Nhân Thú

Chương 4:




7
Náo nhiệt rất nhanh liền tới.
Bạc đưa cho phủ thượng của Nhị hoàng huynh mới chỉ hai ngày, Lục đệ cũng sai người đưa thiếp tới. Nói muốn xem thú nhân một chút, mời ta cùng Cửu muội muội sau nửa tháng mang Thẩm Hoài An cùng Chúc Diễn đi Lộc Nhi lĩnh săn bắn.
Hắn nói là cuộc gặp gỡ giữa các huynh muội thôi.
Nhưng khi ta đến, Đông Ngưng sứ thần cũng ở đó.
Cũng không biết sứ thần cùng Lục đệ nói cái gì, Lục đệ Tống Yến Xuyên bỗng nhiên cười đề nghị:
"Tam tỷ tỷ, Cửu muội muội, nghe nói thú nhân săn b.ắ.n giỏi, không bằng để bọn hắn đi trong rừng tỷ thí một chút."
"Vừa vặn, đệ gần đây vừa đạt được một chiếc tram cài tóc San Hô đỏ đáng giá ngàn vàng, mang ra làm phần thưởng, ai thắng, trâm cài tóc liền thuộc về người đó, mọi người thấy thế nào?"
Ta không hứng lắm.
Chỉ là một trâm cài tóc sân hô mà thôi, trong phủ ta còn nhiều, làm gì phải tốn công tốn sức?
Nhưng đề nghị hắn đưa ra tựa hồ hợp ý Chúc Diễn.
Không đợi Cửu muội đáp ứng, Chúc Diễn liền tiến lên một bước vượt lên ứng chiến, lập tức khiêu khích hỏi Thẩm Hoài An:
"Chúng ta liền so trong vòng một canh giờ, ai săn được dã thú lớn nhất mạnh nhất thì thắng, ngươi thấy như thế nào?"
Hắn hỏi Thẩm Hoài An, ánh mắt lại hữu ý vô ý rơi vào trên người ta, một đôi mắt hoa đào thâm trầm, trong lòng không biết đang tính toán cái gì.
Bộ dáng này của hắn, ở kiếp trước ta từng gặp một lần.
Là trước khi hắn phóng hỏa đốt phủ công chúa, hắn dỗ ngon dỗ ngọt ta.
Bị gợi lên hồi ức không tốt, trong lòng ta không vui. Ta nghiêng đầu nhìn về phía Thẩm Hoài An, ngữ khí đã không kiên nhẫn:
"Săn b.ắ.n nguy hiểm, không thích thì liền không đi."
"Người của bản cung nếu không muốn làm cái gì không có ai có thể lấy đạo lý ra ép buộc."
Thanh âm phát ra, Chúc Diễn giật mình. Sắc mặt trong nháy mắt đen lại. Hắn cắn răng căm tức nhìn Thẩm Hoài An, ánh mắt giống như tóe lửa.
"Nghe nói Xà tộc các ngươi suy nhược nhát gan, cả ngày sinh hoạt tại khe nước âm u, ngươi sẽ không phải là sợ, không dám cùng ta so tài đấy chứ?"
Nhưng Thẩm Hoài An lại nửa phần không có bị hắn ảnh hưởng.
Ánh mắt rơi vào trên người ta, vẫn là bộ dạng thần sắc quạnh quẽ thanh nhã
"Điện hạ, ta không sợ."
"Màu đỏ hợp với Người, ta cũng muốn thắng đưa tặng Người."
8
Thẩm Hoài An cùng Chúc Diễn giục ngựa tiến rừng.
Nhị ca cùng Ngũ đệ cưỡi ngựa đi theo, chỉ còn lại ta cùng Cửu muội, lấy cớ quá chén, bị đau đầu ở lại cùng Lục đệ Tống Yến Xuyên.
"Tam tỷ tỷ có phúc lớn, đệ nhìn hai con thú nhân này quan tâm tỷ cực kỳ”.
Cửu muội che môi, cười ranh mãnh.
Tống Yến Xuyên cũng lại gần.
"Đệ nhìn Tam tỷ tỷ giữ gìn con rắn kia rất kỹ nha."
"Nhưng mà cũng phải, Tam tỷ tỷ từ trước đến nay chỉ bất công với người trong nhà......"
Trong lời hắn nói có hàm ý. Nguyên nhân cũng không khó đoán.
Có lẽ là biết ta âm thầm cho Nhị hoàng huynh tiền mà thôi. Mẫu tộc ta là Tô gia giàu có nhất Đại Vân. Năm ta mười lăm tuổi, tổ phụ liền giao ba cửa hàng đầu phố lớn nhất kinh thành cho ta toàn quyền quản lý.
Ta thiên phú kinh doanh không tồi.
Chỉ năm năm liền giúp cửa hàng doanh thu gấp đôi, còn khiến phụ hoàng giao cho quản lý kho bạc, thành lập cơ quan quản lý thương mại đường biển, mở đường giao thương với các nước như Bắc Lũng, Nam Chiếu.
Nhưng ta lười.
Từ khi thuộc hạ có thể gánh vác trọng trách, ta không còn hỏi han kỹ lưỡng nữa..
Chỉ mỗi tháng tra một lần sổ sách, cho người bí mật đưa cho Nhị hoàng huynh chút bạc.
Mẫu phi ta qua đời sớm, người trong cung lại không để ta vào mắt vì mẫu phi xuất thân là thương hộ, bởi vậy khi ta còn nhỏ cuộc sống trong cung trôi qua không được tốt lắm.
Nhị hoàng huynh cùng Du phi nương nương thiện tâm, đã bảo vệ ta một thời gian.
Bởi vậy, ta cũng nguyện ý mỗi tháng bí mật đưa chút tiền bạc, để cho bọn họ trong tay dư dả chút.
Ở kiếp trước, Tống Yến Xuyên đã từng giống như ngày hôm nay, tổ chức một buổi đi săn náo nhiệt. Hai tháng trước khi phủ công chúa của ta bốc cháy, hắn cũng giống như ngày hôm nay, nói bóng nói gió..
Thậm chí giống nhau đến mức lúc này hắn cũng tiến đến bên tai ta, ngỏ ý muốn xin tiền.
"Tam tỷ tỷ, tỷ chưởng quản những cửa hàng kia bao năm qua, chắc đưa cho Nhị hoàng huynh không ít bạc đi?"
"Anh em như thể tay chân, tỷ cũng không thể nặng bên này nhẹ bên kia, ngươi nói có đúng hay không? Cửu muội muội?"
Hắn muốn đem cửu muội kéo vào phe mình.
Nhưng như trong tình huống này, cửu muội lại không đáp ứng.
"Tam tỷ tỷ có tiền tài, muốn cho người nào thì cho người đó. Lục ca ca mở miệng liền muốn, so với tên ăn mày trên đường kia có gì khác biệt? Huynh tốt xấu là cái hoàng tử, phải giữ mặt mũi......"
Nói đến chữ "Tên ăn mày", nàng thậm chí dùng khăn che miệng mũi. Biểu lộ rõ rang ghét bỏ.
Bị đối xử như vậy, Tống Yến Xuyên cũng không giận, chỉ cười híp mắt nhìn qua ta.
"Tam tỷ tỷ, tỷ nói gì đi?"
Nhìn những cảnh này, làm trong lòng ta lạnh xuống.
Nhìn thoáng qua khóe môi hắn có vẻ như đang cười ấm áp, ta thu tầm mắt lại, miễn cưỡng hướng dựa vào bàn, bưng chén rượu lên.
Một hơi uống cạn, ánh mắt rơi vào phương hướng mấy người Chúc Diễn vừa khuất bóng, mới chậm rãi nhếch môi:
"Lục đệ, Lục đệ không phải ngày thường rất coi thường tiền của thương hộ bọn ta sao?"
"Cửu muội nói không sai, cho mình chừa chút mặt mũi đi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.