Nhân Vật Phản Diện Làm Mất Mặt Hào Quang Nhân Vật Chính

Chương 128: Săn giết thế giới(7)




Editor: Gấu Lam
Thời Kham cúi đầu cẩn thận lau từng đầu ngón tay của cậu, Nhiếp Gia không nhìn thấy mặt hắn, không biết biểu tình của Thời Kham ra sao, nhưng trong lòng lại nhẹ nhàng thở ra. Thời Kham vốn không có ký ức, thân phận đời này của hai người lại nằm ở thế đối lập, Nhiếp Gia lo lắng, không biết yêu đương với Thời Kham có thuận lợi như trước kia không.
Hiện tại nghe thấy Thời Kham nói vậy, vừa an tâm vừa cảm động, ở trong thế giới giả tưởng này, mặc kệ thân phận của hai người thay đổi như thế nào, mặc dù không còn ký ức, người đứng số một trong lòng Thời Kham mãi mãi là hắn.
Không nghe thấy Nhiếp Gia trả lời, Thời Kham có chút hoảng hốt ngẩng đầu lên, còn tưởng rằng bản thân hắn quá đường đột, giương mắt lại nhìn thấy gương mặt Nhiếp Gia ửng đỏ bộ dáng ngoan ngoãn, thâm tình trong mắt cậu bao la mênh mông, phiếm chút lệ quang khiến người đau lòng.
" Được." Nhiếp Gia cười, một tay chống lên đầu gối Thời Kham cúi người xuống chủ động hôn hắn.
Đồng tử Thời Kham khẽ mở to, ôm lấy eo Nhiếp Gia đè người lên sô pha.
Triền miên một hồi Thời Kham vuốt ve đuôi mắt ướt át của Nhiếp Gia, ôn nhu hỏi: "Sao em lại tự trách?"
Nhiếp Gia nắm chặt vạt áo hắn, " Em không tính toán bảo mật những thông tin liên quan đến săn giết giả, địa chỉ, thành viên, năng lực của họ, Hoa Quốc vẫn luôn dò xét những thứ đó. Trong săn giết giả có rất nhiều người, sẽ bởi vì em rời đi mà bỏ mạng."
" Nếu nó khiến em không vui, anh sẽ không hỏi em bất cứ điều gì, cũng sẽ không làm làm khó dễ những người đồng đội của em." Thời Kham trấn an cậu.
Nhiếp Gia lắc đầu, "Lấy thân phận của em, nếu không khai ra sẽ làm người khác hoài nghi, thậm chí còn liên lụy đến anh."
" Thế nhưng rất nhiều người sẽ chết." Thời Kham nhìn tròng mắt bất an của Nhiếp Gia, nhẹ nhàng nhéo mặt cậu, cười nói: "Lớn như vậy rồi cái gì cũng muốn ôm trọn hết, mỗi người đều sẽ phụ trách cho hành vi của bản thân. Sau khi em rời đi tuyên bố giải tán săn giết giả, sống chết của tổ chức không cần em chịu trách nhiệm nữa. Có lẽ phái cá mập sẽ chết rất nhiều, nhưng phái cá mập tiêu vong sẽ mang đến nhiều cơ hội sống hơn cho những người khác."
Thời Kham vỗ vỗ đầu Nhiếp Gia, Nhiếp Gia thuận thế nắm lấy tay của hắn nhẹ giọng nói: " Em chỉ không biết liệu quyết định của mình có chính xác hay không, em không làm sai gì cả phải không?"
Thời Kham trầm mặc một hồi, "Em chỉ cần làm điều mình muốn, không cần phân đúng sai. Khi chúng ta đứng ở lập trường của mình, phía đối địch bao giờ cũng sai. Hiện giờ chiến loạn, từng người chiến đấu vì sinh tồn, chúng ta cũng không thể chỉ trích phái cá mập là sai. Em bỏ rơi người khác đến bên anh cũng không cần phán xét đúng sai, em chỉ là, quá thích anh, phải không?"
Nhiếp Gia hơi giật mình, sau đó tựa hồ đã bình thường trở lại, lộ ra ý cười dịu ngoan, " Đúng vậy, em thích anh, thích anh nhất."
"Ngoan ngoan ngoan." Thời Kham xoa loạn trên đầu Nhiếp Gia một hồi, hỏi: " Em đi đâu mà bẩn thế này?"
"Săn giết giả có 132 người theo em tới đây, em cạy khoá kho vũ khí đã lâu không sử dụng bên anh ấy, tạm thời an trí bọn họ ở đó. Sáng mai anh có thể để em gặp tổng thống được không? Tiện thể xem xem an bài bọn họ thế nào." Nhiếp Gia nói: "Bọn họ có thể tiếp tục đi theo em, hoặc là anh dựa theo năng lực của bọn họ xếp vào bộ đội tác chiến dưới trướng anh."
Thời Kham gật đầu: "Có thể, hai ngày nay tổng thống vì chuyện của em mà sứt đầu mẻ trán. Em bận việc lâu như vậy, ăn cơm chưa?" Nhiếp Gia lắc đầu, Thời Kham nâng mặt cậu cuối cùng trộm hôn một câu, đứng dậy túm Nhiếp Gia lên, " Anh nấu chút đồ ăn cho em, thừa dịp tắm rửa một cái ha, bà xã."
Nhiếp Gia bị hắn lôi vào phòng tắm đi, cậu nghiêng đầu hỏi: " Anh không hỏi ai đi theo em sao?"
"Ái ai ai, em ở đây là được rồi." Thời Kham mở nước cho Nhiếp Gia, Nhiếp Gia cảm tưởng như trở về thế giới trước, Thời Kham dù ôn nhu hay thô lỗ cũng không chút nào che dấu, luôn khiến cậu cảm thấy thật an tâm.
Nghe phòng tắm truyền đến tiếng nước, Thời Kham vào phòng bếp nấu tô mì cho Nhiếp Gia.
"Thời Kham......" Thanh âm của Nhiếp Gia hơi run làm như có chút quẫn bách, thẹn thùng nhỏ giọng gọi một câu.
Thời Kham đang bưng mặt đi ra ngoài, nhìn thấy Nhiếp Gia khoác một kiện áo sơmi của hắn, hai chân trần trụi thon dài đứng ở cửa phòng tắm, tóc còn đang ướt dầm dề, ửng đỏ từ đuôi lông mày xẹt qua gương mặt.
"Em không có quần áo vừa người." Nhiếp Gia kéo vạt áo xuống, ý đồ ngăn trở tầm mắt của Thời Kham.
Kỳ thật cái gì nên thấy hay không nên thấy Thời Kham đều thấy hết rồi, thậm chí hôn hôn sờ sờ, nhưng Nhiếp Gia và Thời Kham ở bên nhau lâu rồi, cậu rất rõ ràng Thời Kham thích bộ dạng gì của cậu, tỷ như khi cậu răn dạy người ta, lúc đi ngủ, quần áo khoing chỉnh tề...... Hoặc là lúc cậu mới tắm ra......
Cậu biết Thời Kham thích, tuy là ở bên nhau mấy đời, Nhiếp Gia vẫn nhịn không được hơi thẹn thùng trong lòng.
Thời Kham thiếu chút nữa làm rớt đồ ăn mới vừa nấu xong xuống sàn nhà.
" Đợi lát nữa cho người đem lại đây, ăn cơm trước đi."Mặt Thời Kham còn đỏ hơn Nhiếp Gia, giống như muốn phát nổ vậy, nhưng vẫn giả bộ trấn định bước đến bàn ăn đi.
Nhiếp Gia nhẹ nhàng cười, lau tóc hai lượt liền đi qua ngồi xuống. Gần hai ngày cậu không ăn gì cả, quả thật đói lả, có Thời Kham ở bên làm cậu cảm thấy thật an toàn, thoải mái, một tô mì thôi cũng vui vẻ muốn chết.
Thời Kham ngồi đối diện nhìn Nhiếp Gia ăn cơm, ở dưới bàn cọ cọ mắt cá chân của cậu, Nhiếp Gia nói: " Thêm một tô nữa."
Nụ cười của Thời Kham tràn ngập sủng ái, " Ăn một tô đủ rồi, buổi tối ăn nhiều khó ngủ, ngày mai lại nấu món ngon hơn cho em ăn."
"Em muốn ăn xương sườn." Nhiếp Gia nói.
Thời Kham nói: "Nhớ kỹ, còn nữa không?"
Nhiếp Gia nói: "Còn có trứng xào cà chua."
Thời Kham cười: " Em đang ăn khẩu phần ăn của con nít hả? Rồi, ngày mai nấu cho em." Hắn nói đoạn tiến đến bên tai Nhiếp Gia lặng lẽ hỏi, "Vừa rồi không nhìn rõ, bà xà à em có mặc quần lót không vậy?"
Mặt Nhiếp Gia đỏ lên, dùng chiếc đũa gõ đầu của hắn, Thời Kham thuận thế chụt một cái sau tai cậu, mỹ tư tư đánh lén xong thì vào nhà bếp rửa chén.
Buổi tối Nhiếp Gia bị Thời Kham lôi kéo ở phòng khách đi lại tiêu thực, thẳng đến khi Nhiếp Gia ngáp lên ngáp xuống, Thời Kham mới ôm Nhiếp Gia lên giường, ôm nhau ngủ một đêm.
Sáng hôm sau, Hạ Thanh Đường mơ mơ màng màng cầm hai bộ đồ nam số nhỏ nhất đi tìm cấp trên của mình.
Trước kia Hạ Thanh Đường hay tùy tiện vào nhà Thời Kham, đưa văn kiện đưa báo cáo, hoặc là tới tìm đồ mình bỏ quên, trưởng phòng mở họp suốt đêm cô sẽ tới lấy quần áo, so với nhà mình còn gần gũi hơn. Nhưng hôm nay trưởng phòng hạ lệnh không cho cô vào nhà, dù gõ cửa cũng không được.
Hạ Thanh Đường ngủ không ngon, dở dở ương ương cũng lười đứng ở cửa chờ, trực tiếp mở định vị đi tìm Thời Kham.
Thế mà lại tìm thấy hắn ở chợ bán thức ăn.
Hạ Thanh Đường ôm quần áo đứng ở cách đó không xa, nhìn người đàn ông anh tuấn đĩnh bạt đứng ở trước quầy thức ăn cầm khoai tây bất mãn nhe răng nói: " Sao anh bán mắc thế!"
"Trưởng phòng, ngài làm gì vậy?" Hạ Thanh Đường cảm thấy cô hoa mắt rồi, lắc lắc đầu quan sát thật cẩn thận, nhìn xem có phải giả mạo hay không.
" Cô tới đúng lúc, căn cứ nông sản mỗi tháng sản xuất khoai tây nhiều nhất trong tất cả các loại rau củ, sao lại bán mắc vậy? Ai định giá thị trường hả, đợi lát nữa bảo hắn tới văn phòng tôi một chuyến!" Thời Kham thở phì phì lật lật hai củ khoai tây.
Hạ Thanh Đường nhìn nhìn người bán vô tội, lại nhìn nhìn đồ đạc lỉnh kỉnh trong tay Thời Kham, phồng quai hàm nói: "Xương sườn mắc hơn thế mà ngài còn mua một túi lớn, lại đi so đo với hai củ khoai tây, ngài không biết xấu hổ sao?"
Thời Kham mua xong đồ ăn xách giỏ trở về, nói: "Tôi thấy cô đang tìn bất mãn."
Hạ Thanh Đường tống quần áo vào ngực Thời Kham giận dỗi, " Đúng vậy, sáng sớm tinh mơ lại đây để tìm bất mãn đấy. Đây nè, lấy quần áo lẹ đi, tôi phải về ngủ bù, buổi chiều còn mở họp nữa."
Thời Kham nói: " Bù cái gì mà bù, cút đến Thanh Hải môn thông báo tổng thống một tiếng, đợi lát nữa tôi dẫn người qua, có việc cần bàn."
" Dẫn ai?" Hạ Thanh Đường hiếu kỳ nói.
"Nhiếp Gia." Thời Kham mặt vô biểu tình.
Hạ Thanh Đường ha ha cười, "Trưởng phòng ngài thật hài hước."
Thời Kham cũng cùng cười cười với cô, "Còn không mau đi."
Hạ Thanh Đường bị Thời Kham ra lệnh chạy đến Thanh Hải môn hẹn trước với tổng thống, Thời Kham không chút hoang mang trở về nhà, nhàn nhã chiên trứng cho Nhiếp Gia, sau đó mới kêu cậu rời giường.
Chờ Thời Kham thật sự dẫn Nhiếp Gia đến Thanh Hải môn, Hạ Thanh Đường đang gọt táo nói nhảm với tổng thống, nghe thấy tiếng mở cửa lập tức ngó qua, Hạ Thanh Đường thiếu chút cắt bay ngón tay mình luôn.
Tâm Hạ Điềm cũng trở nên kịch liệt, bảo tiêu bên người lập tức giơ súng cảnh cáo.
Nhiếp Gia giơ tay, trên người bảo tiêu từ chủy thủ đến binh khí nháy mắt rơi đầy đất, súng ngắn cũng bị Nhiếp Gia tước đoạt, bảo tiêu khẩn trương lại bất đắc dĩ, đây hoàn toàn là sân nhà người ta, nếu phản kháng khẳng định không còn đường sống.
" Ngài Tổng thống, không cần khẩn trương, tôi không có ác ý, là tới giảng hòa." Nhiếp Gia nhìn thẳng Hạ Điềm tiện tay tháo từng viên đạn ra, cậu hơi hơi mỉm cười, ném khẩu súng ngắn hoàn toàn bị tháo xuống đất.
" Mọi người ra ngoài trước đi." Thời Kham ngoắc ngón tay bảo tiêu.
"Đi ra ngoài đi." Hạ Điềm nhanh chóng ổn định tinh thần, cố trấn định thấp giọng phân phó một câu, "Thanh Đường, em cũng ra ngoài đi."
Hạ Thanh Đường lúc này mới lấy lại tinh thần, cầm dao gọt hoa quả đứng trước một năng lực giả kim loại cấp 6 thật sự có chút buồn cười.
Mấy hội nghị trước, Hạ Thanh Đường luôn kiên quyết phản đối giết chết Nhiếp Gia, bố cục chiến lược của Hoa Quốc cần Nhiếp Gia, cô nằm mơ cũng hy vọng có một ngày Nhiếp Gia có thể cùng Hoa Quốc kháng địch, nhưng mơ là thế cũng chưa nghĩ đến sẽ có một ngày như vậy.
Khi Nhiếp Gia đứng ở trước mặt cô, Hạ Thanh Đường không hề kinh hỉ, đầu óc bỗng ngơ ngác, còn có chút rùng mình.
"Mời ngồi." Hạ Điềm nói với Nhiếp Gia.
"Trung giáo là em gái của ngài, cũng là bộ hạ của tôi, ở chỗ này cũng không sao." Thời Kham lôi kéo Nhiếp Gia ngồi lên sô pha.
Hạ Điềm gật gật đầu, ngồi đối diện hai người.
Hạ Thanh Đường lúc này mới tỉnh táo lại, nói thật cô vốn không tính ở lại, vừa rồi chỉ là đang ngu ngơ thôi, nhưng cấp trên và tổng thống đã không ngại cô cũng không tiện lao vút ra ngoài. Nhìn kỹ, trên người Nhiếp Gia mặc bộ đồ hồi sáng cô đưa cho trưởng phòng, Hạ Thanh Đường xấu hổ cười cười, không biết nói gì cũng ráng tìm lời để nói: "Trưởng phòng, tối hôm qua hai người ngủ với nhau sao?"
Hạ Điềm đang muốn nói chính sự, lại bị cô đánh gãy.
Thời Kham và tổng thống các hạ vẻ mặt không tốt, " Cô/Em vẫn nên cút ra ngoài cho tôi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.