Nhan Tiểu Thư, Em Mãi Là Người Tình

Chương 1044:




Sau khi trở về khách sạn, anh nhanh chóng soạn thảo một tờ văn kiện chuyển nhượng vốn cổ phần, nghỉ ngơi trong chốc lát ăn chút gì, một lần nữa xuất phát.
Khi hai người quay lại, cửa nhà vẫn mở như cũ như thể nó chưa từng đóng lại.
NhanKiến Định mím môi nhìn thoáng qua, cảm thấy có cái gì không đúng, hơi để ý để Trần Bắc chờ ở cửa không tiến vào, một mình anh đơn thương độc mã liền xông vào giống như buổi sáng, nhưng mà, lần này anh phải bỏ ra gần nửa tiếng thời gian mới đến.
Abel lần này trông tươm tất hơn, những bức thư pháp, tranh vẽ, đồ sứ đá lộn xộn trong phòng làm việc đều đã biến mất, căn phòng trống trơn chỉ có một cái bàn và vài cái ghế nhưng trông thoải mái hơn rất nhiều so với trước đây.
“Tôi đã mang đồ đến đây, người ở đâu?”
NhanKiến Định lấy tập tài liệu đặt lên bàn đẩy qua.
“Người thì tự nhiên tôi đã chuẩn bị sẵn cho cậu rồi. Nếu văn kiện này đọc qua không có vấn đề gì vậy mời tổng giám đốc Kiến Định có thể ký tên vào đây rồi đi nhận người.”
Abel cầm tài liệu, đọc nhanh như gió đơn giản nhìn một chút không có vấn đề gì liền đưa cho một người trẻ tuổi mặc âu phục giày da đứng tại bên cạnh.
Kiểm tra một chút cũng tốt, NhanKiến Định khoanh tay dựa vào lưng ghế, nhìn những bông hoa lộng lẫy đang nở rộ bên ngoài, trong lòng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Người trẻ tuổi đó đọc rất nhanh, chưa được mười phút đã đọc xong hết, anh ta lần nữa đặt lại tài liệu trước mặt Abel, hướng mặt về phía ông ta lắc đầu biểu thị không có vấn đề gì với văn kiện.
“Tổng giám đốc Kiến Định thực sự là một người sảng khoái. Vì văn kiện chuyển nhượng không có vấn đề gì nên tôi sẽ ký. Còn người tên sẽ để cho tên dẫn đường cho anh lúc nấy mang anh đi gặp. Sau khi gặp xong ngay lập tức phải rời đi nếu không lần sau tới, tôi cũng không có dễ nói chuyện như vậy!”
Sau khi ký tên, Abel ném tập tài liệu cho người thanh niên đang đứng bên cạnh, hai tay chống lên bàn đứng lên nói.
“Không có vấn đề gì là được, tôi sẽ rời đi ngay lập tức, chuyện này không nhọc ông phải quan tâm.”
Lúc này NhanKiến Định không muốn nói nhảm với ông ta nữa liên xoay người bước ra ngoài, vội vàng muốn rời khỏi nơi tồi tệ này càng sớm càng tốt.
Ngay khi NhanKiến Định vừa đi ra ngoài, người thanh niên trước đó đã đợi sẵn bên ngoài, vẫn là giống như trước đó trên mặt mang theo nụ cười.
“Anh Kiến Định, xin mời đi theo tôi sang bên này. Những người mà anh nói đã đợi anh sẵn ở căn phòng ngoài sân.”
NhanKiến Định bước theo chân anh ta, không nói gì chỉ lẳng lặng đi về phía trước. Nhưng trong lòng lại tính toán mấy chuyện khác.
Đường đến sân ngoài không xa, ngắn hơn một chút so với con đường lúc nãy anh đến, chỉ mất khoảng mười lăm phút để đến đó.
Người thanh niên đưa cậu đến một căn phòng trông có vẻ không hợp với căn nhà này, vô cùng nhỏ hẹp và toát ra mùi vị khiến người ta phải khó chịu, NhanKiến Định nhíu mày đi theo, cậu thanh niên mở cửa bước vào bên trong, tình cảnh bên trong đập vào mi mắt.
Căn phòng tổng cộng chỉ cỡ mười mấy mét vuông, chen chen chúc chúc hoặc ngồi hoặc nằm một mảng lớn, cơ hồ chỗ đặt chân đều không có.
NhanKiến Định mím môi bước tới cửa, nhìn qua một lượt đem cái tình trạng này ghi tạc trong lòng, sau đó mới bắt đầu thầm đếm số lượng người.
Tổng cộng toàn bộ có 23 người không thiếu một ai, tất cả đều có mặt. NhanKiến Định cẩn thận đếm lại hai lần, sau khi xác định không có thiếu ai mới mang người rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.