Nhan Tiểu Thư, Em Mãi Là Người Tình

Chương 1036:




Hứa Minh Ngọc bị anh ta nói nên không nói nên lời, theo bản năng đứng dậy, bước đến chỗ anh ta hai bước, đột nhiên dừng lại, chỉ cảm thấy giọng mình khô khốc đến kinh ngạc. Câu nói này của bà ta không hề có cảm xúc gì.
“Bà biết bà có lỗi với chúng tôi, vậy mà bây giờ bà vẫn đứng đây ra vẻ ta đây với chúng tôi sao, tôi chỉ có hai ngày để cứu bố tôi, không chỉ riêng bà, tất cả mọi người sẽ phải chôn cùng với bố tôi!”
Rõ ràng trước đây anh ta cũng không hề có tình cảm sâu đậm gì đối với Dương Minh Hạo, thế nhưng từ khi biết mình không phải là con ruột do bố mình sinh ra, mà bố mình lại dùng tính mạng mình che chở bảo vệ anh ta an toàn, thế nên tình cảm bố con họ càng thêm sâu sắc.
“Mọi chuyện năm đó quá phức tạp. Không chỉ con không hiểu. Ngay cả Dương Minh Hạo chắc cũng không biết rốt cuộc sự việc lại phát triển thành như bây giờ. Con nên vê trước đi, ban ngày nghỉ ngơi thật tốt, ban đêm tìm cơ hội đưa mẹ vào. Mẹ sẽ tìm được nó.”
Chuyện tìm đồ bao giờ phụ nữ cũng giỏi hơn, chưa kể bà ấy đã sớm đoán được két sắt ở đâu.
“Nếu như đêm nay không tìm được, trong ngày mai nhất định phải tìm cách phá phòng làm việc. Đương nhiên làm như vậy Yaren nhất định sẽ hận mẹ. Đến lúc đó mẹ thể sống sót được hay không thì còn phụ thuộc vào may mắn nữa…”
Nhún vai, trông Dương Thừa Húc có vẻ như không quan tâm đến sống chết thế nào, nhưng thực tế thì hàm răng của anh ta đã nghiến rất chặt rồi.
Lúc này đã có kế hoạch sơ bộ rồi, anh ta không muốn ở lại nơi này nữa, liền dứt khoát xoay người rời đi.
Sau khi căn phòng hoàn toàn trở nên yên tĩnh, Hứa Minh Ngọc nằm sụp xuống giường như bị hạ đường huyết, nhắm mắt lại để cho nước mắt tự do chảy xuống.
Mặt khác, bên phía NhanKiến Định không không những không có chút tiến bộ nào, mà những người mà anh ấy đưa đến đều hoàn toàn bị lộ, ngay cả bản thân anh ấy cũng bị theo dõi một cách trắng trợn. Cứ cho là Trần Bắc có mặt ở đó, anh ta cũng không thể ngăn cản những ánh mắt vô cùng nóng của những người đó.
Muốn làm gì cũng không được, muốn rời khỏi cũng không thể rời khỏi, anh ấy bị Abel trá hình giam cầm lại, như đang đứng ở trên ban công của căn nhà, NhanKiến Định ngẩng đầu nhìn những người đang đứng cách đó không xa, nhưởng mày về phía căn nhà.
“Đã điều tra ra được có bao nhiêu người đang quan sát chúng ta chưa?”
NhanKiến Định vừa ngồi khoanh chân ngồi trên sô pha, hai tay lại đặt lên đùi một cách đàng hoàng, nhìn về phía Trần Bắc đang đứng cách đó không xa.
“Đã biết được 5 người, tôi không chắc chắn có người thứ 6 hay không. Mặc dù đến bây giờ vẫn chưa tìm ra bằng chứng xác thực, nhưng cá nhân tôi cảm thấy nhất định có người thứ 6. Vậy nên khi anh đi ra ngoài phải hết sức cẩn thận, những người đó không phải là người bình thường đâu.”
Nhất là kẻ còn đang lẩn trốn trong bóng tối, dù đã tìm bao lâu cũng không thấy, kẻ địch đang ở trong bóng tối còn họ lại đang ở ngoài ánh sáng, những kẻ đó muốn làm gì thì làm, bọn họ không thể nào chống lại được, căn bản là không có cách nào để ngăn chặn.
Hơn nữa, hầu hết những người đi theo giờ đều đã lui về thành phố lân cận để tránh bị điều tra, hai người họ ở đây cảm thấy bơ vơ, chỉ dựa vào sức của một mình anh ta, muốn đưa anh Kiến Định mà một điều rất hảo huyền.
“Tạm thời đừng đối đầu với bọn họ, cậu cứ ở đây canh giữ. Tôi tìm cơ hội đi ra ngoài xem thử.”
Trước khi anh ấy đến đây thì ông ngoại đã đồng ý phái người đến điều tra rồi, tính thử thời gian thì lúc này những người đến điều tra hẳn là đã ẩn nấp trong thành phố này rồi, chỉ cần anh có thể tìm ra cách để liên lạc với nhóm người đó thì số ít những kẻ đang ẩn nấp đó không còn là vấn đề gì cả.
“Bên ngoài nguy hiểm quá, nếu bây giờ anh xuất hiện thì khả năng anh bị bọn họ phát hiện là chín mươi chín phần trăm!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.