Thứ có thể lây lan không chỉ có kinh hoảng và sợ hãi, ngay cả tiếng hét cũng sẽ truyền nhiễm. Sau tiếng kêu chết chóc lần đầu tiên thì nhanh chóng có tiếng kêu thứ hai, thứ ba... Càng ngày càng có nhiều người kêu la. Những âm thanh này giống như tiếng chuông nghênh tiếp đến từ cửu u hoàng tuyền, trừ một số người vẫn giữ được bình tĩnh thì tất cả đều phát cuồng, lăn lộn va đập khắp nơi, bất kể phía trước là người hay là cây thì họ đều húc thẳng vào. Khắp nơi đều là bóng người chạy loạn, ai cũng không biết vị trí của mình, cũng không ai biết nên chạy đi đâu, thậm chí còn có người chạy vòng tròn tại chỗ nhưng vẫn nghĩ rằng mình chạy về phía trước. Khi cảm giác sợ hãi tràn ngập tâm trí, khả năng tư duy và phán đoán của họ kém đi rất nhiều.
Những con sên đỏ rơi từ trên cây xuống bắt đầu ít dần, nhưng trên mặt đất lại có một biển sên đỏ, nhung nhúc nhung nhúc, không thể tính được số lượng, phạm vi bao phủ lên đến vài mẫu. Chỉ cần nhắm mắt lại bước bừa một bước cũng có thể giẫm chết một đống sên. Nhưng cũng may có những người bị sên bò đầy mặt nên không thấy cảnh này, nếu không chắc hẳn họ sẽ cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.
Những con sên bám vào trên người họ đang không ngừng cắn, trườn, nhúc nhích, còn những con sên rơi xuống đất cũng như phát cuồng, con trước vừa chết thì con sau đã nối đuôi bò về phía người. Những con sên nhúc nhích, bò nhìn giống như những cơn sóng màu đỏ, từng đợt, từng đợt một cuốn về phía đội Hoàng Phong. Mỗi người trong đội Hoàng Phong đều bị sên đỏ bám kín từ đầu đến chân, nhìn qua giống như mỗi người bị một kén thịt màu đỏ bao lấy, nhìn rất tởm lợm. Dù bọn họ đều mặc trang phục chiến đấu và giày chiến nhưng mặt, cổ, những chỗ hở ở tay đều trở thành món ngon cho những con sên này. Cũng có không ít sên chui vào bên trong qua cổ áo, thấy thịt là cắn, làm cho người ta đau đớn vô cùng nhưng lại không thể làm gì được bọn nó.
Không chỉ như vậy, kinh khủng nhất là một số con sên sẽ chui vào từ tai, lỗ mũi, nếu không có lỗ nào để chui thì chúng sẽ tự mình đục ra những lỗ trên mặt. Đối mặt với những con sên không đâu mà không chui vào được này, dù cho người trong đội Hoàng Phong có bản lãnh đến đâu cũng không thể làm được gì.
Ở một bụi cỏ cách nơi đó cực xa, Lãnh Dạ nhịn không được rùng mình một cái, sờ sờ da gà nổi lên ở trên người, sợ hãi nói: "Những thứ này cũng quá kinh khủng đi? Có phải lúc trước chúng ta rất may?"
Hoàng Hậu chỉ nhíu mày, hai mắt giấu sau kính hồng ngoại lộ ra vẻ vui mừng khi sống sót sau tai nạn. Nghe Lãnh Dạ nói vậy, nàng ôn hòa nói: "Là nhờ Sở Nguyên kịp thời bảo chúng ta chạy."
Ngẫm lại cũng đúng, lúc trước Mười Một vừa phát hiện ra vài con sên liền lập tức bảo bọn họ chạy, may là mấy người bọn họ không hề hoài nghi mệnh lệnh của Mười Một, quyết đoán chạy ngay lập tức, vừa lúc tránh khỏi đợt tấn công kinh khủng của đám sên đỏ. Còn người của Ma Quỷ không tốt số như họ, nguyên nhân chính là do đội trưởng của bọn họ. Có câu tính cách quyết định vận mệnh, câu nói này quả là hoàn toàn chính xác. Chính sự quyết đoán của Mười Một đã cứu mạng bọn họ, còn đội trưởng đội Hoàng Phong sau khi phát hiện sên đỏ thì ngây ra một lúc, không đưa ra quyết định ngay, cái ngẩn người này đã quyết định vận mệnh của đội Hoàng Phong. Vì thế, trên chiến trường, một người lãnh đạo có năng lực là then chốt để quyết định thắng bại của một trận chiến. Mười Một chính là một vị lãnh đạo vô cùng xuất sắc, đây cũng chính là nguyên nhân tất cả thành viên của Hắc Ám Thập Tự tin phục hắn một cách mù quáng, quyết một lòng. Nếu như lúc đó người hô là Thiên Táng, Lãnh Dạ thậm chí là Hoàng Hậu thì những người khác sẽ ngây ra một chút, không thể có hiệu quả như khi Mười Một lên tiếng.
Đúng lúc này, từ phía xa lại truyền đến một tiếng rên la thê lương, đã là người thứ mười ba. Walter rùng mình, ghì chặt Tiểu Bạch vào ngực mình.
Lãnh Dạ vỗ vỗ lưng Walter, ý bảo hắn yên tâm. Đồng thời hắn nói với vẻ vui mừng: "Giờ mới biết, thì ra số của chúng ta cũng đủ đỏ." Khi nói câu này, Lãnh Dạ lại không nhịn được run cả người, đến bây giờ nghĩ lại hắn vẫn cảm thấy sợ, lúc trước bọn họ vô cùng gan dạ, muốn lợi dụng những con sên đỏ này. Lúc trước học không biết sự đáng sợ của những con sên này, nếu bây giờ cho hắn làm thêm lần nữa thì có chết hắn cũng không dám đến khu rừng này. Bây giờ nghĩ lại, Lãnh Dạ cảm thấy thật không thể tưởng tượng nổi, sao mình lại nghĩ đến việc quay lại? Nghĩ đến việc này, hắn nhịn không được nghi hoặc hỏi: "Kỳ lạ, vì sao lúc nãy ba người chúng ta qua đó những con sên đỏ lại không tấn công chúng ta?"
Hoàng Hậu liếc nhìn hắn, chà chà nước bùn màu đen đã khô lại và nứt ra trên tay, nói: "Có thể là do những thứ này át đi mùi của chúng ta." Thứ bùn đất này là do Mười Một chế ra lúc trước để chống lại đám muỗi vằn, sau khi ra khỏi rừng rậm mọi người vội vã đến chỗ trại của Ngõa Khả nên vẫn chưa kịp lau đi. Việc Hoàng Hậu đoán loại nước bùn màu đen này đã cứu mạng họ cũng không phải không có lý, cách chế ra loại nước bùn này chính là phương pháp cổ của thổ dân trong rừng Amazone, Mười Một và Hoàng Hậu đều học nó ở trại huấn luyện của Ma Quỷ, có điều không ngờ giải pháp tạm thời này lại cứu mạng họ trong thời khắc mấu chốt, có lẽ ngay cả Ma Quỷ cũng không biết phương pháp phối chế cổ xưa này lại có hiệu quả tốt như vậy.
Lãnh Dạ nhìn Tiểu Bạch đã cầm được máu, gãi gãi đầu, có nhiều chỗ hắn không hiểu, rốt cuộc những con sên này dựa vào cái gì để phán đoán sau đó đồng thời tấn công những người đi ngang qua? Dựa vào âm thanh? Có lẽ không phải, khi bọn họ quay lại cũng gây ra tiếng động nhưng không có con sên nào rơi xuống. Máu tanh cũng không phải, Tiểu Bạch được Walker ôm vào trong ngực đang bị thương, mùi máu tanh còn nồng nặc hơn đám người của đại đội Hoàng Phong. Nghĩ đi nghĩ lại, Lãnh Dạ chỉ có thể nhận định những con sên thông qua mùi của cơ thể để nhận diện con mồi, nếu không thì khó có thể giải thích được việc lần trước họ đi qua đây thì bị tấn công mà khi dụ đại đội Hoàng Phong của Ma Quỷ đến đây lại không bị tấn công. Cũng may là khi quay lại bọn họ không để cho những con sên này phát hiện không thì bẫy người không được lại tự bẫy mình thì đúng là oan uổng. Nghĩ tới đó, Lãnh Dạ không khỏi lau trán, vận may, hắn thực sự quá may.
Thực ra Hoàng Hậu và Lãnh Dạ đoán cũng đúng tám chín phần mười, quả thật những con sên này thông qua mùi để nhận diện con mồi, dù người trong đại đội Hoàng Phong đều đã bôi thuốc chống côn trùng nhưng cái mùi gay mũi đó không thể tạo thành ảnh hưởng với những con sên kinh khủng này, thậm chí còn nhắc cho chúng nó phía dưới có con mồi đi qua. Còn Hoàng Hậu, Lãnh Dạ và Walker đều bôi nước bùn lên toàn thân bao trùm mùi của bọn họ, làm cho đám sên không thể nhận ra sự tồn tại của bọn họ. Nhưng bọn họ không để ý đến một điều, tại sao Tiểu Bạch không bôi nước bùn mà đám sên không tấn công nó? Mặt khác lúc trước đám muỗi vằn cũng chỉ bay quanh mấy người chứ không hề tấn công Tiểu Bạch, nguyên nhân của chuyện này e rằng chỉ có tiến sỹ điên mới biết.
Khi Lãnh Dạ còn đang cảm thán số mình may thì phía trước đột nhiên vang lên tiếng nổ mạnh, trong đại đội Hoàng Phong bắt đầu có người không thể chịu đựng nổi áp lực trong lòng, kích nổ lựu đạn trên người mình để chết cùng lũ động vật ghê tởm này. Tiếng nổ mạnh vang lên, máu thịt bắn tung tóe, làm cho những con sên đỏ quanh đó lại càng gặm nhấm điên cuồng. Những con sên này không chỉ gặm nhấm máu thịt của nhân loại mà còn không buông tha cho những đồng loại bị thương của mình, những con sên bị lựu đạn làm đứt đoạn thân thể đã trở thành đồ ăn cho những con sên khác. Có điều ngẫm lại cũng đúng, động vật quanh đấy nếu không phải chạy trốn thì cũng bị chúng nó ăn sạch, nếu như chúng không giết lẫn nhau thì sao có thể tiếp tục sống? Ở trong thế giới tự nhiên, những loài động vật ăn cả đồng loại mình đều cực kỳ hung tàn, ví như cổ trùng làm cho người ta nghe đến đã phải biến sắc, chúng được tạo ra bằng cách này. Truyện được copy tại Truyện FULL
Tiếng nổ này như một hồi chuông thức tỉnh mọi người, những chiến sỹ Hoàng Phong bị đám sên cắn cho đau đớn đến mức không muốn sống như bị cảm nhiễm, từng người từng người lần lượt kích nổ lựu đạn trên người mình. Tiếng nổ ầm ầm không ngừng vang lên, không ai có thể ngăn cản hành động tự sát điên cuồng của bọn họ. Thế giới như cũng trở nên điên cuồng hơn, tất cả những con sên nhúc nhích ngọ ngoạy, tiến về phía máu thịt đã bị nổ vụn. Mỗi một lần tiếng nổ vang lên nhất định sẽ có một kén thịt màu đỏ ngã xuống, giờ phút này dù là tự sát hay vẫn ôm chút hi vọng không muốn tự sát cũng đều không tránh khỏi sự ảnh hưởng.
Điên cuồng, thế giới này hoàn toàn điên cuồng rồi.
Lúc này, Walker đang nấp trong bụi cây ở phía xa lặng lẽ nuốt nước miếng, khuỷu tay khẽ huých vào sườn Lãnh Dạ. Lãnh Dạ quay sang thì thấy Walker chỉ chỉ vào mấy người số tốt, dù bị che mắt không nhìn thấy gì vẫn có thể chạy ra khỏi phạm vi của đàn sên. Lãnh Dạ biết ý của hắn, nhưng vẫn lắc đầu. Tuy bây giờ có vẻ là cơ hội tuyệt hảo để đánh lén nhưng hắn không thể mạo hiểm. Hiện giờ nổ súng đánh lén tất nhiên là có thể giết được mấy người may mắn chạy ra, thế nhưng tiếng súng vang lên sẽ giống như ngọn hải đăng trong đếm tối, những chiến sỹ Hoàng Phong chỉ có thể giãy giụa cầu sinh, không tìm được lối thoát nhất định sẽ liều lĩnh tiến về phía tiếng súng vang lên, vậy chẳng khác nào họ giúp các chiến sỹ Hoàng Phong thoát khỏi vùng biển đỏ này. Hơn nữa tuy rằng mấy người kia chạy ra khỏi được vùng biển đỏ nhưng họ bị sên bám đầy người, có lẽ không cần hắn nổ súng họ cũng chẳng sống được bao lâu.
Thấy Lãnh Dạ lắc đầu, Walker liền không nói gì nữa, một tay ôm Tiểu Bạch, một tay ôm lấy thân thể đang run run của mình, co mình lại.
Hoàng Hậu và Lãnh Dạ vẫn chăm chú quan sát, dù hình ảnh trước mắt làm cho người ta buồn nôn, nhưng dù sao tố chất tâm lý của hai người bọn họ cũng tương đối cao, cảnh tượng như vậy vẫn nằm trong khả năng chịu đựng của họ. Nhưng nếu bị đặt vào trong hoàn cảnh đó tin rằng dù là Hoàng Hậu cũng sẽ tự sát để được giải thoát, tránh bị những con sên này hành hạ tới chết. Nghĩ tới đây, bọn họ không khỏi càng thêm vui mừng vì sự quyết đoán của Mười Một khi đó nếu không thì người gặp xui xẻo chính là bọn họ.
Tiếng nổ mạnh và tiếng kêu thảm thiết đã dần dần ít đi, cuối cùng chỉ còn lưa thưa. Trong hơn bốn mươi chiến sỹ Hoàng Phong thì đến lúc này đã có hơn ba mươi người vĩnh viễn nằm lại ở đại dương màu đỏ, thân thể bị sên bu kín cả trong lẫn ngoài, không còn thấy dấu hiệu gì của con người. Chỉ còn gần mười người có tố chất tâm lý và thân thể khá cao vẫn đang giãy giụa trên bờ vực sống chết để cầu sinh, có điều những con sên bao trùm lên họ càng lúc càng nhiều, tin rằng chỉ trong thời gian ngắn mấy người này đến chân cũng không thể nhấc lên nổi.
Còn những người may mắn chạy ra được phạm vi của đại dương sên đỏ kia, đúng như Lãnh Dạ phán đoán, e rằng khả năng sống sót cũng rất nhỏ. Dù họ đã chạy ra khỏi khu vực tấn công của đám sên nhưng vẫn có rất nhiều sên bám trên người bọn họ, không làm sao mà gỡ ra hết được. Thậm chí có hai người trong đó còn tưởng mình vẫn ở trong phạm vi tấn công của bầy sên, tuyệt vọng kích nổ lựu đạn để tự tử, vụ nổ còn gây ảnh hưởng đến những đồng đội ở bên cạnh. Trong mấy người này, có ba người vừa điên cuồng đập đám sên vừa chạy đi, cho đến tận khi bóng dáng tan vào trong bóng đêm, không ai có thể biết họ sẽ có kết cục thế nào. Có thể họ sẽ may mắn giữ được mạng, cũng có thể vẫn trở thành món ăn của đám sên, cũng có thể sẽ trở thành đồ ăn của đám dã thú khác, thế nhưng ai thèm quan tâm đến kết cục của họ? Còn những người khác, cuối cùng cũng sẽ bị những con sên này lấy mạng một cách từ từ.
Trần ai lạc định.
Hoàng Hậu và Lãnh Dạ liếc nhìn nhau, trong mắt ngoài một chút sợ hãi ra thì là vẻ vui mừng. Bọn họ vốn định dụ những người này đến đây, trước hết để cho đàn sên tấn công làm cho bọn họ hỗn loạn, Lãnh Dạ và Hoàng Hậu sẽ tận dụng cơ hội để đánh lén. Nhưng ai ngờ những con sên này đáng sợ hơn họ tưởng rất nhiều, tạo thành một kết quả hài hước như thế này, thậm chí từ đầu tới cuối Hoàng Hậu và Lãnh Dạ không cần bắn một phát súng nào đã giải quyết xong, trước đó Lãnh Dạ và Hoàng Hậu không thể ngờ kết quả sẽ như thế này.
Hoàng Hậu khẽ thở dài, dường như cảm xúc của nàng có chút phức tạp: "Đại đội Hoàng Phong tiêu rồi."
"Ừm." Lãnh Dạ ngơ ngẩn gật đầu một cái, lau mồ hôi lạnh, rốt cuộc những con sên này là thứ gì? Quá đáng sợ.