Nhân Thú

Chương 6:




11
Làm bị thương Thẩm Hoài An đích thật là Chúc Diễn.
Ta vừa nói, Ngũ đệ liền xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, không kịp chờ đợi nói về chuyện phát sinh trong rừng.
Hắn nói, đám người vào rừng liền phân tán ra.
Chờ nghe thấy tiếng mãnh thú gào thét thì chạy tới, vừa vặn nhìn thấy Thẩm Hoài An giương cung nhắm vào mãnh thú. Mà phía sau hắn, Chúc Diễn đang nhìn chằm chằm.
Lại thừa dịp Thẩm Hoài An cùng mãnh thú giằng co, một kiếm đ.â.m vào bên hông Thẩm Hoài An.
Ngữ khí hắn bình thản. Nhưng ta có thể nghe ra hung hiểm trong đó.
Nhìn Ngũ đệ xác nhận, Lại nhìn Chúc Diễn sắc mặt càng ngày càng trắng, cơn giận của ta từng tấc từng tấc dâng lên.
Thực sự nhịn không được, hừ khẽ một tiếng:
"Cửu muội muội, đồ vật của muội, muội nói làm như thế nào xử trí đây?"
"Gi đi." Cửu muội ngữ khí hời hợt, "Nhìn đi nhìn lại hắn chỉ có cái mặt là có thể nhìn, giữ lại cũng không có mấy tác dụng."
"Cũng tốt, tránh khỏi hắn lại hại người."
Ta cũng cảm thấy đề nghị này không tồi.
Nhưng Chúc Diễn lại giống như là nghe thấy được cái gì không dám tin, bỗng nhiên trừng to mắt, lên tiếng kinh hô:
"Tam điện hạ, ngươi lại muốn vì hắn gi ta? Vì cái gì? Rõ ràng không nên như vậy......"
Con ngươi hắn rung động, mắt thường cũng nhìn thấy hắn đang kinh hoảng.
Lại bắt đầu nói năng lộn xộn.
"Ngươi cùng hắn ở chung cùng lắm nửa tháng, vì sao lại che chở hắn như thế? Rõ ràng đứng bên cạnh ngươi nên là ta, lần này ngươi vì cái gì không chọn ta?"
Hắn nói rất rõ ràng.
Cơ hồ trong nháy mắt, ta liền hiểu ra hắn cũng trùng sinh.
Đúng là buồn cười.
Hắn đã còn nhớ rõ ở kiếp trước như thế nào gi ta, từ đâu có mặt mũi chất vấn ta?
Nhưng mà hắn trùng sinh cũng tốt.
Hắn đã không muốn ch, ta tác thành cho hắn liền.
"Cửu muội, hắn nếu không muốn chết, ngươi liền chừa cho hắn một hơi tàn đi."
"Miễn cho người khác cáo ngự tiền, nói ngươi ta hai người tàn bạo, tổn hại nhân mạng."
12
Cửu muội thích tra tấn người.
Trong phủ giam giữ một đám tử tù tội ác tày trời.
Ngày bình thường, nàng cũng thích thử khổ hình trên thân bọn họ, suy nghĩ một chút biện pháp để cho người ta muốn sống không thể, muốn c.h.ế.t không xong.
Ở kiếp trước, có rất nhiều lời đồn về sự tàn nhẫn của nàng.
Lúc đó không biết nguyên do, ta đã từng giống người bên ngoài, luôn luôn cố gắng tránh xa.
Cho đến sau khi ch biết được nàng nuôi ba mươi vạn quân, mới hiểu được nguyên do.
Trị quân nghiêm cẩn, ngoại có tài cầm binh có, còn cần ân uy tịnh thi. Trên chiến trường, không phải mỗi người đều không sợ chết. Cũng không phải mỗi người đều trung tâm.
Cực hình dù vô nhân đạo, nhưng là biện pháp chấn nhiếp mật thám cùng đào binh hữu hiệu nhất.
Chúc Diễn bị người ta mang xuống.
Cũng không biết có phải là sợ chúng ta tra tấn cho đến khi hắn chỉ còn một hơi tàn hay không
Sứ thần bên canh Tống Yến Xuyên bỗng nhiên mở miệng, nhìn qua ta cùng cửu muội, cười đến ý vị không rõ.
"Thú nhân này có thiên phú dị bẩm, nếu hoan hảo song tu không chỉ có thể giữ gìn nhan sắc, còn có thể kéo dài tuổi thọ, cũng không phải là chỉ có vẻ đẹp bên ngoài."
( song tu: là xxx đó mấy má)
"Hai vị điện hạ chớ lãng phí, chỉ cần thử một lần nhất định có thể trải nghiệm tư vị, từ đây ăn mùi biết vị......"
Ánh mắt hắn mập mờ khiến người ta khó chịu.
Ta cũng thực sự nhịn không được, hừ lạnh một tiếng:
"Nhìn xem, đây chính là nguyên nhân ta không thích nam nhân, trong đầu đều là nghĩ những chuyện xấu xa trong đũng quần. Buồn nôn."
Hôm nay mục đích đạt được rồi, ta không muốn đợi thêm. Thuận miệng cùng cửu muội nói tạm biệt, đứng dậy mang theo Thẩm Hoài An ngồi trước thành xe ngựa.
......
Trong xe ngựa, thị nữ giúp Thẩm Hoài An bôi thuốc.
Hắn đổi một thân y phục sạch sẽ, liền dựa vào bên cạnh cửa sổ xe, ánh mắt xuyên thấu qua màn khe hở nhìn về phía ngoài xe. Ánh mắt nhàn nhạt, không biết đang suy nghĩ gì. Ta không có kiên nhẫn đoán hắn vì sao không vui. Nhìn bộ dạng lãnh đạm của hắn, trong lòng cũng có chút khó chịu.
"Làm sao? Ta thay ngươi báo thù, ngươi không thích?"
Ta không phải người tính tính tốt, giờ phút này mở miệng, ngữ khí đã có chút lạnh lùng.
Thẩm Hoài An nghe tiếng ngẩng đầu, con ngươi run rẩy.
Cho đến lúc này ta mới phát hiện, sắc mặt của hắn so với vừa nãy tại bãi săn, còn trắng bệch hơn mấy phần.
Hắn hình như muốn nói cái gì, môi mỏng khẽ nhếch, muốn nói lại thôi.
Ánh mắt chăm chú rơi vào trên mặt ta, muốn vội vàng nghĩ dựa vào nét mặt của ta để chứng thực cái gì.
Nửa ngày không có kết quả, rốt cục nhụt chí, thanh âm khẽ run:
"Ta là thú nhân, cũng là nam nhân."
"Điện hạ...... Cảm thấy ta đê tiện? Cảm thấy ta...... Buồn nôn?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.