Nuông chiều thú nhân Chúc Diễn ba năm, ta tặng hắn vô số kỳ trân dị bảo, chiều hắn đến hắn vô pháp vô thiên.
Nhưng hắn chưa hề cho ta nhìn qua bản thể thú của hắn.
Chỉ vì người hắn muốn nhận làm chủ nhân chỉ có Cửu muội muội.
Vì để đổi chủ, hắn một mồi lửa đốt cháy tẩm điện của ta.
Thời khắc sắp ch, ta nhìn thấy hắn điên cuồng chạy về phía phủ đệ của Cửu muội, lạy van Cửu muội chiếu cố.
Mở mắt lần nữa, ta quay trở về ngày sứ thần nước lân bang đưa tới kỳ trân thú nhân ngày đó.
1
Sứ thần nước Đông Ngưng vào kinh thành, tiến cống hai con thú nhân.
Một con tên là Chúc Diễn, dung mạo động lòng người.
Bản thể là một con hồ ly lông đỏ xinh đẹp.
Một con khác là Thẩm Hoài An, tướng mạo thanh lãnh xuất trần.
Bản thể là một con rắn màu xanh lục.
Sứ thần thổi phồng chúng lên tận trời.
Nói là hai con này là nhân thú có linh tính, chỉ cần nhỏ m.á.u nhận chủ, liền sẽ trung thành cả đời.
Phụ hoàng sủng ái ta cùng cửu muội, thấy là đồ chơi mới lạ, liền để cho ta cùng cửu muội một người chọn một để nuôi cho vui.
Cửu muội chọn trước.
Được nàng chọn chính là người mặc thanh y Thẩm Hoài An.
Giống như ở kiếp trước, thấy ta thật lâu không nói gì.
Chúc Diễn "Bịch" một tiếng quỳ xuống, cầu xin ta:
"Tam điện hạ, lần đầu tiên thấy Ngài, thần đã biết ngài chính là chủ nhân của thần. Là thần chỗ nào không tốt sao? Điện hạ vì sao chậm chạp không chọn thần?"
Ta không nhúc nhích.
Bởi vì ta biết, chủ nhân mà hắn muốn là cửu muội của ta, Tống Tĩnh Dao mà không phải ta - Tống Tri Niệm. Nếu ta hôm nay đem hắn mang về. Tương lai hắn sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế gi ta. Bởi vì trước khi tiến cung hắn đã bị rút đi m.á.u đầu tim rồi. Trong vòng hai giờ mà không cùng chủ nhân ký huyết ước, hắn sẽ mất mạng.
Mà một khi ký khế ước, trừ phi chủ cũ ch, tuyệt đối không có khả năng giải trừ.
2
Ở kiếp trước, ta tin Chúc Diễn, cũng rất thích dung mạo bên ngoài của hắn.
Biết hắn có bản tính phóng khoáng thích tự do, thích đồ chơi diễm lệ. Ta liền vơ vét châu báu gấm vóc, cũng cho phép hắn không cần tuân thủ cung quy nghiêm ngặt, đem hắn chiều đến vô pháp vô thiên.
Nhưng ở phủ thượng của ta ba năm, hắn chưa hề cho ta nhìn qua bản thể hình thú của hắn.
Bởi vì hắn nói: "Hình thú yếu ớt, không thể tuỳ tiện gặp Người. Điện hạ, ta thích Người. Ngươi nếu có thể gả làm vợ ta, ta nhất định ngày ngày biến thành thú cho Người xem."
Ta tin hắn.
Nghĩ rằng gả cho ai cũng là gả, không bằng gả cho một người dung mạo đẹp mắt, cũng tốt mà.
Thế là không để ý đến mắt nhìn thiên hạ, cầu xin phụ hoàng.
Nhưng ta không đợi được phụ hoàng đồng ý.
Ngược lại là chờ đến lúc hắn hạ dược trong rượu của ta, thừa dịp ta ý thức mơ hồ, một mồi lửa đốt cháy phủ công chúa.
Thời khắc sắp ch, ý thức của ta phiêu tán.
Trông thấy hắn đốt phủ công chúa, chạy sang phủ của Cửu muội.
Bây giờ xuống cầu xin ta lúc đó lại cầu xin nàng: "Điện hạ, Tam điện hạ không còn, nếu như không có chủ nhân mới, ta sẽ ch. Ta không muốn chết, cầu điện hạ cứu ta......" Cứu hắn?
Làm sao có thể?
Ta nhếch môi, hững hờ dựa vào ghế mềm bên trong.
Nhìn thoáng qua Chúc Diễn trên mặt đất đầy chờ mong.
Trong ánh mắt kinh ngạc của hắn. Chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía sau lưng cửu muội, dung mạo xuất trần kia nhìn ta đỏ mặt, là Thẩm Hoài An
"Cửu muội, đổi đi. Trong phủ ta ấm áp, không thiếu một kiện da chồn làm quần áo, nhưng mà tỷ thấy con vật kia của muội không tệ, rất ngoan."