Editor: Gấu Lam
Lâm Hạo Nhiên bất quá mới đến Tần Thành phát triển mấy năm nay, cũng là sau khi đến Tần Thành mới quen biết Tần Hoài Phí Anh, cho nên Tần Hoài cùng Phí Anh cũng không biết 6 năm trước Lâm Hạo Nhiên và Nhiếp Gia từng yêu nhau.
Khi bọn họ nhận thức Nhiếp Gia, cậu cũng đã là tiểu sủng vật bên người Lâm Hạo Nhiên.
Cũng không thấy Lâm Hạo Nhiên bình thường yêu quý cậu bao nhiêu, một vài nhị đại Tần Thành còn động một chút đùa giỡn cậu, Lâm Hạo Nhiên xem như nhìn không thấy thì thôi đi, ngày thường Lâm Hạo Nhiên cũng không hề ôn nhu với cậu.
Phí Anh nhớ rất rõ, có một lần bọn họ tụ họp lại với nhau, có cậu bạn nói Lâm Hạo Nhiên mới vừa về nước kia có nuôi một sủng vật, lớn lên cực kỳ đẹp, bảo Lâm Hạo Nhiên đưa tới nhìn xem. Lâm Hạo Nhiên nể tình thật sự gọi Nhiếp Gia đến, kết quả vừa thấy, người này thật đúng là rất đẹp, đặc biệt là đôi mắt kia, giống như đá quý rực rỡ ánh vàng, nháy mắt có thể đạp mấy minh tinh điện ảnh đang nổi tiếng xuống bùn.
Có gan lớn, muốn mượn Lâm Hạo Nhiên chơi chơi hai ngày, Lâm Hạo Nhiên cũng không tỏ thái độ, Nhiếp Gia đã bị người khác kéo vào trong ngực.
Một đám người luân phiên nhau chuốc rượu cậu, Nhiếp Gia không uống, khiến một nhị đại bị tạt vang đỏ dính đầy mặt, lập tức làm mấy nhị đại này tức giận thưởng cho một bạt tai, lúc ấy Lâm Hạo Nhiên không hề hé răng, thậm chí còn cười, nhìn thấy Nhiếp Gia bị người khi dễ hắn ngược lại rất vui vẻ.
Còn có một lần cũng là đại gia hỏa này, Lâm Hạo Nhiên uống rất nhiều, trước mặt mọi người ấn Nhiếp Gia lên sô pha muốn lột quần áo của cậu, Nhiếp Gia xấu hổ giãy giụa tát Lâm Hạo Nhiên một cái, kết quả bị Lâm Hạo Nhiên đá đến phun ra máu, đưa đến bệnh viện kiểm tra thì dạ dày đã xuất huyết.
Hiện tại Nhiếp Gia rời khỏi hắn, người này lại luôn mồm yêu tới yêu đi, yêu cái rắm á.
Phí Anh lắc lắc đầu, cảm thấy Lâm Hạo Nhiên không thể cứu nổi. Loại người sống trong quyền thế như bọn ho, sinh ra đã có mọi thứ, nhưng lại không có tình yêu. Hôn nhân của bọn họ từ sinh ra đã được an bài, nếu không phục, liền vậy thì cởi bỏ thân quyền thế này, nhưng ai bỏ được chứ.
"Cậu yêu cậu ta thì đi cướp về! Chờ cậu làm gia chủ Thời gia, cậu muốn ai mà không chiếm được!?" Tần Hoài kéo Lâm Hạo Nhiên đứng lên từ trên ghế mây, lôi vào phòng tắm, ấn đầu Lâm Hạo Nhiên vào bồn rửa tay vặn vòi nước, dội một đầu nước lạnh.
"Tỉnh chưa? Tỉnh rồi thì theo tôi tìm ba tôi, cùng ba tôi nhận lỗi. Tôi sẽ giúp cậu cầu tình, nếu hôm nay cậu không đem hợp đồng về, ngày mai không chừng Thời lão sẽ đề bạt một người thừa kế mới!" Tần Hoài buông lỏng Lâm Hạo Nhiên đang giãy giụa kịch liệt, lạnh mặt đứng ở một bên nhìn hắn.
" Ông đây không có hứng thú!" Lâm Hạo Nhiên lau nước trên mặt, trừng đôi mắt đầy tơ máu về phía Tần Hoài, "Tôi có thể kế thừa Thời gia hay không, cũng đâu cần cậu gấp làm gì? Thời gia nếu thay người thừa kế khác, Tần thị đại công tử cậu đây cũng không sống tốt rồi, bớt bày ra bộ mặt ' vì tốt cho cậu ' đi."
Tần Hoài im lặng, hắn nhìn bộ mặt vô biểu tình của Lâm Hạo Nhiên một hồi, không nói một lời nào nhấc chân rời đi, lặng yên không tiếng động, cửa cũng không đóng.
Phí Anh nhìn Lâm Hạo Nhiên, có chút bất mãn, "Lâm Hạo Nhiên, ba chúng ta tuy rằng quen nhau không lâu, nhưng tôi và Tần Hoài chưa từng xem cậu là đối tượng xã giao vì lợi ích lợi. Lúc Nhiếp Gia thích cậu cậu không xem cậu ta ra gì, hiện tại cậu ta đi rồi, cậu lại luôn miệng nói yêu cậu ta. Tần Hoài vẫn luôn xem cậu là bạn, Thời gia và Tần gia giao tình nhiều năm như vậy, dù cho cậu không phải người thừa kế của Thời gia cậu ấy cũng không gặp chuyện gì, cậu ấy hy vọng cậu có thể nắm quyền thừa kế Thời gia là bởi vì chúng ta là bạn bè. Cậu thích đem ý tốt của người khác thành lòng lang dạ thú sao?"
" Cậu cút đi." Lâm Hạo Nhiên đè thấp thanh âm, tựa hồ đang cực kỳ ẩn nhẫn.
Phí Anh cũng tức giận, xoay mặt đi hai bước lại nhịn không được dừng lại, nhắc nhở hắn nói: " Cậu trốn ở chỗ này nửa tháng không biết bên ngoài đã thay đổi rồi, ông của Tần Hoài đã trở lại, có một số việc không hề đơn giản như chúng ta nghĩ. Cậu tự giải quyết cho tốt đi."
Dứt lời liền đi theo Tần Hoài.
Lâm Hạo Nhiên thở một hơi sâu, hắn say đến đầu nặng chân nhẹ, khi đỡ tường đi ra ngoài thì thấy một người áo đen, đứng ở phòng khách, Xa Quân.
"Thời lão bảo tôi đến đưa ngài trở về, tôn thiếu gia."
Lâm Hạo Nhiên còn chưa tỉnh rượu, đã bị Xa Quân mang về nhà cũ Thời gia. Hắn một thân mùi rượu đứng trước mặt Thời lão, tức khắc chọc Thời lão nổi trận lôi đình. Lâm Hạo Nhiên ném đi sinh ý quan trọng, lại mang một thân mùi rượu trở về, Thời lão quả thực muốn bắn chết hắn.
" Con để gia chủ Tần gia chờ con cả ngày, đến ông cũng không có mặt mũi lớn như vậy!" Thời lão cực kỳ giận dữ, chống gậy đập lên đầu gối Lâm Hạo Nhiên khiến hắn cong chân lại.
Lâm Hạo Nhiên nhất thời quỳ xuống, mặt vô biểu tình nói: "Thời gia thế đại, tài lực hùng hậu, nhưng không sạch sẽ, bản hợp đồng của Tần gia chứa văn kiện đỏ của chính phủ, hắn căn bản không có khả năng ký bản hợp đồng này với con, sinh ý vốn dĩ đã không tới được tay con."
"Đây là lí do con để gia chủ Tần gia đợi cả ngày phải không! Có lấy được hay không nói sau, nhưng thái độ này của con làm bộ mặt già ông đây về sau gặp người Tần gia thế nào hả!" Thời lão tức giận đến ho khục khặc.
"Ba, việc đã đến nước này xin ba bớt giận." Thời Nghệ Viện nhanh chóng chạy lại đỡ Thời lão ngồi xuống, bà dù sao cũng có chút đau lòng con trai, nhưng khi biết nguyên nhân, lời nói cố ý vô tình muốn trốn tránh trách nhiệm, đem lực chú ý của Thời lão chuyển dời đến trên người Nhiếp Gia: "Hạo Nhiên còn trẻ, trong lòng chứa ai ba cũng biết, Hạo Nhiên bị nó ảnh hưởng nghiêm trọng như vậy, ba còn mặc kệ không quản sao?"
Lâm Hạo Nhiên bỗng chốc trợn to hai mắt nhìn Thời Nghệ Viện.
Thời lão như suy tư gì nhìn về phía Xa Quân, "Tôi không phải phân phó cậu, giải quyết thằng nhóc kia sao?"
"Ông ngoại......" Lâm Hạo Nhiên vừa định nói chuyện, bị Thời Nghệ Viện hung hăng trừng mắt.
Xa Quân đứng ở một bên gật đầu nói: " Vâng, nhưng cho tới nay đều không có cơ hội xuống tay, bên cậu ta luôn có người, nhân số tuy ít nhưng thân thủ lại mạnh hơn tôi, một chốc một lát tôi cũng không có biện pháp."
"Bên người cậu ta đâu ra người?" Màu mắt Thời lão âm trầm, nhiều năm như vậy lão vẫn chưa thấy qua Xa Quân muốn giết ai lại giết không được.
"Thư ký bên cạnh Thời Kham, Diệp Anh vốn là lính đánh thuê, cũng không biết Thời Kham dùng biện pháp gì lưu lại cô ta." Thời Nghệ Viện thấp giọng nói: " Những lính đánh thuê khác không nói, nhưng Diệp Anh chắc ba có nghe qua. Hồi trước tổng thống Nga chịu thẩm tra ở toà án Hải Nha, bị cô ta bắn chết tại chỗ, xong việc còn có thể toàn thân rút lui, người này không thể khinh thường."
" Cô ta làm thuê cho Thời Kham?" Thời lão biết có chuyện như vậy, lại không nghĩ rằng người này là Diệp Anh. Diệp Anh thì cũng không có gì, nhưng xuất hiện ở bên người thằng con lão làm thư ký, vậy thì có hơi không đúng rồi.
"Đúng vậy, tôi cũng đi tra xét toàn bộ tài sản ở nước ngoài của Thời Kham, tổng cộng chỉ có ba bốn trăm vạn, con số này thậm chí không trả nổi một năm tiền lương cho loại lính đánh thuê cỡ Diệp Anh, nhưng Diệp Anh lại đi theo Thời Kham rất nhiều năm......" Thời Nghệ Viện muốn nói lại thôi.
Thời lão bỗng chốc sửng sốt: "Diệp Anh không phải đã theo Thời Kham mười mấy năm sao! Trước khi tổng thống Nga bị bắn chết tám năm trước, lúc ấy Diệp Anh đã là thư ký của Thời Kham, sao có thể, một tiểu thương nhân như nó có thù oán gì với tổng thống Nga chứ, còn kiêu ngạo đến mức giết người ở toà án Hải Nha?!"
Thời Nghệ Viện cùng Lâm Hạo Nhiên lúc này mới đột nhiên bừng tỉnh, đúng vậy, Thời Kham có bao nhiêu bản lĩnh mà lại liên quan đến tổng thống Nga chứ......
Nhưng Thời Nghệ Viện phái người điều tra tỉ mỉ, Thời Kham ở nước ngoài đích xác không có gì đáng xem cả.
Vậy cũng chỉ có hai khả năng, hoặc là Diệp Anh có thù riêng với tổng thống Nga, hoặc là Thời Kham người này sâu không lường được.
Thời Nghệ Viện càng tin vào lí do trước hơn, Thời lão chỉ sợ cũng vậy. Thời Kham vừa vào đại học đã ra nước ngoài, sau đó vẫn luôn phát triển ở nước ngoài, trong lúc đó Thời gia cũng không trợ giúp hắn bất luận tài chính hay tài nguyên nào, hắn dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, không thể trong vòng hai mươi năm ngắn ngủi đã có thế lực như vậy.
Mà Diệp Anh, một người từng là lính đánh thuê, có thù riêng với ai cũng không kỳ quái.
"Tiệc mừng thọ bảo Thời Kham về." Mặt Thời lão âm trầm mở miệng.
" Dạ." Thời Nghệ Viện thất thần gật gật đầu.
Lâm Hạo Nhiên cũng có chút lạnh sau cổ.
Trong thư phòng trầm tịch, quản gia bỗng nhiên gõ cửa tiến vào nói: "Lão gia, tôn thiếu gia Lâm Tiện dẫn tiểu tiểu thư tới."
Thời Nghệ Viện có chút không vui nhíu mày, "Nó tới làm gì?"
Quản gia nói: "Nói là có đồ vật quan trọng muốn giao cho lão gia."
" Anh ta có thể có đồ quan trọng gì chứ, bảo anh ta cút." Lâm Hạo Nhiên thấp giọng mắng.
Quản gia đứng không nhúc nhích, Thời lão nhìn Lâm Hạo Nhiên đang quỳ, không vui trong mắt không hề kém Thời Nghệ Viện, tựa hồ muốn cố ý để Lâm Hạo Nhiên nhớ thật kỹ thật lâu, Thời lão trầm ổn hơi thở nói: "Cho nó vào."
Lâm Hạo Nhiên nhíu mày lại, nghẹn khuất tiếp tục quỳ.
Không bao lâu, Lâm Tiện chân hơi thọt dẫn theo một bé gái bốn năm tuổi vào thư phòng.
"Ông cố ngoại." Lộ Lộ vào phòng ai cũng không chào, đã thân mật lại ngoan ngoãn gọi Thời lão một tiếng.
Thời lão thư thái chút, vẫy tay với Lộ Lộ: "Lộ Lộ tới đây."
"Ông ngoại." Lâm Tiện vào thư phòng, mắt nhìn thẳng, đứng ở bên người Lâm Hạo Nhiên.
"Đã trễ thế này, có chuyện gì?" Thời lão cúi đầu chơi với Lộ Lộ, cũng không nhìn Lâm Tiện.
" Con đến đưa ngài hợp đồng của Tần gia, phía trên có chữ ký của lão gia tử Tần Vân Hổ, ông xem qua một lần nếu cảm thấy không có gì không ổn, ông ký tên xong hợp đồng lập tức có hiệu lực." Lâm Tiện nói xong, Lâm Hạo Nhiên cùng Thời Nghệ Viện đều khiếp sợ trợn tròn đôi mắt, ánh mắt nhìn Lâm Tiện như muốn ăn thịt người.
Thời lão cũng là cả kinh, giơ tay, Lâm Tiện vội vàng dâng văn kiện trong tay lên.
Thời lão cùng Tần gia lão gia tử giao tiếp nhiều năm, đối với chữ ký của ông vô cùng quen thuộc, vừa mở ra văn kiện, quả nhiên là chữ ký của Tần Vân Hổ.
Không phải gia chủ đương nhiệm của Tần gia, mà là lão gia tử Tần Vân Hổ...... Chữ ký này so với ba Tần Hoài chứa hàm kim lượng cao hơn nhiều.
Lâm Hạo Nhiên cả giận nói: "Không có khả năng!"
Thời lão liếc hắn một cái: "Câm miệng."
Lâm Hạo Nhiên nhất thời giống như nuốt kim, lại nghẹn khuất tiếp tục quỳ.
"Ngươi như thế nào sẽ bỗng nhiên tới Tần Thành?" Thời Nghệ Viện kinh nghi bất định mà nhìn Lâm Tiện.
"Con nghe nói bà ngoại tỉnh rồi, nên cố ý mang Lộ Lộ lại đây thăm bà ngoại, không nghĩ tới ở trên máy bay gặp Tần lão gia tử nên có nói chuyện vài câu." Lâm Tiện nhìn Thời lão cười nói: "Tần lão gia tử cũng nhìn trên mặt mũi ông nên mới giao bản hợp đồng này cho con, lão gia tử và Thời gia lui tới nhiều năm, nên rất tin tưởng ông ngoại."
Thời lão đạm đạm cười, trong lòng ước lượng lời này của Lâm Tiện có vài phần thật, cũng mặc kệ nói thế nào, hợp đồng này đúng thật là do Lâm Tiện lấy về, thậm chí còn được Tần Vân Hổ ký tên, nói ông ta tín nhiệm Thời gia hay là Lâm Tiện có bản lĩnh?
"Lộ Lộ lại đây." Lâm Tiện vẫy vậy Lộ Lộ, nắm tay bé nói với Thời lão: "Muộn rồi, con trước mang Lộ Lộ trở về, không quấy rầy ông nghỉ ngơi nữa, ngày mai lại mang Lộ Lộ đến thăm bà ngoại, sau đó sẽ về Hạ Thành."
Lâm Tiện nói xong vừa muốn nhấc chân rời đi, thanh âm nghe không ra cảm xúc của Thời lão vang lên: " Ông cũng đã lâu chưa gặp Lộ Lộ, để con bé ở lại đến tiệc mừng thọ ngày đó. Quản gia, đi chuẩn bị hai gian phòng cho tôn thiếu gia cùng tiểu tiểu thư."
" Vần lão gia." Quản gia lên tiếng đi làm ngay.
" Vậy con mang Lộ Lộ đi ngủ." Lâm Tiện bế Lộ Lộ lên, trên mặt vẫn luôn treo nụ cười khiêm tốn, chân trái hơi thọt theo quản gia rời đi.
Thời Nghệ Viện cùng Lâm Hạo Nhiên sắc mặt khó coi, đặc biệt là Lâm Hạo Nhiên, quỳ trên mặt đất chỉ cảm thấy dư quang của Lâm Tiện đều hóa thành bàn tay, vả mấy phát lên mặt hắn.