Nhân Thú

Chương 2:




3
Chúc Diễn muốn nhận cửu muội làm chủ?
Ta đương nhiên muốn làm thỏa mãn tâm nguyện của hắn.
Dù sao chỉ có ta biết, Tĩnh Dao muội muội của ta bên ngoài ấm áp, sau lưng có bao nhiêu tàn nhẫn, có bao nhiêu sở thích tra tấn người.
Nàng cười càng ngọt, gi người càng hung ác.
Nàng nói, Thẩm Hoài An cùng Chúc Diễn đối với nàng không có gì khác biệt. Ta đã muốn, nàng tự nhiên đồng ý.
Thậm chí còn trêu ghẹo: "Muội ngược lại thấy đây là lần đầu tiên Tam tỷ tỷ chủ động tranh thứ gì."
Ta cười không nói.
Nhìn về phía sau lưng nàng, Thẩm Hoài An ánh mắt mừng rỡ, ta vẫy gọi
"Đến đây."
Thiếu niên do dự trong chớp mắt, liền nhấc chân đi về phía ta. Cung kính hành lễ, yên lặng đứng ở một bên.
Sự lựa chọn đã định như vậy, Sứ thần Đông Ngưng rất nhanh lấy đi m.á.u nơi đầu ngón tay của ta cùng cửu muội.
Ký khế ước xong xuôi, ta cũng không chờ lâu, cùng phụ hoàng cáo lui, liền dẫn Thẩm Hoài An rời cung yến.
Còn chưa xuất khỏi cung môn, liền bị cửu muội cùng Chúc Diễn ngăn lại.
Chúc Diễn ngăn ta. Hắn nhìn ta, lại nhìn Thẩm Hoài An đằng sau ta. Mắt phức tạp, vừa không hiểu, lại như không cam lòng.
Cửu muội muội xem náo nhiệt không chê chuyện lớn nhỏ, che môi cười nhưng hoàn toàn không có ý tốt:
"Ai nha, tiểu hồ ly của muội hình như có chuyện muốn nói cùng tỷ tỷ. Vật nhỏ kia, ngươi đến với ta nào, để bọn họ trò chuyện cho thoải mái."
Nàng vẫy gọi Thẩm Hoài An. Nhưng Thẩm Hoài An bất vi sở động. Cửu muội bất đắc dĩ, đành phải cười khoát tay:
"Coi như vậy đi, các ngươi trò chuyện. Phải nhanh lên, nếu không xe ngựa của ta cũng không chờ đâu."
Nàng cười đến ngọt ngào.
Thẳng đến khi nàng mang theo thị nữ đi xa. Chúc Diễn mới nhìn, nắm chặt nắm đấm.
"Tam công chúa, ngài...... Vì cái gì không chọn ta?"
Lời này ngược lại là hỏi rất buồn cười.
Ta thực sự nhịn không được, cười ra tiếng.
"Ngươi thì tính là cái gì? Lại cũng dám chất vấn bản cung?"
Giống như là hoàn toàn không ngờ tới, ta sẽ trả lời như thế. Chúc Diễn ngu ngơ tại chỗ, huyết sắc trên mặt trong nháy mắt bị rút sạch.
"Không phải. Không nên là như vậy......"
Hắn trừng mắt, trong miệng thì thào, biểu lộ dáng vẻ vỡ vụn đáng thương.
Nhưng hắn đáng thương hay không đáng thương, thì liên quan gì đến ta?
4
Không thèm để ý Chúc Diễn, ta mang theo Thẩm Hoài An về cung. Rõ ràng lúc trong cung, hắn có vẻ hứng thú lắm. Nhưng trên đường hồi phủ thì không.
Hắn vén rèm lên, xuất thần nhìn qua ngoài xe, thẳng đến khi trở lại phủ công chúa, trên mặt đều nhìn không ra biểu tình gì.
Ta cũng chẳng buồn hao tâm tổn trí đoán tâm trạng của hắn làm gì. Ta bưng lên một chén trà nóng, dựa vào ghế mềm, miễn cưỡng giương mắt hỏi hắn:
"Thanh Xà? Ngươi có độc?"
Thẩm Hoài An mặt mày ủ rũ, không nhìn ta.
"Đã từng có, trước khi đến đây bọn hắn đã rút rang nanh cùng tuyến độc ra rồi, hiện tại không có nữa."
Thanh âm của hắn không nóng không lạnh.
Lại không êm tai bằng tiếng “ Điện hạ” mà tên kia gọi lúc trong cung.
Ta khẽ nhíu mày.
"Đau không?"
Chỉ là thuận miệng hỏi một chút, thiếu niên liền trố mắt một cái rồi chớp chớp mắt. Lập tức mặt mày giãn ra.
"Trước đó đau, hiện tại không đau nữa."
Khóe môi hắn khẽ cười, như có như không. Làm ta có chút thất thần. Trong ấn tượng, ta tựa hồ cũng gặp hắn cười như thế.
Ở kiếp trước, sau khi hắn bị cửu muội mang đi, ta từng gặp hắn hai lần.
Một lần là thọ thần phụ hoàng, cửu muội dẫn hắn vào cung.
Nhưng hắn không biết vì sao luống cuống, rót rượu không cẩn thận làm ướt quần áo cửu muội, bị cửu muội phạt quỳ ở ngoài điện.
Đêm hôm đó mưa rất lớn.
Ta nhìn không đành lòng, để người đưa cho hắn một cây dù.
Vừa rạng sáng ngày thứ hai, hắn liền đến. Hắn không biết ở ngoài cửa đứng bao lâu. Vẫn bộ quần áo ướt sũng như đêm mưa hôm trước.
Phía sau lưng vết thương do roi nứt ra, loang ra áo một màu đỏ sẫm.
Nhưng hắn hình như lại không cảm thấy đau. Giống hiện tại, mặt mày giãn ra, khóe môi ý cười nhẹ.
"Điện hạ, ta đến trả dù."
"Điện hạ mới nãy trong cung...... Vì sao lại chọn ta?"
Thanh âm do dự, trong nháy mắt kéo suy nghĩ của ta về thực tại.
Ta ngẩng đầu, bỗng nhiên liền đụng vào đôi mắt của hắn, xanh như mực, như suối sâu.
Hương trà trong tay say lòng người.
Ta híp híp mắt.
"Muốn biết à?"
"Vậy biến ra bản thể hình thú cho ta xem một chút."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.