Nhan Tiểu Thư, Em Mãi Là Người Tình

Chương 451:




Vẻ mặt Nhan Nhã Quỳnh không biểu tình nói.
Giang Anh Tuấn cụp mắt, giãy dụa muốn từ trên đường xuống, không để ý tới vết thương, nhào tới Nhan Nhã Quỳnh, nửa ghé vào người cô, ánh mắt tủi thân: “Quỳnh, sáng anh đâu có nói lời gì quá đáng, sao em lại không để ý tới anh, em yên tâm để anh ngồi một mình trong bệnh viện sao? Em bỏ được à?”
Đột nhiên bị người ta bổ nhào vào người, Nhan Nhã Quỳnh liên tiếp lùi vê sau mấy bước, mới miễn cưỡng ổn định được cơ thể, ngửa đầu, vất vả chống đỡ: ‘Em không có tức, chỉ là phải làm ít chuyện, Anh Tuấn, anh cẩn thận vết thương trên người!”
Một người đàn ông cao mét tám mấy, nặng hơn sáu mươi cân, Nhan Nhã Quỳnh tay trói gà không chặt, chỗ đỡ không dễ dàng gì.
Thấy người không nhúc nhích chút nào, một đôi mắt đen cố chấp nhìn mình, Nhan Nhã Quỳnh hết cách, trái tim cũng mềm nhữn một nửa.
Cô ngẫm nghĩ, dứt khoát đổi tư thế, ôm lấy anh, nhón chân lên, hôn một cái lên đôi môi mỏng của anh, cười tủm tỉm nhìn anh.
“Được rồi, bây giờ có thể cho em đi được rồi chứ?”
Cô ngáp nhẹ một cái: “Mai em còn phải tới TQT một chuyến, đã nói với quản lý xong rồi, nếu đến muộn cũng không tốt!”
Giang Anh Tuấn: “…
Tuy nói TQT là do một tay NhanKiến Định khai sáng, thời gian cũng chỉ mới năm năm, người bên cạnh cũng có tính là tôn trọng anh ấy, mà dù sao cô cũng là em gái của anh, cũng không phải là cô chủ gì, đến lúc đó người ngáng chân cô cũng không ít, anh không yên lòng, không tự mình đi xem, anh sợ những người kia sẽ được nước lấn tới.
Nhan Nhã Quỳnh nhíu mày: “Đừng lo, chuyện anh và anh trai em làm được thì em nhất định cũng làm được, tin tưởng em có được không! Với cả, anh không thể cứ giờ giờ phút phút ở cạnh em được, em cũng cần phải tự mình đối mặt’ Nói như vậy cũng không sai, nhưng Giang Anh Tuấn vẫn không yên lòng.
Giữa hàng lông mày của anh lộ ra vẻ lo lắng, nắm cổ tay cô lùi sau hai bước ngồi lên giường, Nhan Nhã Quỳnh bị anh đặt ngồi lên đùi anh, bên tai truyên đến giọng nói khàn khàn của anh: “Anh không thể trơ mắt nhìn, Quỳnh, em phải nhớ kỹ, tuyệt đối đừng để mình bị thương, không thì mặc kệ là TQT hay NhanKiến Định, anh sẽ không từ bỏ ý đồ!”
“Em biết anh đang lo cho em, cứ ngoan ngoãn ở lại bệnh viện chờ tin tốt của em đi!”
Xoa xoa gương mặt đẹp đẽ của anh, Nhan Nhã Quỳnh thỏa mãn nheo mắt lại, tâm trạng khá hơn nhiều rồi.
‘Vậy hôn lễ của chúng ta cứ giao cho anh toàn quyền xử lý được không!”
Giọng nói của anh lãnh đạm, con ngươi như ẩn chứa bí mất, lóe sáng, mắt không chớp nhìn cô.
Hai người nhìn nhau, lòng bàn tay nóng hổi của anh gắt gao nắm chặt cổ †a cô, giống như nếu cô mà không đồng ý thì sẽ không buông ra vậy.
Nhan Nhã Quỳnh trầm ngâm hồi lâu, bỗng nhiên bừng tỉnh: “Anh nói nhiều như vậy, mục đích cuối cùng vẫn là hôn lễ chứ gì! Nói đi, rốt cuộc anh muốn làm gì? Hôn lễ cũng không phải trò đùa, đừng vượt quá giới hạn!”
Lưng anh thẳng tắp, vẻ mặt cứng đờ, nhìn có chút xấu hổ nhưng cũng không phủ nhận, mím chặt môi, nhìn cô.
“Anh sẽ quyết định ngày tháng, tổ chức, địa điểm và mọi thứ của hôn lễ, vì vậy anh sẽ tạm thời không can thiệp vào chuyện của em trong lúc này.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.