Nhân Thú

Chương 12:




23
Thẩm Hoài An nói đi là đi.
Buổi chiều ngày thứ hai khi ta tỉnh lại, đã không thấy bóng dáng hắn.
Cùng biến mất với hắn, còn có một viên cgicj ta mang từ khi còn nhỏ.
Hơn nữa, trong vòng một đêm, vai trái của ta đột nhiên mọc ra một ấn ký xanh biếc như vảy cá.
Mà trong tóc, cũng cài một cây trâm đỏ.
Trâm gài tóc kia không biết là làm bằng vật liệu gì, sờ lên cảm nhận như ngọc. Giống như là xương cốt, lại giống là thứ gì đó khác. Ta không có rảnh nghiên cứu, cũng không có rảnh thương cảm.
Bởi vì thẩm vấn khẩu cung Chúc Diễn, tối hôm đó liền tra ra.
Không còn giá trị lợi dụng, cửu muội không muốn lưu tình.
Nhưng lần này nàng hảo tâm, cho Chúc Diễn ch toàn thây.
Cùng giống ở kiếp trước, bên trong khẩu cung của Chúc Diễn liên lụy đến Đông Ngưng sứ thần cùng Tống Yến Xuyên.
Không có bằng chứng, Tống Yến Xuyên không nhận. Đông Ngưng bên kia tự nhiên cũng sẽ không thừa nhận. Mục đích của bọn hắn là lũng loạn Đại Vân. Vô luận là ta c.h.ế.t hay là Tống Yến Xuyên liên luỵ, bọn hắn đều vui.
Tình thế giằng co căng thẳng.
Một phong thư không biết có phải là giả hay không, từ Đông Ngung đầu kia truyền đến.
Trong tín thư, vị sứ thần họ Phí kia thú nhận tại Bình Lan thành từng cùng Tống Yến Xuyên "Tiệc rượu" Dạ đàm.
Trong đó bao gồm cả việc sai sử hắn bức bách thú nhân gi ta, tham ô thuế ngân từ Đông Ngưng mua binh khí vân vân.
Phụ hoàng trời sinh tính đa nghi.
Ngoài miệng nói ngoại tộc không thể tin, không có tiếp tục truy đến cùng. Nhưng vẫn là chậm rãi rút đi thực quyền trong tay Tống Yến Xuyên. Tống Yến Xuyên không phục, không biết nghe ai xúi giục.Hai tháng sau, vậy mà khởi binh ngoài thành, dẫn đầu gần một phần ba đại thần bức thoái vị.Nhưng hắn có không đến hai vạn cấm quân.Chưa vào thành, liền bị cửu muội mang binh tiêu diệt.Thẳng đến bị bắt, hắn còn giảo biện.
"Ta không sai!"
"Phụ hoàng chỉ có mấy nhi tử, ngoại trừ ta đều là hèn nhát cùng mãng phu! Chỉ có ta thích hợp nhất kế thừa đại thống! Các ngươi dựa vào cái gì không cho ta tiền? Dựa vào cái gì không ủng hộ ta......"
Hắn còn chưa nói xong, liền bị ta một bàn tay tát vào mặt.
"Cùng ngoại tộc cấu kết, cả ngày tính kế tính tới tính lui! Ngươi có gì tài ba?"
"Ngươi cho rằng Đông Ngưng vì sao giúp ngươi g.i.ế.c ta lại đổi ý?"
"Là bởi vì bọn hắn muốn nhìn Đại Vân loạn, làm ngư ông thủ lợi! Người ta bàn tính đều tính trên đầu ngươi, ngươi còn tưởng rằng người ta là thành tâm thành ý? Ngu xuẩn!"
Mưu phản là tử tội, cho dù hoàng tử cũng chạy không thoát. Không trốn thoát, còn có một đám triều thần ủng hộ hắn. Những đại thần kia lần lượt được vào ngục đợi ngày xử trảm.
Chức vị còn thiếu, trong triều hỗn loạn.
Nhưng chỉ hơn tháng, Đông Ngưng tựa như chó nghe được mùi thịt tanh, tại biên cảnh Hà Dương Quan nhiều lần xâm chiếm.
Đông Ngưng mưu đồ đã lâu, cố ý khởi binh. Cửu muội cũng chuẩn bị xong
Nhưng chưa kịp đánh, Đông Ngưng đã đại loạn
24
Nghe nói, Đông Ngung gần một năm nay cũng không thái bình.
Dân gian khởi nghĩa nhiều lần. Mới đầu, những quân khởi nghĩa này phân tán, người cũng không nhiều, Đông Ngung quốc chủ cũng không để ở trong lòng. Nhưng về sau, những đội ngũ này người tham gia lại càng ngày càng nhiều.
Cuối cùng lại thừa dịp bọn bên trên tập trung ở hà Dương Quan, hội tụ thành một chi đội ngũ phát động chính biến, một đường đánh xuống đô thành.
Nước Đông Ngung trong một đêm đổi chủ.
Tân đế đăng cơ, cũng rất mau phái sứ thần đưa tới giấy cầu hoà.
Cho đến lúc này, thế nhân mới bắt đầu truyền nhau vị Đông Ngưng tân đế, là thú nhân Xà Tộc.
Thời điểm nghe nói tin tức này, ta đang ở ngay phủ cửu muội đối sổ sách.
Tống Yến Xuyên bị hoạch tội, phụ hoàng cố ý bồi dưỡng Nhị hoàng huynh cùng ngũ hoàng đệ. Nhưng thử một phen lại phát hiện, bọn hắn một kẻ không muốn tranh vị, chỉ muốn làm vương gia nhàn tản. Một kẻ đỡ không dậy nổi, kẻ kia tính tình táo bạo chỗ nào cũng sơ suất chồng chất, là người chuyên gây họa.
Rốt cục không thể không thỏa hiệp, đã mang cửu muội tham dự chính sự. So với năm ngoái, cửu muội bây giờ trầm ổn rất nhiều. Nhưng vừa gặp chuyện của ta, nàng vẫn là thích trêu ghẹo.
"Thú nhân Xà Tộc, muội nhớ được Tam tỷ tỷ trước đó có một thú nhân, chính là một tên Tiểu Thanh Xà đi?"
Nàng một mặt chế nhạo, ta lại không muốn phản ứng.
Đem sổ sách quăng vào người nàng: "Là ngươi thượng tấu muốn xây học đường, không phải đòi tiền ta sao? Còn cần hay không?"
Nghe vậy, nàng rốt cục nghiêm mặt.
"Muốn muốn, chúng ta tranh thủ thời gian tính xem phát bao nhiêu bạc, nhất định phải đem học đường xây xong trong năm....."
Bên tai thanh tịnh rồi, ta âm thầm thở phào một hơi.
Chính là đang suy nghĩ như thế nào tìm cơ hội lười biếng, để Hà nương tiếp nhận sổ sách.
Bỗng nhiên nhìn thấy Liễu Hương vội vàng chạy tới.
"Điện, điện hạ, trong phủ có người đến."
Nàng thở không ra hơi, nhưng cũng không nói rõ đến là ai. Chỉ nói là quý nhân, để cho ta nhanh đi về. Bận rộn cả một ngày, rốt cục được cơ hội nghỉ ngơi, ta cầu còn không được. Vội vàng cáo biệt cửu muội. Ta cho là nàng chỉ là cơ linh, biết ta mệt mỏi, đến giải cứu ta.
Khen nàng một đường.
Không nghĩ trở lại trong phủ, lại là thật nhìn thấy trong viện, có một nam tử thanh y đứng thẳng người lên.
Nghe thấy động tĩnh, người kia quay đầu.
Giữa lông mày thanh lãnh, không giấu được ý mừng.
"Điện hạ."
Ta lại không động, thần sắc nhàn nhạt.
"A, tân đế Đông Ngưng?"
"Ngươi không sợ ta hô to một tiếng Đông Ngung tân đế ở chỗ này, để cho người ta đưa ngươi bắt lại không cần tốn nhiều sức chiếm được Đông Ngưng?"
Nghe vậy, Thẩm Hoài An chớp chớp,mắt sắc.
Nửa ngày, mới từ từ tiến lên.
"Điện hạ, ta không phải tân đế, ta chỉ là một sứ thần nho nhỏ mà thôi."
"Ta học còn chưa đủ, có thể xông pha chiến đấu lại trị không được nước."
"Huống hồ ta đã hứa hẹn, sẽ mau chóng kết thúc trở về."
25
Thẩm Hoài An hời hợt vài câu liền kể xong chuyện phát sinh hơn một năm qua, không đề cập chút gì đến hung hiểm. Cho đến lúc này, ta mới phát hiện dáng người hắn so với lúc trước cường tráng, màu da cũng đậm hơn. Xương lông mày có một vết sẹo nhàn nhạt.. Trước đây mặt hắn thanh lãnh, báy giờ đã nhiều hơn mấy phần nhân khí, cũng nhiều hơn mấy phần lăng lệ.
Hắn thay đổi không ít.
Nhưng lại tựa hồ không thay đổi.
Ánh mắt nhìn ta vẫn nóng bỏng như cũ, để cho ta nhịn không được tim đập rộn lên, không dám nhìn thẳng.
"Nếu là sứ thần, liền ngồi xuống trò chuyện đi."
Ta thu tầm mắt lại ngồi xuống, tiện tay cầm một viên mứt hoa quả cho vào miệng.
"Không biết sứ thần hôm nay đến, có chuyện gì?"
Ánh mắt Thẩm Hoài An rơi vào trên môi ta. Ánh mắt của hắn rõ ràng đang suy nghĩ như thế nào đem ta ăn sống nuốt tươi.
Nhưng biểu tình lại là trịnh trọng, là thành kính trước nay chưa từng có.
"Ta muốn cầu hôn điện hạ."
"Ta bây giờ tại Đông Ngưng có chức quyền, có phủ viện, có lệ ngân, sau khi kết hôn vô luận phủ viện lẫn là lệ ngân đều sẽ giao cho ngài."
"Tân triều Đông Ngưng vừa lập, căn cơ bất ổn, ta cần thời gian ba năm."
"Ba năm, không cầu điện hạ ủy khuất cùng ta đi Đông Ngưng, ta có thể qua laị tới lui, chỉ đợi ba năm về sau liền từ nhiệm, đến lúc đó ngài ở đâu ta ở đó."
"Không biết điện hạ, có bằng lòng hay không?"
Nói xong lời cuối cùng, ngữ khí của hắn đã bắt đầu run rẩy.
Ánh mắt chăm chú dính tại trên môi của ta, tựa sợ ta nói không nguyện ý.
Chỗ n.g.ự.c ê ẩm đau, bỗng cảm thấy từng tia từng tia ý nghĩ ngọt ngào.
Không trả lời ngay, ta kềm chế trái tim điên cuồng đập loạn. Rốt cục không đành lòng đùa hắn, vừa cười vừa nhìn hắn vẫy gọi.
"Tới đây, hôn một cái, thì bản cung liền đồng ý."
( Hoàn toàn văn)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.