Nhan Tiểu Thư, Em Mãi Là Người Tình

Chương 887:




Nhan Nhã Quỳnh đi theo sau lưng anh, cô nháy mắt với Trần Bắc đang ngồi trên ghế lái, ra hiệu cho anh ta nhanh chóng khởi hành.
Trên đường trở về nhà, suốt hai tiếng đồng hồ hai người không nói với nhau câu nào, Giang Anh Tuấn như gặp phải cú sốc lớn, nhất thời không muốn nói chuyện với ai, còn Nhan Nhã Quỳnh thì không biết nói gì để an ủi anh cả.
Chuyện này cũng coi như là một chuyện tốt, bỗng nhiên nhận được một cái bánh từ trên trời rơi xuống. Mặc dù cái bánh này không phải là thứ quá ngon lành nhưng cũng là một khoản lời ngoài ý muốn.
Nếu đổi thành người khác, có lẽ họ đã sớm vui mừng đến phát điên. Nhưng điểm mấu chốt ở đây lại là gia tộc Húc Nhật này vốn chính là đối thủ một mất một còn của Giang Anh Tuấn, bây giờ chớp mắt một cái, đối thủ lại trở thành người cùng phe cánh. Nghĩ thế nào cũng thấy kỳ quái!
Nhan Nhã Quỳnh còn chưa suy nghĩ xong thì xe đã dừng lại, Giang Anh Tuấn nhanh chóng xuống xe, anh vội vàng quay lại phòng làm việc rồi tự nhốt mình trong đó, không ai có thể vào trong được.
Dù rất lo lắng nhưng Nhan Nhã Quỳnh vẫn nhịn xuống, không hỏi thêm nữa, có một số việc nên để cho anh tự nói ra.
Giang Anh Tuấn nhốt mình trong phòng làm việc cả một đêm, sáng sớm hôm sau anh đi ra ngoài với khuôn mặt hốc hác, ăn tạm chút gì đó rồi tắm rửa qua loa, sau đó leo lên giường ôm lấy Nhan Nhã Quỳnh còn chưa dậy và chìm vào giấc ngủ sâu. Đến lúc anh tỉnh lại, bầu trời bên ngoài đã chuyển sang màu ửng đỏ, mặt trời đã bắt đầu xuống núi!
Nhan Nhã Quỳnh vẫn đang đợi anh ở bên giường, hành động ngày hôm qua của anh quá bất thường khiến cho Nhan Nhã Quỳnh lo lắng không yên. Sáng nay thức giấc, ngoại trừ lúc ra ngoài ăn cơm, còn lại cô luôn ngồi ở đây đợi anh thức giấc.
Giang Anh Tuấn mở mắt ra, điều đầu tiên anh nhìn thấy chính là cô gái nhỏ của mình đang nằm trên giường với gương mặt buồn chán.
Anh không khỏi bật cười, biết mình đã bị phát hiện, Nhan Nhã Quỳnh đang định ngồi dậy, nhưng cô chưa kịp làm gì đã bị anh kéo cả người vào trong chăn bông, anh vòng tay ôm lấy cô, tựa cằm lên đầu cô, hai mắt híp lại vô cùng thoải mái.
“Anh Tuấn, anh đã nghĩ thông suốt chưa? Hơn nữa sau lần họp hôm trước, chúng ta đã không đi làm hai ngày rồi, chuyện này thực sự không sao chứ?”
Nhan Nhã Quỳnh vặn vẹo cổ, cô cố gắng đẩy chiếc cằm của người kia ra.
Giang Anh Tuấn để cho cô vùng vẫy nhưng cằm anh như bị dính chặt vào đó, không có ý định buông cô ra, ngược lại anh còn cong mắt cười: “Anh là chủ tịch, nếu như anh phải đi làm mỗi ngày thì còn cần những nhân viên đó làm gì chứ?”
Hiếm khi mới thấy Giang Anh Tuấn hài hước như vậy, Nhan Nhã Quỳnh sửng sốt một chút rồi mới phản ứng lại, bật cười thành tiếng.
Hai người đùa giỡn với nhau một hồi, Giang Anh Tuấn xoa xoa hai má của cô rồi bước xuống giường, đi vào phòng tắm, vừa đi vừa nói với cô gái nhỏ vẫn đang cười khúc khích trên giường: “Em gọi anh cả và ông ngoại đến đây giúp anh, anh chuẩn bị một chút rồi sẽ nói chuyện với hai người họ. Gặp ở trong phòng làm việc của anh cả là được.”
Mọi chuyện đã đến nước này, tốt hơn hết là nên nói rõ ràng mọi chuyện.
“Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!”
Nghe xong lời anh nói, Nhan Nhã Quỳnh liền đứng lên rồi chạy ra ngoài.
Thoáng chốc đã không thấy cô đầu, Giang Anh Tuấn bất đắc dĩ lắc lắc đầu sau đó bình tĩnh đánh răng rửa mặt.
Anh nhanh chóng đến phòng làm việc nhưng lúc bước vào đã thấy NhanKiến Định và Công tước Otto đợi sẵn bên trong, ngay cả Nhan Nhã Quỳnh với khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đang nghiêm trang ngồi trên ghế sô pha cách đó không xa, hai mắt cô chớp chớp trông rất đáng yêu.
“Nhã Quỳnh bảo cậu có chuyện muốn nói với chúng tôi. Có liên quan gì đến Giang Húc Đông không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.