Nhân Vật Chính Này Tôi Không Kham Nổi

Chương 104: Trở mặt




Người cầm dao nhanh chóng bị phát hiện hành tung.
Anh ta căn bản không rời khỏi bệnh viện, chạy lung tung trong bệnh viện một hồi rồi chạy lên sân thượng, ôm con dao đầm đìa máu trong ngực như bảo bối, liế.m tới liế.m lui, chỉ thiếu câu nói: Đừng tới tây, con dao găm này của tao có độc.
Bảo an của bệnh viện xếp thành một vòng cũng không dám tiến lên.
Sau khi cảnh sát tới, dưới lầu đã được đặt đệm khí.
Yến Song ngồi trong phòng bệnh cũng nghe thấy động tĩnh, bưng ly nước của lão cán bộ Thích Phỉ Vân qua hóng hớt, y kéo cửa sổ ra, nín thở chăm chú lắng nghe một chốc, quay đầu lại nói với Thích Phỉ Vân: "Thầy Thích, anh ta hỏi phòng bệnh của chú ở đâu, anh ta muốn nhảy xuống qua cửa sổ phòng chú."
Trên mặt Thích Phỉ Vân hiếm có mà lộ ra vẻ bất đắc dĩ.
Yến Song dựa bên cửa sổ lại nghe thêm một lát, tặc lưỡi hai cái, "Thầy Thích à, sức quyến rũ của chú lớn quá nha," y dừng một chút, "Còn chưa có ai muốn chết muốn sống vì em như vậy đâu."
Mặt Yến Song đầy vẻ ưu thương, "Tần Vũ Bạch nói yêu em, vậy mà cũng chẳng nguyện vì em mà nhảy lầu."
Hiệu quả của thuốc tê chậm rãi rút đi, Thích Phỉ Vân mới cảm nhận được đau đớn thực sự ở miệng vết thương, không khỏi hơi nhíu mày.
Yến Song quay đầu lại nhìn thấy thì bưng ly nước trở về, "Đau à?"
Thích Phỉ Vân không phủ nhận, "Có chút."
"Tình yêu chính là thứ sẽ làm người ta đau vậy đấy," Yến Song thổn thức nói, "Thầy Thích à, chú cảm nhận được không?"
80% thời gian Thích Phỉ Vân và Yến Song ở bên nhau đều là giao lưu thân thể, nội dung nói chuyện phần lớn cũng đều là tán tỉnh, đây là lần đầu tiên Yến Song vui đùa nói chuyện phiếm như bạn bè với hắn thế này.
Vẻ mặt Thích Phỉ Vân như kiểu không quen với hình thức ở chung này.
Yến Song: Đừng hỏi, hỏi thì chính là tuyến tình cảm đầy rồi, không cần diễn nữa.
Tuyến tình cảm của Thích Phỉ Vân và Yến Song trong nguyên tác đúng là ít đến đáng thương.
Theo phán đoán hiện tại của Yến Song về Thích Phỉ Vân, y cảm giác Thích Phỉ Vân cùng lắm là có chút hảo cảm với y thôi.
Theo giả thuyết của nguyên tác, Yến Song đúng là đủ thảm.
Bị Thích Phỉ Vân ngủ qua ngủ lại, cuối cùng cũng chỉ đến mức có chút hảo cảm.
Khi phẫu thuật ghép giác mạc của Yến Song thì Thích Phỉ Vân rất tích cực, còn chủ động xin ra trận, hắn không tin tưởng bác sĩ khác, sợ họ sẽ làm hỏng cho Tần Khanh.
Yến Song uống một ngụm nước, "Muốn uống nước không?"
Thích Phỉ Vân: "6 tiếng sau phẫu thuật không được uống nước."
"Ò, em hỏi thế thôi, chú muốn uống em cũng không cho đâu."
Thích Phỉ Vân: "......"
Yến Song tung tăng nhảy nhót về cửa sổ hóng hớt tiếp.
Thích Phỉ Vân nằm yên một lát, cũng dần dần nghe được động tĩnh, hình như rất kịch liệt, rất ầm ĩ.
"Đóng cửa sổ lại đi, nguy hiểm."
Nghe Thích Phỉ Vân khuyên can, Yến Song lại bật cười "Phụt" một tiếng.
"Không có sao, thằng ngu kia tìm nhầm chỗ, đang khoa tay múa chân ở cửa sổ đối diện chúng ta kìa."
Thích Phỉ Vân: "......"
Yến Song thích thú nghe hồi lâu, cuối cùng hậm hực quay đầu đóng cửa sổ lại, y quay đầu nhìn Thích Phỉ Vân, vẻ mặt tiếc nuối nói:
Thích Phỉ Vân: "......"
Số lần hắn bất đắc dĩ hôm nay còn nhiều hơn ba mươi năm trước cộng lại.
"Không sao, cứu được cũng tốt," Yến Song nghiêm túc mà uống thêm ngụm nước, "Vậy thì, em có thể tự tay đưa anh ta xuống địa ngục."
"...... Đừng xằng bậy."
Trong giọng Thích Phỉ Vân ngoại trừ bất đắc dĩ, thì vẫn là bất đắc dĩ.
Hắn ăn một dao nằm trên giường, cả người đều không còn vẻ lạnh lùng uy nghiêm thường ngày, sắc mặt tái nhợt, tóc cũng lộn xộn, ánh mắt không hề có lực sát thương mà nhìn Yến Song, Yến Song bưng ly nước của hắn, "Cái ly này của chú không tồi, cho em đi."
Thích Phỉ Vân vậy mà bỗng nhiên hơi muốn thở dài.
"Được."
"Đi xem trò vui đây ——"
Yến Song bưng ly nước, chân trượt ra ngoài như bôi dầu.
Mãi cho tới khi cửa bị đóng sầm lại, Thích Phỉ Vân mới ý thức được toàn bộ hành trình của hắn gần như đều bị Yến Song "dắt" đi, hắn đã mất đi lực khống chế dù chỉ có rất nhỏ với Yến Song.
Mặc dù có vẻ như vẫn luôn là thế.
Từ khi bọn họ gặp nhau tới nay, Yến Song vẫn luôn chiếm thế thượng phong trong cả tình cảm lẫn tư duy.
Y ôm súng săn và cung tên, không ngừng công kích, thông minh lại nhạy bén tới cùng cực, y là thợ săn tài giỏi nhất, chỉ hưởng thụ thú vui khi đi săn, nhưng lại dễ dàng mất hứng thú với chính con mồi.
Ví dụ vị Tần Tổng "có thể thử bất cứ thứ gì khi tuyệt vọng" kia.
Lại ví dụ như quản gia tiên sinh chật vật cực kỳ đó.
Kỷ Dao đặc biệt sao?
Có lẽ cũng chưa chắc.
Chưa đến kết quả cuối cùng, Thích Phỉ Vân cũng không dám khẳng định mình đã nhìn thấu Yến Song.
Đây là một câu đố.
Hơn nữa còn không có cách giải.
Đang lúc Thích Phỉ Vân mải mê suy nghĩ về Yến Song quên cả đau đớn, Yến Song đã trở lại, mặt y đầy vẻ phấn chấn, gần như có thể gọi là vui vẻ tưng bừng.
"Báo thù rồi."
"Em nói ngay trước mặt anh ta là em đã ngủ với chú."
"Thiếu chút nữa là anh ta cắn lưỡi tự sát tại chỗ."
Yến Song bóp cổ tay thở dài, "Thật đáng tiếc không chụp được vẻ mặt lúc đó của anh ta," Yến Song thành khẩn mà nói với Thích Phỉ Vân, "Chú nhìn xong chắc chắn bung chỉ luôn."
Thích Phỉ Vân trầm mặc một lát, nói: "Chớ chọc kẻ điên."
Yến Song: Tổn thọ, kẻ điên nói chớ chọc kẻ điên.
Yến Song đi đến cạnh giường bệnh, hiền từ mà nhìn tra công bị thương.
"Nếu chú thật sự quan tâm em, thì phải chăm sóc cơ thể này thật tốt, sớm ngày bình phục, biết chưa?"
Thích Phỉ Vân cảm giác những lời này của y không hề có lệ hoặc dối trá.
Cũng không biết thế nào, chung quy hắn cảm thấy ánh mắt Yến Song nhìn hắn lúc này..... có chút khó tả.
Yến Song nhẹ xoa xoa tóc hắn.
"Chú yên tâm, trong khoảng thời gian chú bị thương, em sẽ không theo người khác làm loạn."
"Cùng lắm em chỉ ái muội với cơ ngực lớn một chút thôi."
1
"Chú không ngại chứ?"
Thích Phỉ Vân: "......"
"Dựa vào quan hệ của chúng ta," Thích Phỉ Vân dừng một chút, chậm rãi nói, "tôi không có tư cách can thiệp chuyện của em."
"Ngoan ghê," Yến Song như khen thưởng mà hôn mí mắt hắn một cái, "Chờ thân thể chú lành lại, em mặc đồ nữ cho chú coi nhé."
Thích Phỉ Vân: "......" Chỉ khâu của hắn hình như thật sự muốn bung rồi.
"Đừng nghĩ nhiều, chỉ đơn thuần là fans service thôi, ai cũng có phần."
"Tôi có thể từ chối không?"
Yến Song mở to hai mắt, "Vậy mà chú có thể từ chối đồ nữ của em?"
Thích Phỉ Vân: "......"
"Thầy Thích," giọng điệu Yến Song xót xa, "Sợ là chú có bệnh nặng rồi."
Yến Song đùa giỡn tra công bị thương xong thì đi ra ngoài nói chuyện phiếm với anh trợ lý.
Vừa rồi trợ lý tận mắt thấy Yến Song kiêu căng ngạo mạn mà công khai chủ quyền với Thích Phỉ Vân trước mặt hung thủ, đến giờ vẫn còn chấn động trong lòng.
Thật ra hắn không ngạc nhiên khi hai người là một cặp.
Nhưng mà Yến Song dùng từ quá lộ liễu rồi.
—— "Tôi ngủ với Thích Phỉ Vân rồi."
—— "Đồ chó, đó là người đàn ông mà cả đời này mày cũng không chiếm được."
—— "Cay chết mày đi."
Giơ ngón giữa.
Một loạt thao tác như nước chảy mây trôi, đến cả cảnh sát nhân dân cũng sững sờ, suýt chút nữa không ngăn được hung thủ muốn tự sát.
"Sao vừa nãy anh khóc thảm vậy?" Yến Song đánh đòn phủ đầu, hứng thú hỏi, "Anh cũng cong à?"
Trợ lý:...... Cái từ "cũng" khiến anh miên man bất định.
"Không, đương nhiên không phải," trợ lý vội vàng phủ nhận, "Chỉ là anh rất kính trọng bác sĩ Thích thôi, em biết đấy, tay nghề của bác sĩ Thích siêu đỉnh, nhân phẩm lại tốt, đối xử với cấp dưới như anh cũng tốt, khi bác sĩ Thích bị thương anh nhất thời không nghĩ tới, nên không khống chế được chính mình," anh liều mạng mà xua tay, "Anh thật sự không thích đàn ông."
Yến Song gật gật đầu, y uống ngụm nước, sâu lắng nói: "Em tin anh."
"Thế giới này có kẻ điên, cũng có người bình thường."
Y quơ quơ ly nước với trợ lý, "Đây gọi là định luật bảo toàn năng lượng."
Trợ lý: "......"
"Có phải bác sĩ Thích tỉnh rồi không?" Trợ lý thận trọng hỏi.
Yến Song gật gật đầu, "Đúng vậy, tỉnh rồi, tỉnh một lát, em tường thuật trực tiếp hiện trường thằng ng..... thằng ngốc kia nhảy lầu, anh ấy nghe rất hăng say."
Trợ lý: "......"
Anh thật sự khó mà tưởng tượng dáng vẻ Thích Phỉ Vân "nghe rất hăng say".
Còn có, thái độ và dáng vẻ hiện tại của Yến Song đều rất tùy ý, so với cậu sinh viên nhiệt tình sáng sủa trong ấn tượng của anh trước kia quả thực như hai người khác nhau.
"Nhà ăn bệnh viện ở đâu vậy ạ? Em đói rồi."
Vốn dĩ buổi tối có một bữa ăn ngon, đáng tiếc phải hoãn lại.
Thằng ngu kia nên chết đi cho rồi.
Yến Song căm hận mà nghĩ.
Để hôm nào hỏi thăm xem anh ta chấp hành án ở đâu, tới cửa kể tỉ mỉ kỹ càng cho anh ta nghe y ngủ với Thích Phỉ Vân thế nào, không khiến anh ta tức giận đến thắt cổ thì chưa xong chuyện đâu.
Uổng phí bao nhiêu công sức của y.
Trợ lý đưa Yến Song đi ăn cơm, Yến Song bị sốc trước đồ ăn của bệnh viện.
"Các anh ăn buffet á?!"
Trợ lý vẻ mặt bình tĩnh, "Đúng vậy."
Yến Song: "......" Tụ máu não tụ máu não, sớm biết thế này y đã sớm đi lấy phiếu ăn của Thích Phỉ Vân rồi.
Tiểu thuyết thời xưa thái quá vậy mà cũng có ưu điểm.
Bệnh viện xa hoa đến kì cục, thức ăn trong bệnh viện cũng ngon đến kì cục.
Yến Song vừa ăn vừa cảm thán: "Cơm cho bệnh nhân của bệnh viện các anh có phải cũng rất xa hoa không?"
Trợ lý trả lời: "Cơm cho người bệnh đều là đặt riêng, tùy chỉnh theo nhu cầu và ăn kiêng của mỗi người."
Yến Song: "......" Tiểu thuyết thời xưa đúng là tốt!
Y nhịn rồi lại nhịn, vẫn là không nhịn được mà hỏi: "Có người bệnh nào...... ví dụ như thận có vấn đề, anh hiểu ý em không, ý là muốn ăn tôm hùm khổng lồ được không?"
Trợ lý: "...... Hẳn là...... có thể......"
Yến Song vừa lòng gật đầu.
Tốt lắm, y hy vọng về sau có thể an tường ở bệnh viện này mà trải qua những ngày cuối cùng tại thế giới này.
Amen.
A di đà Phật.
Hallelujah.
Yến Song ăn uống no đủ, chuẩn bị trở về ngủ.
Trợ lý lại bị sốc nặng, "Em không ở lại cùng bác sĩ Thích sao?"
Yến Song: "Em muốn ở cạnh anh ấy lắm chứ."
Trợ lý nhẹ nhàng thở ra, đúng vậy, người yêu với nhau sao có thể tách ra trong tình huống này chứ.
Yến Song: "Nhưng em sợ anh ấy đau lòng cho em."
Trợ lý: "......"
Nói thì nói như vậy, nhưng mà..... Trợ lý phát hiện bản thân vậy mà không thể phản bác, thậm chí không tìm được lý do để giữ người lại, bệnh viện đã có y tá, còn có anh ta, Yến Song ở lại đúng là không có tác dụng gì, nhưng mà.......
Trợ lý xoắn xuýt hồi lâu, thấy Yến Song đeo cặp lẳng lặng đứng đó, nghĩ thầm có phải Yến Song chỉ nói vậy ngoài miệng, hay đã đổi ý rồi?
Ánh mắt hai người chạm nhau, ánh mắt trợ lý vừa nghi vấn vừa chờ đợi, ánh mắt Yến Song vừa chờ đợi vừa nghi vấn, "Còn chờ gì nữa, đưa em về đi."
1
Trợ lý: "......"
"Ít nhất thì nói một tiếng với bác sĩ Thích đi." Anh khó khăn nói.
Yến Song gật gật đầu, "Có lý."
Hai người lại đi lên, Yến Song đẩy cửa phòng bệnh ra, trợ lý đang muốn tránh đi để hai người nói vài lời riêng tư, liền nghe Yến Song đứng ở cửa lớn tiếng nói: "Em về đây, chú tự chăm sóc chính mình, bảo trọng cho tốt, biết chưa?"
Trợ lý: "......"
"Biết rồi."
Khi giọng nói giàu từ tính kia của Thích Phỉ Vân truyền vào tai, anh còn nghi ngờ có phải anh quá sốc mà sinh ra ảo giác không.
Yến Song đóng cửa phòng bệnh lại, thản nhiên nói: "Nói xong rồi, đi thôi."
Trợ lý: "......" Đã nhiều năm anh không có cái cảm giác muốn nói mà hoàn toàn không nói nên lời này rồi.
Bất đắc dĩ, trợ lý đành ngoan ngoãn đưa Yến Song về nhà.
Anh chạy xe được một nửa, mới như tỉnh mộng mà hỏi: "Giờ em ở nhà bác sĩ Thích đúng không?"
"Vâng."
Trợ lý: Phù, cuối cùng cũng nghe được một câu trả lời đàng hoàng.
Xe chạy đến dưới khu chung cư, trợ lý hỏi Yến Song: "Mai mấy giờ em tới, muốn anh đón em không?"
Mắt Yến Song sáng ngời, "Vậy 7 giờ sáng mai nhé."
Trợ lý nói: "Sớm vậy sao?"
Anh định nói không cần sớm như vậy, khi đó hẳn là bác sĩ Thích vẫn đang ngủ, Yến Song đã nói tiếp, "Sáng mai trường em còn bắt chạy bộ buổi sáng, em cũng hết nói nổi, đã lên đại học rồi còn muốn chạy bộ buổi sáng gì chứ."
Trợ lý: "......"
"Á," Yến Song đột nhiên nói, "Anh làm ở bệnh viện, có thể giúp em làm tờ giấy khám bệnh không?"
Trợ lý: "Có thể, không thành vấn đề."
Như vậy là Yến Song có thể có nhiều thời gian chăm sóc bác sĩ Thích hơn.
Yến Song cười nói, "Cảm ơn, vậy tầm 10 rưỡi trưa mai anh tới đón em đi, qua đó là vừa lúc ăn trưa, đúng rồi, cơm trưa chỗ anh cũng là buffet ạ?"
Trợ lý: "...... Ừ."
Yến Song thấy mỹ mãn mà xuống xe.
Tuy rằng Thích Phỉ Vân bị thương nặng, nhưng y có một tài xế, và một phiếu cơm, tưởng tượng như vậy cũng còn ổn.
Dù sao cốt truyện không thể miêu tả không có tính kỹ thuật khó khăn, cày rất nhanh.
Đến lúc đó bồi bổ cho Thích Phỉ Vân nhiều chút là được.
Thịnh Quang Minh ra đổ rác thì vừa hay đụng mặt Yến Song ra khỏi thang máy.
Hai người đối mặt, bốn mắt nhìn nhau, dường như đều có chút xấu hổ.
Thịnh Quang Minh gật nhẹ đầu, lướt qua người Yến Song, khi đang định vào thang máy thì.
"Bác sĩ Thích bị thương."
Thịnh Quang Minh dừng bước, hắn quay đầu lại.
Yến Song đứng ở cửa, tay cầm tay nắm cửa, cúi đầu, khiến người không thấy rõ vẻ mặt y, "Bị người đâm một dao."
"Cái gì?!" Thịnh Quang Minh khiếp sợ nói, "Sao lại thế? Bác sĩ Thích thế nào, có nặng không?"
Yến Song nói mơ hồ: "Phẫu thuật rồi, đã qua cơn nguy kịch."
Thịnh Quang Minh hoàn toàn không rảnh lo sự xấu hổ ban sáng nữa, "Sao lại bị thương? Ở chính bệnh viện của anh ấy à?"
"Thịnh tiên sinh," Yến Song ngẩng mặt lên, vẻ mặt buồn bã, "Ngày mai anh...... có thể đi cùng tôi tới bệnh viện không? Tôi hơi sợ......"
Duy nhất tại wattpad:@_bjyxszd_0810
Sáng hôm sau, lúc trợ lý tới đón Yến Song mang tâm trạng sung sướng.
Mới 8 rưỡi Yến Song đã hỏi anh có thể tới đón y không.
Anh đã nói mà, Yến Song không thể nào không lo lắng cho bác sĩ Thích được.
Thần tượng biến thành người yêu, còn không phải yêu chiều trong lòng bàn tay à?
Xe đỗ dưới lầu, trợ lý gọi điện thoại, "Anh tới rồi, em xuống đi."
Vài phút sau, trong tầm mắt trợ lý xuất hiện bóng dáng Yến Song....... và một người đàn ông khác.
Người đàn ông kia cao lớn, dáng người cường tráng rắn chắc, ăn mặc thỏa mái, cũng có thể nhìn ra khí chất không tầm thường.
Trợ lý dại ra nói, "Yến Song, vị này là......"
"À, anh ấy là hàng xóm của bọn em, anh ấy cũng muốn đi thăm thầy Thích một chút." Yến Song dịu dàng nói.
Trợ lý: "......" Sao anh cứ có cảm giác Yến Song lại thay đổi rồi.
Hai người chào hỏi nhau, Thịnh Quang Minh ho nhẹ một tiếng, "Bên ngoài tiểu khu có một cửa hàng bán hoa, tôi đi mua một bó, đi thăm bệnh mà đến tay không thì không tốt lắm."
Yến Song "ừm" một tiếng, "Mua bó hoa cúc đi, bác sĩ Thích thích hoa cúc."
1
Trợ lý:...... Sao anh lại không biết Thích Phỉ Vân thích hoa cúc?! Chẳng lẽ làm gay xong đều tự động thích hoa cúc à?!
1
Thịnh Quang Minh kiên nhẫn nói: "Thăm người bệnh không thể tặng hoa cúc."
Yến Song: "Vậy à, em cũng không hiểu lắm."
Trợ lý: "......" Thật vậy chăng? Anh không tin.
Có phải bác sĩ Thích với Yến Song cãi nhau rồi không?
"Tôi đi mua bó hoa," Thịnh Quang Minh nói, "Ở đây chờ tôi một lát."
Sau khi hắn xoay người rời khỏi, trợ lý mới không nhịn được mà hỏi Yến Song, "Yến Song, có phải em với bác sĩ Thích cãi nhau không?"
Yến Song: "Sao có thể."
Trợ lý: "Thực ra bác sĩ Thích rất để ý em, tối hôm qua còn bảo anh đặt lại Thừa Vân Ký......"
"Ngày mấy tháng mấy?"
"Cơm trưa hay cơm tối?"
"Có thể tự mang rượu không?"
Ba câu hỏi liền nhau không gián đoạn chút nào, lông mày trên mặt đều sắp bay lên luôn.
Trợ lý: "......" Anh xác định hai người kia chắc chắn cãi nhau rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.