Nhan Tiểu Thư, Em Mãi Là Người Tình

Chương 1098:




Sau khi ngó nghiêng xác nhận bên ngoài không có người lạ, cô mới chạy tới ngồi trên đùi của Giang Anh Tuấn, đưa hai tay lên ôm cổ anh, bám dính không kẽ hở, híp mắt như đang hưởng thu.
“Anh đưa em đến đây lúc nào? Sao em không biết gì hết?”
Khoảng cách từ nhà đến công ty nói ngắn không ngắn nhưng cũng không quá xa, quan trọng là cô không hề biết gì nha, lỡ sau này cô bị người bán, nhiều khi cô còn giúp người ta đếm tiền nữa đấy!
“Sáng anh thấy em ngủ say cũng không nỡ kêu em dậy, em muốn ăn sáng gì, anh cho người đem lên.”
Giang Anh Tuấn ôm eo cô, cố định vị trí của cô trong lòng mình để không bị ngã xuống, vừa hỏi vừa cười nhẹ gõ vài cái lên bàn.
“Lần sau nhớ phải gọi em dậy, lúc nãy anh ôm em vào có bị nhiều nhân viên của anh nhìn thấy không? Thật ngại quá.”
Cô ngủ say như vậy, nhất định là Giang Anh Tuấn ôm cô đi lên, nếu tới sớm một chút, chắc chắn sẽ không bị ai phát hiện, da mặt cô mỏng như vậy, làm sao có thể chịu nổi miệng lưỡi đời người, chỉ cần nghĩ thôi cũng thấy ngượng ngùng nóng ran hai bên má!
“Được rồi, lần sau anh sẽ kêu em dậy, anh cho người mua cháo lên cho em được không, em đi rửa mặt đi.”
Giang Anh Tuấn vỗ mông cô, nhấc bổng cô để xuống đất rồi ôm cô về lại phòng nghỉ.
Nhan Nhã Quỳnh chân trước vừa mới bước vào, sau lưng liền có người gõ cửa báo cáo tình hình công tác liên quan đến công việc.
Đợi Nhan Nhã Quỳnh làm vệ sinh cá nhân xong, cô thay quần áo rồi trang điểm nhẹ đi ra ngoài, người nọ cũng vừa lúc rời đi.
“Anh Tuấn, anh ăn sáng chưa? Anh qua ăn chung với em đi!”
Nhan Nhã Quỳnh nhảy nhót chạy đến ghế sô pha, nhìn bữa sáng hấp dẫn lấp kín nửa cái bàn, cô có chút cạn lời, một người ăn thì sao có thể nhiều như vậy được, cô lập tức quay đầu kêu Giang Anh Tuấn.
“Em ăn đi, anh ăn rồi, ăn xong tự mình ngồi chơi một lát, sáng nay anh có chút việc cần phải xử lý, nếu chán quá thì kêu trợ lý dẫn em đi dạo, không phải hai ngày trước em còn nói muốn đi mua sắm sao, nó cũng gần đây, em muốn đi thì kêu trợ lý dẫn em đi.”
Giang Anh Tuấn cười, anh từ chối lời mời của cô nhưng sau đó, không biết anh đang suy nghĩ gì, anh nhìn sang tòa nhà cách đó không xa và nói.
“Đợi lát nữa em đi, Hướng Minh giờ đi học rồi, Tinh Hòa ở nhà một mình, con bé có buồn quá không?”
Sau chuyện tối hôm qua, Giang Anh Tuấn kiên quyết muốn đưa Hướng Minh đến trường học, bây giờ chỉ còn một mình Tinh Hòa ở nhà, hai người thường xuyên ở bên cạnh cô bé là mẹ và anh trai lúc này không ở nhà, con bé sẽ cảm thấy sợ hãi.
“Không sao đâu, nếu em muốn thì kêu Tinh Giang dẫn con bé đến đây, em cũng có thể dạy Tỉnh Hòa đi đường.”
Giang Anh Tuấn bận rộn công việc nên anh cũng không có nhiều thời gian chăm sóc con gái, vì vậy nghe cô nói như thế, anh không chút nghĩ ngợi liền đề nghị như vậy.
“Chiều nay kêu Tinh Giang mang Tinh Hòa đến đây đi.”
Nhan Nhã Quỳnh vừa ăn vừa nâng má suy nghĩ, buổi sáng đi dạo phố, buổi chiều đem con đến, dù gì so với Giang Anh Tuấn cô cũng nhẹ nhàng hơn anh nhiều!
Hai người nói chuyện vài câu, đợi Nhan Nhã Quỳnh ăn xong bữa sáng rồi đi dạo phố, Giang Anh Tuấn mới toàn tâm toàn ý làm việc.
Bên kia, sáng sớm NhanMinh Tú liền sang cách vách tìm Nhan Nhã Quỳnh ra ngoài dạo phố, không nghĩ tới cô lại không có ở nhà, trong nhà chỉ có mỗi Tỉnh Hòa ở đó.
Cô buồn chán quay trở lại căn phòng của mình, gác chân lên ngồi ở trên ban công, ngây ngốc nhìn sang bên ngoài.
Vì quá buồn chán nên cô đi tìm Nhan Nhã Quỳnh, ngờ đâu vệ sĩ đột nhiên qua tìm cô, gõ cửa, khuôn mặt xấu hổ không dám mở miệng nói chuyện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.