chiến sỹ truy sát Lãnh Dạ lúc này cũng đã chết, người tên là a Huy bị Lãnh Dạ bắn chết bằng súng ngắm, hai người còn lại bị Tiểu Bạch đánh lén giết chết. Khi Tiểu Bạch chạy tới thời thì lão Diệp và Tiểu Đệ đang đấu với Lãnh Dạ đã thấy nó nhưng cũng không quan tâm, huống hồ khi đó A Huy đã chết, bọn họ đang tức giận muốn báo thù, đâu thèm chú ý đến một con cho đi ngang qua. Nhưng sự thực chứng minh khinh thường Tiểu Bạch sẽ không có kết cục tốt, lão Diệp và Tiểu Đệ cũng đã phải trả giá vì khinh thường Tiểu Bạch. Bọn họ mặc cho nó chạy đến bên chân mình, không ngờ nó lại đột nhiên ra ''móng'', cắt cổ lão Diệp và Tiểu Đệ. Đến chết hai người cũng không tin được mình lại chết dưới ''móng'' của một con chó.
Đương nhiên, không chỉ có bọn họ cảm thấy khó tin, Lãnh Dạ chưa từng thấy Tiểu Bạch phát uy, thấy cảnh này cũng ngây ngốc hồi lâu, tuy hắn sớm biết bên cạnh Mười Một có một con chó biến thái nhưng không ngờ lại biến thái đến mức này. Phải biết, hắn cố hết sức tốn nhiều thời gian mới giết được một người vậy mà con chó này lại dễ dàng giải quyết hai người còn lại. Nó thực sự là một con chó sao? Lãnh Dạ thực sự rất khó chấp nhận sự thật này, không lẽ công nhận mình không bằng một con chó? Nói cách khác là cầm thú cũng không bằng.
Đến khi Hoàng Hậu tới đây thì trận chiến cũng đã kết thúc, thấy ánh mắt quái dị và vẻ mặt khác thường của Lãnh Dạ khi nhìn Tiểu Bạch, Hoàng Hậu cũng chỉ nhún vai, chẳng thèm giải thích gì với hắn.
Cuồng Triều nhanh chóng báo cho Mười Một, Mười Một lại nói với Đại Đầu trận chiến đã kết thúc. Đại Đầu nghe xong không biểu lộ gì, thậm chí không nói mình tin hay là không tin, hắn chỉ là trầm mặc phủi mông đứng lên sau đó cùng Mười Một đi. Hai người bọn họ quay lại nơi đã chiến đấu lúc trước, Đại Đầu yên lặng đứng đó một lúc sau đó lại cùng Mười Một đi đến nơi Vũ Đại Lang chết trận, lúc này hắn đang đứng trước thi thể của Thủy Ngưu và A Thiên, bình tĩnh nhìn hai huynh đệ của mình.
Đại Đầu nhìn thi thể hai người lần cuối sau đó bình tĩnh nhìn về rừng cây phía trước, không thể nhìn ra hắn đang đau đớn hay bi thương. Hắn khẽ thở dài, trầm giọng hỏi: "Có ai còn sống?"
Mười Một ngẩng đầu nhìn hắn, lạnh nhạt nói: "Hứa Vũ Cường và hai người khác."
Khóe mắt Đại Đầu khẽ giật giật, tuy rằng tỏ ra không để ý nhưng thực ra lòng hắn rất đau. Hai mươi mốt huynh đệ thân như tay chân lần lượt chết đi chỉ trong thời gian ngắn, đến giờ chỉ còn lại ba người. Mười tám huynh đệ, mười tám sinh mạng, từ từ biến mất trước mặt hắn. Giờ phút này Đại Đầu thậm chí cảm thấy căm hận bản thân, tại sao lại ngu xuẩn tự tin chờ đợi cùng Mười Một? Nếu như... Nếu như lúc đó hắn nhanh chóng bắt Mười Một lại sau đó kịp thời quay về thì kết quả sẽ khác hẳn.
Nhưng là hiện thực không phải là phim ảnh, phim ảnh có thể tạm dừng, có thể tua lại lại, thế nhưng trong hiện thực chỉ có thể có một cơ hội, cũng như sinh mạng chỉ có một. Bỏ lỡ là bỏ lỡ, cho dù hối hận cũng chẳng thể làm được gì.
Đã bỏ lỡ thì vĩnh viễn cũng không thể làm lại.
Đại Đầu ngẩng mặt lên trời, ánh mặt trời không quá chói chang bỗng trở nên rất chói mắt, cảm xúc trong lòng rất phức tạp, ngực rất khó chịu, cứ như vừa bị sặc nước vậy. Sống ở Đại Quyển hơn hai mươi năm, hắn đã hòa nhập với nó từ lâu. Đến ngày hôm nay,hắn đã chân chính là người của Đại Quyển người. Mỗi người trong Đại Quyển đều là huynh đệ của hắn, cùng chung một dòng máu. Nhưng ngày hôm nay, Đại Đầu ca mà các anh em tôn kính đã tự tay hại chết mười tám huynh đệ, chỉ có chính hắn mới có thể biết cảm giác trong lòng hắn lúc này.
Tuy rằng kẻ gây ra tất cả những chuyện này đang đứng sau hắn, hơn nữa vô cùng suy yếu nhưng Đại Đầu cũng không có ý định báo thù.
Bởi vì đây chính là chiến tranh, đây chính là quy luật tự nhiên, chỉ kẻ mạnh mới có thể sinh tồn, kẻ yếu sẽ bị đào thải. Chiến tranh vốn là trò chơi chỉ có kẻ tàn nhẫn mới có thể sống sót. Đã tham gia trò chơi này thì sống chết chỉ có thể nghe theo mệnh trời, không thể oán trách ai, nếu chết cũng chỉ có thể tự trách mình tài không bằng người mà thôi.
Hiện thực rất tàn khốc và chân thực.
Đại Đầu thở ra một hơi nặng nề, khàn khàn nói: "Nếu như có thể hãy cho họ một đường sống." Dứt lời, hắn cũng không đợi Mười Một trả lời, cúi đầu tiếp tục lặng lẽ đi về phía trước.
Giờ phút này, bóng lưng Đại Đầu thật cô đơn, hiu quảnh, phảng phất như đột nhiên trở nên già cỗi hơn rất nhiều. Sống lưng vốn thẳng tắp của hắn hơi cong đi, phảng phất như trên vai hắn có một gánh nặng ngàn cân, ép cho hắn không thể đứng thẳng.
"Đại Quyển là một nơi thế nào?" Ở sau lưng hắn, Mười Một đột nhiên hỏi.
Đại Đầu hơi ngừng bước, không quay đầu lại, giọng nói trầm thấp xen lẫn chút cô đơn, nhẹ nhàng nói: "Có máu, có thịt, có huynh đệ." Dứt lời, hắn liền tiếp tục đi về phí trước.
Có máu, có thịt, có huynh đệ. Đó chính là Đại Quyển, Đại Quyển thực sự. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL
Mười Một không tiếp tục đi theo hắn, đứng yên nhìn Đại Đầu đi xa, mãi đến tận khi hắn khuất hẳn trong rừng, Mười Một liếc nhìn hai thi thể trên mặt đất sai đó quay người rời đi.
Đại Đầu một mình trở lại chỗ Vũ Đại Lang, yên lặng đứng nhìn thi thể đầy vết đạn của Vũ Đại Lang. Một lúc sau, hắn rút khẩu súng lục bên hông ra, nhẹ nhàng mở khóa an toàn. Khi cầm lấy súng, hắn thậm chí nảy ra ý muốn đưa súng lên đầu mình, nhưng hắn lại nhanh chóng đè nén ý nghĩ này xuống. Bởi vì hắn không chỉ là người của Đại Quyển, hắn là người của Long Hồn, Long Hồn còn cần hắn, vì lẽ đó hắn không thể chết ở đây.
Đại Đầu gí nòng súng lên ngực mình, nhìn thi thể của Vũ Đại Lang, trong mắt lộ ra vẻ áy, bóp cò.
"Đoàng" tiếng súng vang vọng giữa núi rừng.
※※※※※※※※