13
Thẩm Hoài An, làm ta có chút bất ngờ.
Bất ngờ xong, lại bỗng nhiên sinh ra vài tia hào hứng.
"Tiểu Thanh Xà, ngươi sẽ không đối với bản cung sinh ra suy nghĩ không nên xằng bậy nào đó chứ?"
Ta đứng dậy xích lại gần, một ngón tay nâng cằm của hắn, khiến cho hắn ngẩng đầu nhìn ta. Ánh mắt chạm vào nhau, hô hấp quấn giao. Hắn không nói chuyện, chỉ là ngừng thở, dần dần đỏ tai.
Cặp mắt kia thẳng tắp nhìn về phía ta, thậm chí còn có không kịp che dấu dục vọng cùng luống cuống. Lúc này im lặng là câu trả lời tốt nhất.
Hắn ngây thơ như thế, cũng làm cho người ta không cẩn thận liền sinh ra chút tâm tư trêu đùa.
Ta từ trước đến nay tùy hứng.
Cũng không thích che dấu sự cuồng nhiệt của bản thân.
Thế là thừa dịp hắn ngây người ta cúi người, tại lúc hắn đang ngạc nhiên hôn lên môi của hắn.
Thẩm Hoài An dung mạo thanh lãnh, tính tình cũng nhạt.
Lần trước sờ qua đuôi rắn, ta biết nhiệt độ của người rắn, khác hẳn với thường nhân. Nhưng không ngờ tới, hắn thậm chí ngay cả môi cũng lành lạnh.
Hôn hắn trong nháy mắt, ta có thể rõ ràng cảm giác thân thể của hắn run lên bần bật.
Tiếp theo một chớp mắt, hô hấp của hắn loạn lên. Luống cuống hai mắt nhắm nghiền. Hắn luống cuống không bao lâu, dần dần say mê trong đó.
Nhưng ta lại không nghĩ để hắn toại nguyện.
Ngay tại kkhi hắn sắp đưa tay ôm ta hôn trả lại, ta buông tay rút lui.
"Tiểu Thanh Xà ngươi nhớ kỹ, nam nhân cũng tốt, thú nhân cũng được, có đê tiện có buồn nôn hay không, phải xem bản thân hắn."
"Tình d.ụ.c xuất phát từ tình yêu mang lại tình thú cho cả nam và nữ."
"Nếu như ngươi giống như sứ thần nói, chỉ song tu vì giữ gìn nhan sắc, ta có thể ném ngươi đi bất cứ lúc nào."
14
Có lẽ ta quá ngay thẳng. Thẩm Hoài An dường như còn chưa thoát khỏi dụ..c vọng. Nhìn biểu lộ gần như vụ vỡ của hắn, ta lại có chút không đành lòng.
Nhịn không được than nhẹ một tiếng ngồi trở lại đệm, tiện tay lấy mứt hoa quả ném vào miệng.
"Thẩm Hoài An."
Ta gọi tên của hắn.
Gặp hắn ngước mắt nhìn lại, mới ngồi dựa vào đệm êm, chậm rãi mở miệng:
"Ta cùng Cửu muội muội trước kia cũng không được hoàng sủng ái, chỉ vì sĩ nông công thương, thương sắp xếp cuối cùng, mẫu tộc ta kinh thương, ta cùng cửu muội đều là nữ tử."
"Nhưng thì tính sao? Ta nắm giữ kinh mạch ngân khố, hàng năm giao nộp thuế đủ để nuôi sống lớn mây mười vạn tinh binh. Nữ tử? Thương nhân? Ta đứng được cao, ai quản ta là thân phận gì? Ngay cả phụ hoàng cũng không thể không sủng ta."
Ta dừng một chút, châm chước tìm từ.
"Hoàn toàn chính xác, ngươi tướng mạo không tệ, tính tình cũng nhu thuận, ta còn thật thích, nhưng loại thích này cùng thích chim chó mèo hoa cấy cối trong phủ thượng không khác nhau."
"Ngươi như muốn để ta xem trọng ngươi, liền phải để cho ta xem trọng bản lãnh của ngươi, chí ít không thể ta thấy ngươi quá thấp kém."
Thẩm Hoài An không ngốc, một lời liền rõ ràng.
"Ta hiểu......"
Hắn thu liễm cảm xúc, trong miệng lầm bầm.
Cũng không biết có phải cảm giác của ta sai hay không. Lúc nhìn hắn, ta lại thấy mấy phần kiên định trong mắt hắn.
"Điện hạ, nếu như có một ngày, ta có thể cùng Ngài sánh vai, Ngài...... sẽ đồng ý ta?"
Nét mặt của hắn tỉnh táo, ngữ khí cũng rất nhẹ.
Nhưng ánh mắt của hắn nóng bỏng, bỏng đến doạ người, khiến người khác không dám nhìn thẳng.
"Không biết nữa."
Ta không được tự nhiên dịch chuyển ánh mắt.
"Chuyện tương lai, ai có thể nói rõ được......"